Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tầng mười lăm tòa nhà Thế Kỷ, nơi này là một câu lạc bộ đấm bốc, Tào Tương Lương vác bộ mặt háo thắng tới đây cùng Trần Minh.
Hai người đứng trên sàn đấu.
Tào Tương Lương nói muốn một đấu một với Tần Minh, Tần Minh từ nhỏ đã đánh nhau nên đương nhiên không sợ anh ta.
Tào Tương Lương rất cáu tiết, anh ta "vất vả theo đuổi" Nhiếp Hải Đường hai năm, vì thế còn vứt bỏ thể diện, yêu cầu không cậu ấm nào của thành phố Quảng được giành với anh ta.
Nhà họ Tào là nhà giàu thật sự ở thành phố Quảng, giá trị sản nghiệp lên tới hàng trăm tỷ, đã có đời thứ ba, còn có nhiều mối quan hệ với quan chức.
Lời uy hiếp này khá có tác dụng, chỉ cần không phải nhà có thể lực ngang nhà họ Tào, không ai dám đắc tội với cậu hai Tào điện khùng này.
Dù sao trong giới thượng lưu quyền quý, cậu hai Tào ăn chơi, điên cuồng, cố chấp, lăng nhăng có tiếng.
Mọi người đều biết chỉ cần có tiệc rượu như này, Tào Tương Lương quái gở của nhà họ Tào chắc chắn sẽ xuất hiện, chắc chắn sẽ quấn lấy Nhiếp Hải Đường, còn làm ầm lên rằng không phải cô thì không cưới, ai ai cũng biết.
Anh ta từ lâu đã thành trò cười lúc rảnh rỗi của tầng lớp quyền quý, người nhà họ Tào cũng mặc kệ, chỉ cần không phạm pháp gây rối kỷ cương, cưỡng hiếp cướp bóc thì tùy anh ta.
Mà chỗ kỳ quặc của Tào Tương Lương là bình thường anh ta không cua được Nhiếp Hải Đường, anh ta sẽ điên cuồng vung tiền tìm ngôi sao, người mẫu, hot girl mạng, người đẹp câu lạc bộ để chơi đùa, đổi hết cô bạn gái này đến cô bạn gái khác, mọi người đều biết.
Anh ta còn mặt dày nói, anh ta chỉ chơi đùa với những người đó thôi, chứ anh ta chỉ cưới mỗi Nhiếp Hải Đường.
Cho nên Nhiếp Hải Đường nhìn thấy cậu ấm quái gở này liền đau đầu.
Đại gia thật sự sao lại rêu rao như Tào Tương Lương được? Cũng không ai mặt dày và điên khùng như anh ta.
Trong thành phố Quảng, con em nhà họ Mộc, nhà họ Hầu và một số nhà giàu khác cũng đều từng theo đuổi Nhiếp Hải Đường, dù gì sản nghiệp nhà họ Nhiếp càng làm ăn càng lớn, cũng coi như nhà giàu mới lên ở thành phố Quảng.
Nhiếp Hải Đường xinh đẹp học giỏi, có gia giáo, là ứng viên con dâu nổi tiếng trong giới.
Rất nhiều phu nhân giàu có đều muốn con trai mình cưới Nhiếp Hải Đường làm vợ, còn chủ động tới nhà hỏi ý.
Nhưng Nhiếp Hải Đường luôn lễ phép từ chối từng người một cách kín đáo, nói muốn tập trung vào học hành, không yêu đương.
Mọi người là người quyền quý trong giới thượng lưu, đều sĩ diện, bị từ chối liền coi như thôi, không thể mặt dày mày dạn đúng không? Dù sao cũng đâu phải mỗi nhà này có con gái tốt.
Cho nên, khi Tào Tương Lương nói bởi vì anh ta cảnh cáo nên trong trường đại học không ai dám theo đuổi Nhiếp Hải Đường, Nhiếp Hải Đường giận đến phát điên.
