Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhiếp Chính Minh vừa đỗ xe xong chạy đến thì thấy Tần Minh kéo em gái mình, anh ta vô cùng tức giận.
Anh ta cầm bộ váy dạ hội Thiếu Nữ Mơ Mộng giá trên trời mà Tần Minh mua ném sang cho anh, nói: “Đồ của cậu đây, cầm lấy.”
Tần Minh cau mày nâng bộ váy, anh nhớ mình đã cho người đưa thẳng đến nhà họ Nhiếp, trước đó anh thấy Nhiếp Hải Đường không mặc nó thì cũng không hỏi, tưởng rằng cô không nỡ mặc, kết quả là bị Nhiếp Chính Minh cầm đi à?
Nhiếp Chính Minh tiến lên kéo tay Nhiếp Hải Đường, nói: “Em gái, đi thôi.”
Nhiếp Hải Đường nói với vẻ bất mãn: “Anh! Anh làm gì vậy? Không phải bộ váy đó là của anh à? Sao lại là của Tần Minh?”
Nhiếp Chính Minh hừ lạnh: “Cậu ta đưa cho em nhưng bị anh cản lại.
Không biết cậu ta lấy đâu ra bộ váy rẻ tiền đó nữa, nhà họ Nhiếp chúng ta không mặc mấy thứ rẻ tiền này.”
Trần Mục Linh nói với giọng ngạc nhiên: “Đó sao có thể là hàng rẻ tiền được? Bộ váy đấy chẳng phải là Thiếu Nữ Mơ Mộng trên bìa tạp chí thời trang kỳ trước sao? Chính là bộ váy Thiếu Nữ Mơ Mộng do nữ thiết kế người Thụy Điển Vivienne McTney thiết kế, được may thủ công hoàn toàn bởi hơn hai mươi nghệ nhân của công ty Chanel, và nó đã tỏa sáng trong show thời trang ở Paris.
Triệu Mộng Hoa cũng nói: “Đúng vậy, hôm đó bọn em tận mắt nhìn thấy Tần Minh cầm bộ váy này đi ra từ cửa hàng chính của Chanel ở thành phố Quảng.
Không phải là Nhiếp Hải Đường mua à?”
Nhiếp Hải Đường nói: “Hả? Tôi, tôi không mua mà.
Hừ, em vẫn đang giận đấy, Tần Minh, anh còn nói là sẽ mua váy cho em, kết quả mấy ngày liền cũng chẳng thấy động tĩnh gì, cuối cùng vẫn là anh của em mua chiếc váy hồng phấn này cho em đấy”
Nhiếp Chính Minh sửng sốt, hỏi: “Bộ váy dạ hội này quý giá lắm à?”
Triệu Lập Trâu lớn tiếng nói: “Đương nhiên rồi, hơn tám trăm nghìn đấy, kim cương thật luôn, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ đẳng cấp.
Bọn tôi đều cho rằng hoa khôi Nhiếp mua, hôm đó bảo Tần Minh đi lấy đồ thôi.”
Nhiếp Chính Minh không còn gì để nói, một bộ váy dạ hội hơn tám trăm nghìn? Thế thì phải giàu có đến mức nào mới sẵn lòng mua nó? Nhà họ Nhiếp bọn họ sẽ không xa xỉ đến thế.
Nhiếp Chính Minh hơi hối hận vì không mở hộp váy dạ hội ra xem.
Rồi anh ta lại nhìn Tần Minh với ánh mắt kinh ngạc, trong đầu nghĩ không thể nào, sao có khả năng ấy được, Tần Minh không phải là một tên giẻ rách bần cùng ư? Nhiếp Hải Đường cũng biết Tần Minh, làm sao đối phương mua bộ váy này được?
Đột nhiên, Nhiếp Chính Minh cảm giác Tần Minh có rất nhiều bí mật không muốn ai biết.
Nhưng Tần Minh nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người họ thì hiểu ngay.
Anh đưa váy dạ hội đến nhà họ Nhiếp, kết quả bị Nhiếp Chính Minh tịch thu, anh ta không vui nên giấu đi, làm cho Nhiếp Hải Đường không nhận được niềm vui bất ngờ mà anh đưa cho cô.
