Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hu hu, bị thương rồi...!Em chỉ có băng dán cá nhân thôi, anh dùng tạm nhé."
Nhiếp Hải Đường đau lòng cầm máu trên trán giúp Tần Minh, cô vô cùng tự trách, nói: "Xin lỗi Tần Minh, là do em gây ra rắc rối.
Tào Tương Lương này đúng là đồ điên, cùng một giuộc với Vương Thành Hổ, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."
Tần Minh mỉm cười nói: "Anh đã nói anh sẽ bảo vệ em mà.
Anh không sợ loại cậu ấm đó đâu.
Đây là thử thách mà ông trời dành cho tình yêu của chúng ta thôi."
Nhiếp Hải Đường hờn dỗi: "Em không cần thử thách gì cả, em chỉ muốn bình yên bên anh thôi.
Chỉ tiếc thế lực nhà họ Nhiếp quá yếu, không dọa được nhà họ Tào."
Trong lòng Tần Minh ấm áp, anh đưa tay ôm Nhiếp Hải Đường, nói: "Yên tâm đi, anh không yếu vậy đâu, em không cần dựa vào gia đình em, cứ dựa vào anh là được rồi."
Nhiếp Hải Đường cười ngọt ngào, nhưng vẫn tức giận nói: "Không được, em phải đi tìm ba em để cảnh cáo Tào Tương Lương mới được.
Ba em có quan hệ khá tốt với chủ nhà họ Tào, chú Tào có thể nạt được Tào Tương Lương.
Nếu không đồ điền đó sẽ đối phó với anh không từ thủ đoạn mất.
Anh xem người coi trời bằng vung như Vương Thành Hổ chọc anh ta không vui, cả gia đình đi tong nhẹ nhàng."
Tần Minh trợn mắt, sao cả em cũng tin vậy?
Anh nói: "Vương Thành Hổ không phải do Tào Tương Lương xử lý, tin anh đi, không phải anh ta đâu."
Nhiếp Hải Đường vờ tức giận: "Chẳng lẽ Vương Thành Hổ bị một tên quèn nào đó xử lý à? Tần Minh, anh ngông nghênh như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
Anh phải ý thức được nguy hiểm, biết không? Đối phó với loại cậu ấm ăn chơi này, anh nhất định phải bóp chết phiền phức trong trứng nước, học cách lợi dụng vai về để đè đầu.
Anh chờ em một lát, em đến khu triển lãm cao cấp tìm ba em."
Nhiếp Hải Đường rất sốt sắng, bởi vì cô không biết lúc nào Tào Tương Lương sẽ lại phát điên, cũng có khả năng phá rối buổi tiệc.
Cô biết Tần Minh chỉ là người bình thường, không quyền không thể.
Mặc dù anh quen biết cậu hai nhà họ Thích, nhưng người nhà họ Thích chưa chắc đã bằng lòng trở mặt với gia đình quyền thế như nhà họ Tào vì Tần Minh.
Nhỡ may đến lúc đó họ vứt bỏ Tần Minh, duy trì quan hệ với nhà họ Tào thì làm sao giờ?
Cô đã gặp nhiều sự hi sinh trong mối quan hệ giữa các gia đình quyền thế, tất cả đều xây dựng trên quan hệ lợi ích, trước giờ không đáng tin.
Ba cô Nhiếp Kiến Dân còn có quan hệ không tệ với người nhà họ Tào, có lẽ ông có thể giải quyết được trước khi sự việc mâu thuẫn gay gắt hơn.
Nếu như Tần Minh vì cô mà bị thương, Nhiếp Hải Đường sẽ cắn rứt lương tâm.
Nhiếp Hải Đường khăng khăng muốn đi tìm ba cô, Tần Minh không khiến cô đổi ý được, đành nói: "Vậy em hãy cẩn thận chút.
Bộ quần áo của anh bị xé rách rồi, cần tìm bộ mới."
Nhiếp Hải Đường hôn lên mặt Tần Minh, thẹn thùng nói: "Ừm, em không phải trẻ con, em sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Anh có thể bảo vệ em, em cũng có thể dùng cách của em để bảo vệ anh."