Những câu đó chẳng qua là anh ta khoác lác thôi, giống như việc đánh cắp sự thật Tần Minh đánh bại ba con Vương Thành Hổ vậy, nổ về bản lĩnh khiến người ta chán ghét.
Nhiếp Hải Đường còn sợ Tần Minh hiểu lầm cô, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Tần Minh ngoài thì dửng dưng, nhưng trong lòng lại rất tức giận, tên khốn đó dám bối xấu thanh danh bạn gái anh khắp nơi.
Trước kia anh và Nhiếp Hải Đường không phải người yêu, anh không quản được, nhưng bây giờ thì khác.
Tần Minh hỏi: "Anh hẹn tôi ra là muốn đấu gì? Đánh nhau à?"
Tào Tương Lương nhếch môi cười khẩy: "Không phải đánh nhau, mà là đấm bốc.
Nói thật cho cậu biết, tôi là tuyển thủ đấm bốc nghiệp dư tự do, từng học nhu thuật Brazil, Muay Thái, võ Trung Quốc đấy."
Tần Minh xoay tay chân, thả lỏng cơ bắp, nói: "Ồ, nhiều đấy."
Tào Tương Lương cười to: "Ha ha, sợ rồi à?"
Tần Minh cười nhạt: "Thủ đoạn đe dọa vừa rồi anh dùng kết cục của ba con Vương Thành Hồ để thử tôi đấy à? Anh thấy tôi có nhăn mày không? Tôi còn thấy ngại thay cho sự khoác lác của anh đấy."
Nụ cười của Tào Tương Lương cứng đờ, tất nhiên anh ta biết mình khoác lác, nhưng không hiểu sao Tần Minh biết anh ta đang nói khoác vậy?
Tào Tương Lương nổi giận, vung tay lên, nói: "Có cái đệch, lên đi." Anh ta vừa nói xong, bốn vệ sĩ xung quanh lập tức lên sàn đấu, xông về phía Tần Minh.
Chẳng phải một đấu một sao? Lại giở trò bẩn à.
"Mẹ nó!" Tần Minh mắng: "Anh đúng là đồ hèn hạ mặt dày"
Tào Tương Lương châm điếu xì gà, nhả khói, cười to dữ tợn: "Ha ha ha ha, tôi có nói cậu đấu với tôi đâu? Loại sinh viên nghèo vô dụng như cậu có xứng đầu với tôi không? Cậu nghĩ cậu là ai? Ông đây ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, chảy máu cũng đáng tiền hơn cậu.
Cậu bị lừa rồi, ha ha ha."
Bốn vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Tần Minh nhất thời không thể phá vòng vây, còn bị bọn họ kéo áo, đấm đá một trận.
Hai bên giằng co qua lại, Tần Minh không phải loại dễ trêu, anh tung mấy cú đấm, tuy tạo được một chút ảnh hưởng nhưng những vệ sĩ kia chịu đòn, lại bò dậy túm Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường sốt sắng, muốn xông lên nhưng bị Tào Tương Lương ngăn lại.
Tào Tương Lương nói: "Hải Đường, em xem trí thông minh của tên vô dụng đó đi, cậu ta đúng là đồ mất não, anh có thân phận gì chứ? Sao lại đi đánh nhau với cậu ta được? Anh chỉ cần nói một câu đã đủ giết chết cậu ta."
Nhiếp Hải Đường căm tức vung tay: "Đồ khốn nạn!"
Tào Tương Lương nằm ngược lại cổ tay cô, nói: "Hải Đường, em hãy nhìn cho kỹ đi, tên ăn hại này vô dụng lắm, đi ra ngoài ngay cả vệ sĩ cũng không có, gặp phải nguy hiểm đột ngột cũng không bảo vệ được em."
Bịch!
Anh ta vừa dứt lời, một vệ sĩ của Tào Tương Lương bị Tần Minh ném qua vai, bay ra khỏi sàn đấu.
Hắn gập người co quắp, tay che phần dưới.
Người của Tào Tương Lương ngây ra vì sợ, khỉ trộm đào ư? Ác thật đấy.
Mặc dù ác, nhưng có tác dụng.