Tần Minh tức giận nói: “Nhiếp Chính Minh, anh lật lọng, khi đó anh đã đồng ý với tôi rằng tôi giúp anh giải quyết rắc rối của công
ty anh thì anh sẽ không phản đối tôi và Hải Đường ở bên nhau mà.”
Nhiếp Chính Minh hừ lạnh: “Tôi không phản đối, nhưng tôi cũng không đồng ý.
Đàn ông con trai như anh mà còn làm kiêu à?
Tần Minh nổi cáu, nói: “Trước đó là Hạ Khôn của nhà họ Hạ, chẳng những đã ly dị mà còn có sở thích kỳ quái, anh còn đồng ý được, thế tôi kém hơn Hạ Khôn ở chỗ nào? Bởi vì tôi không có thể lực gia tộc lớn như anh ta sao?”
Tức khắc Nhiếp Chính Minh cứng họng, anh ta không phải người quá coi trọng việc môn đăng hộ đối, chẳng qua ấn tượng đầu tiên của anh ta về Tần Minh không được tốt, bởi vì chuyện bạn gái cũ của anh làm cho Nhiếp Hải Đường ngất xỉu.
Nhưng sau đó anh ta biết mình đã sai, có điều anh ta vẫn khó chịu, cảm thấy một tên giẻ rách bần cùng như Tần Minh theo đuổi Nhiếp Hải Đường nhất định là có ý đồ xấu nào đó.
Vì vậy, về sau dù Tần Minh làm gì thì anh ta cũng thấy đối phương ngứa mắt.
Vẻ rối rắm hiện lên trên gương mặt điển trai của Nhiếp Chính Minh, anh ta không biết phải phản bác Tần Minh kiểu gì, nhưng anh ta vẫn không chấp nhận anh, cuối cùng anh ta bỏ đi một mình mà không nói câu nào.
Nhiếp Hải Đường nhìn anh trai của mình rồi lại nhìn Tần Minh, cô rơi vào thế khó xử.
Tần Minh thở dài, nói: “Hải Đường, em vào với anh em trước đi, bọn anh sẽ vào sau.”
Nhiếp Hải Đường gật đầu: “Em đi khuyên nhủ anh ấy, Tần Minh, anh đừng ghét anh của em, bình thường anh ấy không như thế đâu.”
Tần Minh cười gượng, dĩ nhiên là anh hiểu, nếu anh muốn Nhiếp Hải Đường được hạnh phúc thì nhất định không thể làm mấy việc như xúi giục cô chống lại người nhà vì tình yêu, anh tự tin mình có thể thuyết phục người nhà của cô chấp nhận anh.
Trước đó nhờ Thích Minh Huy đi làm việc, anh cảm thấy không đủ chân thành là mấu chốt của việc không thành công, anh cần phải tự mình ra tay.
Trương Tiểu Nghiên hỏi: “Tần Minh, cậu không đuổi theo bạn gái à?”
Tần Minh nói: “Tớ đã đồng ý giúp cậu livestream thì sẽ giữ lời.
Đi thôi, tớ dẫn cậu vào xem.”
Hai người họ đi vào hội trường, đầu tiên là quan sát một số nội dung tuyên truyền liên quan đến việc cứu những đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu ở sảnh tiếp khách của tòa nhà Thế Kỷ, mỗi năm có bao nhiêu đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu bị bệnh tật giày vò, kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng...
Tuy không đồng nhưng vẫn sẽ đụng chạm vào nhau khi đi lại, thế là Tần Minh phụ trách giúp việc livestream của Trương Tiểu Nghiên có thể tiến hành thuận lợi.
Bỗng nhiên, Trương Tiểu Nghiên kích động kéo tay Tần Minh, nói: “Tần Minh, Tần Minh, vừa nãy quản trị viên cao cấp nói với tớ là tớ lại được lên trang chủ rồi, nếu lượng người xem đột phá mốc một triệu thì phòng livestream của tớ sẽ có cơ hội lên đề xuất kênh lớn, anh ấy bảo tớ hãy thể hiện tốt.”
Tần Minh cười nói: “Vậy là việc vui rồi.