Nhiếp Hải Đường vừa đi, A Long lại xuất hiện.
Tần Minh sầm mặt lại, nói: "A Long, anh hãy đi bảo vệ Hải Đường."
A Long không đồng ý nói: "Cậu chủ, tôi là vệ sĩ của cậu, an toàn của cậu là ưu tiên số một."
Tần Minh xụ mặt nói: "Bảo anh đi thì anh đi đi, cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của anh, không được xảy ra sai sót gì."
A Long thấy Tần Minh kiên quyết, bèn gật đầu nói: "Được, tôi bảo mấy người Tất Nguyên tới."
Tần Minh xua tay, nói: "Không cần, bây giờ tôi chỉ có thân phận bình thường, nếu có vệ sĩ âm thầm bảo vệ thì chỉ tổ khiến người ta chú ý.
Tôi tham gia bữa tiệc với thân phận dân thường mới là an toàn nhất.
Hiểu không? Người của Thường Hoan chực sẵn trong buổi tiệc, không thể điều người của đội ám sát được."
A Long còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt Tần Minh, anh ta biết mình nói gì cũng vô dụng, bèn xoay người đi bảo vệ Nhiếp Hải Đường.
Tầng mười lăm của tòa nhà Thế Kỷ không có một ai ngoài Tần Minh và một đống quần áo rách.
Anh gãi đầu, nói: "Mẹ nó, nhà họ Tào đúng không? Ghi nợ trước đã.
Chờ ông đây thu phục được người phụ trách sản nghiệp các khu vực phía Bắc, rảnh tay sẽ xử lý mấy người sau."
Tần Minh phẫn hận ghi thù trong lòng.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tần Minh vang lên, là Tổng Dĩnh gọi tới hỏi: "Cậu chủ, tôi nhìn thấy A Long đi lên tầng mười tám, xảy ra chuyện gì à? Anh ta tự ý rời vị trí sao?"
Tần Minh trả lời: "Không, là tôi bảo anh ta đi, bên tôi vẫn ổn.
Tiểu Dĩnh, cô cũng hưởng thụ buổi tiệc đi, giao chuyện tìm kẻ phản bội cho đội ám sát là được."
Tống Dĩnh lo lắng nói: "Nhưng cậu chủ, bên cạnh cậu chủ không có ai thì nguy hiểm lắm, không nói đến bọn phản bội, nếu là xung đột bình thường..."
Tần Minh đang nghe, đột nhiên cửa tầng này bị đẩy ra.
Anh nhìn về phía cửa, một đám người nước ngoài nối đuôi nhau đi vào, dẫn đầu là một người đẹp tóc vàng trẻ tuổi chân dài.
Khi thấy người đẹp tóc vàng, con người Tần Minh co lại, đây chẳng phải là nữ sát thủ đánh thuê mà trước đó con nuôi của Thường Hồng Hi là Thường Hoan từng phải đến nước ngoài sao? Lúc trước Tần Minh còn cưỡng hôn cô ta nữa.
Lúc trước để đánh lừa dư luận, Tần Minh cho cô ta nghe tin giả, để cô ta dẫn người của Thường Hoan đến Bắc Kinh.
Không ngờ cô ta lại tham gia vào hành động ám sát nhằm vào Tần Minh lần này.
Tần Minh kinh hãi, vội cúp điện thoại, phòng ngừa những người này thỉnh tai nghe thấy giọng Tống Dĩnh.
Người đẹp tóc vàng dẫn đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện tầng chuyên dùng để đấm bốc này không có ai khác.
Cô ả lại nhìn Tần Minh đang để người trần, bộ dạng thê thảm, không coi Tần Minh là nhân tố nguy hiểm.
Cô ả nhưởng mày, trêu ghẹo: "Dáng người được đấy."
Tần Minh tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Mấy người là nhân viên à? Khéo quá, cho tôi bộ quần áo được không? Tôi còn cần một hòm thuốc chữa bệnh."