Tần Minh chậm rãi đứng lên giữa vòng vây của ba vệ sĩ.
Trán anh chảy máu, quần áo đã bị xé rách, lộ cơ bắp trần, cơ ngực nâng lên hạ xuống theo nhịp thở phì phò.
Trên người anh có một đống vết thương to nhỏ, hết sức rõ ràng dưới ánh đèn, đó là huân chương cho quá khứ của người đàn ông.
Tào Tương Lương cũng ngơ ngẩn, cơ thể của Tần Minh khác xa khuôn mặt nhã nhặn của anh.
Nhiếp Hải Đường lo lắng nói: "Tần Minh, anh bị thương rồi."
Tần Minh lau máu trên trán, nói: "Rách da thôi.
Tào Tương Lương, tôi đề nghị anh và vệ sĩ của anh cùng xông lên đi, chẳng qua tôi thấy anh không phải đàn ông đâu, chỗ tôi đang có cái váy, anh có muốn mặc không?"
Tào Tương Lương cầu tiết, tức hổn hển nói: "Còn không mau lên đi, ngây ra đó làm gì? Một người bình thường còn không giải quyết được, có xứng với tiền của tôi không?"
Ba vệ sĩ đang định lên, đột nhiên có một người đàn ông mạnh mẽ nhảy ra, đó chẳng phải là vệ sĩ thân cận A Long của Tần Minh sao?
Thì ra A Long vẫn luôn âm thầm đi theo Tần Minh, chẳng qua vừa rồi đi vệ sinh nên không ra tay được thôi.
A Long không nói gì, vung nắm đấm như gió, đạp chân như bay, đánh ngã vệ sĩ xuống đất chỉ với bảy tám chiêu.
Tần Minh nhân cơ hội nhảy xuống sàn đấu, đột nhiên vung nắm đấm đánh Tào Tương Lương ngã xuống đất, vươn tay túm cổ anh ta, quát: "Ai dám đi lên tôi sẽ khiến anh ta tàn phế."
Bốn vệ sĩ bò dậy được thì đã muộn, ai cũng sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tay.
Nhất là A Long xuất hiện đột ngột đang đứng nhìn chằm chằm bên cạnh, năng lực anh ta mạnh mẽ khiến bọn họ e ngại.
Tào Tương Lương bị bóp cổ, sợ đến nỗi mặt tái mét, anh ta nói: "Đừng, đừng mà.
Tần Minh, cậu đừng có làm liều, ông đây là người nhà họ Tào đấy."
"Anh im đi cho tôi." Tần Minh tát vào mặt anh ta, rồi lại đấm vào ngực anh ta, hùng hổ nói: "Tôi hỏi anh, có phục không?"
"Tôi không phục." Tào Tương Lương cứng miệng nói.
Chát.
Tần Minh lại vả mấy cái, khiến miệng Tào Tương Lương toàn máu, hỏi: "Có phục không?"
Tào Tương Lương đau đến nỗi gào to: "Tôi phục, tôi phục, đừng đánh nữa."
Tần Minh lại hỏi: "Hải Đường là vợ chưa cưới của ai?"
Tào Tương Lương nói: "Của tôi."
Bốp!
Tần Minh lại đánh vào bụng Tào Tương Lương một phát, anh ta bị đau gào lên: "Của cậu, là của cậu."
Tần Minh mắng: "Cứ phải đánh anh thì anh mới chịu thừa nhận, đúng là loại dơ dáy."
Tần Minh ném Tào Tương Lương đi như ném con cá chết, vệ sĩ của Tào Tương Lương lập tức dìu anh ta, nhanh chóng đưa đến phòng y tế chữa vết thương.
"Khoan đã." Tào Tương Lương đi tới cửa lại quay đầu, miệng anh ta vẫn đang chảy máu, anh ta nói: "Cậu tên Tần Minh đúng không? Nhà họ Tào tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Cậu nhớ kỹ cho tôi, nhà họ Tào tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Ha ha ha, cậu cứ chờ xem ai mới là người cười đến cuối đi.".