Đây là hoạt động từ thiện, cậu livestream ở đây chắc chắn có thể thu hút người hâm mộ, dần dần sẽ nổi tiếng hơn.
Vậy là vị trí chị lớn của nền tảng livestream nằm trong tầm tay rồi.”
Thế nhưng Trương Tiểu Nghiên lại cau mày, nói: “Nhưng mà không hiểu sao lại có rất
nhiều người vào phòng livestream mắng tớ.
Vừa rồi không có mà, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Tần Minh mở điện thoại di động lên xem, quả nhiên phần bình luận nhiều gấp đôi bình thường, phòng livestream cực kỳ sôi động, ngoại trừ bình luận livestream thông thường thì còn có một đám người đang chửi rủa.
“Trang điểm xấu phát tởm luôn ấy được không hả? Lại còn mặt baby á? Bà cô hai mươi mấy rồi mà còn nói là mặt baby? Có biết xấu hổ không vậy?”
“Nghe nói là streamer lừa đảo, dùng vé giả lẻn vào dạ tiệc từ thiện, tôi đến để học hỏi."
“Ngực nhét silicon chứ gì? To kiểu gì trông giả thế.”
“Mặt này mà so được với chị Hoàn Tử của bọn tao á? Làm người khác mắc ói à? Cơ hội của chị Hoàn Tử bị cái con xấu xí này cướp mất à?”
“Chậc, chị Hoàn Tử của chúng ta quyên góp một triệu, được ban tổ chức cố ý mời đến đấy, mà cô này chỉ quyên góp có năm trăm nghìn thôi à?”
“Cái thằng bên cạnh là ai thế? Xấu chết đi được.
Nam xấu nữ xấu, có gì mà đẹp.
Nhảy một điệu xệch xi cho ông xem nào.”
Tiếng chửi rủa trong phòng livestream mỗi lúc một nhiều hơn, tuy có một ít người là fan thật đứng ra bênh vực nhưng không ngăn cản được nhiều người dắt mũi dư luận, vừa bị châm ngòi thổi gió là hai bên bắt đầu mắng cha mắng mẹ, nguyền rủa cả nhà nhau, vốn là một phòng livestream vô cùng yên bình, thân thiện, bỗng chốc trở nên hỗn loạn và ô uế.
Mà phần lớn người vào phòng livestream là người xem bình thường, khi bắt đầu xảy ra tranh cãi thì số lượng người xem giảm xuống, ngay cả số người donate cũng ít đi rất nhiều.
Chẳng qua Tần Minh nhận ra có người cố ý khơi lên mâu thuẫn giữa nữ streamer tên Hoàn Tử và Trương Tiểu Nghiên.
Tần Minh tò mò hỏi: “Nữ streamer Hoàn Tử này cũng thuộc nền tảng bên cậu à?”
Trương Tiểu Nghiên chau mày lo lắng, nói: “Chị ấy là streamer nổi tiếng, nghe nói có studio và ekip đứng sau nâng đỡ, là chị cả của Douyu TV bọn tớ, ca hát, nhảy múa, chơi game hot cái gì cũng giỏi, kiếm được nhiều tiền lắm, ngày nào cũng có nhiều đại gia thưởng cho chị ấy.
Sao tớ lại trêu chọc chị ấy được vậy?”
Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Tần Minh, anh nói: "Xem ra ý tốt của Thích Minh Huy lại thành ra chuyện xấu, anh ta donate cho cậu một triệu liền một lúc khiến cho nền tảng đột nhiên coi trọng cậu.
Sợ rằng đề xuất kênh vốn dành cho người khác chứ không phải cậu.
Cậu động chạm đến lợi ích của người khác, thế nên mới nhằm vào cậu.”
Trương Tiểu Nghiên nghe xong thì càng khó chịu hơn: “Tớ, tớ cũng không muốn tranh đoạt gì với người khác.
Chị Hoàng Tử cũng đến đây, tớ đi xin lỗi chị ấy, mong rằng việc này coi như xí xóa.”
Tần Minh định nói ekip của người ta làm thì xin lỗi có ích gì, nhưng Trương Tiểu Nghiên đã giơ điện thoại lên đi tìm đối phương, anh đành phải đuổi theo..