Nhưng trong lòng anh vô cùng lạnh lẽo, anh thầm nghĩ: "Người phụ nữ này hay quên nhỉ, lần trước cho cô làm máy truyền tin nên tha mạng cho cô, lần này cô lại đến tìm cái chết"
Người đàn ông đứng cạnh người đẹp tóc vàng nghiêm túc nói: "Chúng tôi là nhân viên bảo vệ do ban tổ chức thuế, tới đây để kiểm tra xem có lỗ hổng an ninh hay không, mời anh ra ngoài."
Nhân viên bảo vệ của ban tổ chức? Tần Minh lẩm bẩm trong lòng, nếu anh không gặp người đẹp tóc vàng từ trước thì chắc đã mắc lừa rồi.
Tần Minh thầm kinh hãi, những tên lính đánh thuê nước ngoài này trà trộn vào bằng cách này sao? Sao đảm Tất Nguyên không nhận ra? Chẳng lẽ ban tổ chức bị mua chuộc rồi?
Tầng mười lăm của tòa nhà Thế Kỷ chủ yếu dùng để tập đấm bốc, nhưng hôm nay tổ chức dạ tiệc từ thiện nên dĩ nhiên không ai đến đây làm gì, cho nên tầng này gần như không có các biện pháp an ninh.
Tần Minh nhớ trong bản kế hoạch an ninh dạ tiệc mà Tống Dĩnh cho anh có để trống tầng mười lăm, không viết gì.
Rõ ràng những người này đang nói dối, bọn họ tới đây tuyệt đối không phải để triển khai các biện pháp an ninh mà rất có thể là đến phá đám.
Tần Minh đi ra ngoài, lập tức nhắn tin cho Tất Nguyên của đội ám sát: "Tầng mười lăm, bảy nam một nữ, một mẻ hốt gọn."
Lúc này ở tòa nhà giám sát, Tất Nguyên đang chăm chú theo dõi camera ở các tầng quan trọng, nhận được tin nhắn của Tần Minh, hắn ta không khỏi sững sờ, lầm bầm: "Sao cậu chủ lại phát hiện tung tích của kẻ thù? Người của mình còn chưa phát hiện ra mà."
Bên cạnh Tất Nguyên còn có Kim Tiền Bảo và Hiên Viên Vũ, hai người xem tin nhắn cũng rất bất ngờ.
Hiên Viên Vũ nói: "Sao cậu chủ lại phát hiện ra bọn họ? Người của chúng ta mãi chưa tìm được mà."
Kim Tiền Báo cười to: "Ha ha ha, cậu chủ là người có bản lĩnh, Kim Tiền Bảo tôi không phục ai ngoài cậu chủ cả."
Tất Nguyên im lặng nhìn lướt qua Kim Tiền Báo, nói: "Đúng là cậu chủ có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh quá, chẳng phải cho thấy chúng ta vô dụng sao? Anh còn cần bát cơm này không?"
"Ơ..." Kim Tiền Bảo lập tức ngậm miệng.
Hiên Viên Vũ cười khoan thai: "Được rồi, hai cậu đừng nói nhiều nữa, tóm lại hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao thì đội ám sát cũng có chỗ cho chúng ta cắm dùi.
Tầng mười lãm không được có phong thanh nào, cũng không được để lọt kẻ nào."
Tất Nguyên lắp trang bị, nét mặt nghiêm túc, hắn ta cầm bộ đàm, nói: "P1, Q2, C1 lập tức tập hợp đến tầng mười lăm, chú ý bí mật, nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại."
Lúc này, sau khi nhắn tin xong Tần Minh hơi đau đầu, anh lấy quần áo mới ở đâu được đây?
Anh muốn đến cửa hàng quà tặng ở tầng mười bảy mua bộ quần áo mới, lúc đi bộ đến tầng mười sáu, anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn.
Bỗng có tiếng bát đũa vỡ thu hút anh, sau đó anh nghe thấy giọng xin lỗi quen thuộc: "Quản, quản lý, xin lỗi, tôi, tôi, tôi không cố ý...".