Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đây là ai vậy?”
“Hình như là đến cùng với cậu cả nhà họ Mộc, chắc bạn gái.
“Cậu cả nhà họ Mộc trẻ tuổi tài cao, chưa từng quan hệ nam nữ bừa bãi, nếu anh ta tìm được bạn gái rồi thì chẳng phải người đó là con dâu nhà họ Mộc à? Mợ chủ nhà họ Mộc?”
“Lạ lắm, cô gái này là cô chủ nhà nào vậy?”
“Ể? Hình như bọn họ đang cãi nhau với phục vụ.
Ha ha, nhân viên phục vụ đó đi đời rồi.”
Các doanh nhân giàu có xung quanh Trần Minh đều nghe thấy động tĩnh, ai cũng nhìn về phía Lý Mộng ăn vận sang trọng, còn Lý Mộng thì hớn hở ra mặt, cô ta vô cùng hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý và ngưỡng mộ.
Lý Mộng vẫy tay ra lệnh như một nữ vương: “Tôi ra lệnh cho anh không được cười, nếu không tôi sẽ khiến anh cả đời này không cười được nữa."
Nhưng Tần Minh vẫn cười, nói: "Cô nghĩ cô là ai? Ha ha, Lý Mộng, cô biết cô ngu xuẩn cỡ nào không? Cô thực sự tưởng rằng tôi thật lòng muốn giúp cô trả cho Nhiếp Chính Minh một trăm nghìn à? Chẳng qua tôi chỉ để cô tiếp tục lừa em gái tôi, rồi đợi đến khi tôi vạch trần bộ mặt của cô để dạy cho em gái tôi một bài học, đừng dễ dàng tin tưởng người khác mà thôi, tránh cho sau này con bé lại giống như tôi, bị cô lừa đến mất hết tất cả.
Tóm lại là cô rất phối hợp, không chỉ dạy cho em gái tôi một bài học mà sau này con bé sẽ không dễ dàng bị người ta lừa nữa.”
Vẻ mặt Lý Mộng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lợi dụng tôi? Uổng công quãng thời gian đó tôi cho em gái anh ở, cho em gái anh ăn.”
Tần Minh khinh thường nói: “Cũng đâu phải cô không lợi dụng tôi? Bây giờ cô không nợ tôi tiền nữa, ừm, cô trở thành người phụ thuộc vào đàn ông, xinh đẹp lắm.”
Biết được sự thật khiến Lý Mộng như rơi vào hố băng, rõ ràng cô ta đã có thân phận khác rồi, sao lại còn bị Tần Minh gài chứ?
Lý Mộng tức giận không thôi, Tần Minh đúng là quá ghê tởm, anh ta đã viết vở kịch này từ sớm rồi.
Lý Mộng thấy Tần Minh cười thì quát: “Tần Minh, anh bớt đắc ý đi.
Chẳng phải anh cũng chỉ là một tên bám váy thôi sao? Anh có từ cách gì mà chế nhạo tôi chứ? Tôi dựa vào đàn ông thì chẳng phải anh cũng dựa vào phụ nữ à? Không có Nhiếp Hải Đường thì anh chẳng là cái thá gì cả.”
Tần Minh lạnh lùng nói: “Chuyện cô nói không thể nào xảy ra được đầu.
Được rồi, đừng phiền tôi làm việc.
Tần Minh muốn đi nhưng ông trời lại không để anh đi.
“Chuyện gì thế?” Mộc Chiêu Dương quay lại,anh ta ôm lấy Lý Mộng với vẻ vô cùng thương yêu, hỏi: “Bạn trai cũ của em lại bắt nạt em à?”
Lý Mộc lập tức khóc lóc nói: “Chiêu Dương, em không muốn thấy anh ta, hu hu..."
Mộc Chiêu Dương thấy Lý Mộng khóc thì vô cùng tức giận, hung hãn nhìn Tần Minh: “Tần Minh đúng không? Hiện tại Lý Mộng đã là bạn gái của tôi rồi, thứ bội tình bạc nghĩa như anh mà còn dám quấy rối cô ấy nữa thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Tần Minh không chút sợ hãi đáp: “Tôi có quấy rối cô ta đâu.
Nhiều người thấy như vậy, tôi còn có thể động vào cô ta hay sao? Hơn nữa anh có bằng chứng gì? Hay lời của cậu cả họ Mộc anh nói chính là bằng chứng?”
Các doanh nhân giàu có ở xung quanh đều sững sờ, có phải tên nhóc bưng rượu này điên rồi không?
Cậu ta có biết cậu ta đang nói với ai không thế? Cậu cả nhà họ Mộc giàu có bậc nhất của thành phố Quảng đấy.
Nhà họ Mộc chỉ có ba người con, một nam và hai nữ, mà Mộc Chiêu Dương đã được định sẵn là người thừa kế cả nhà họ Mộc trong tương lai rồi.
Nhà họ Mộc là gia tộc giàu có lâu đời của thành phố Quảng, ba đời đứng sừng sững ở thành phố Quảng, có rất nhiều quan hệ với bên Trùng Khánh, Thượng Hải hay thậm chí là Bắc Kinh.
Mộc Chiêu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Phú Quý lập tức đứng ra nói: “Cậu Mộc, là thế này.
Hiệu trưởng trường chúng tôi giới thiệu hai người này cho sếp Mã, đến công ty sếp Mã thực tập.
Sếp Mã biết đạo đức của Tần Minh rất kém nên không cần cậu ta, chỉ muốn bạn Bạch Ngọc Thuần này đến thực tập thôi.
Nhưng Tần Minh la lối khóc lóc, lỗi kéo bạn Bạch không đến đó làm nữa, đe dọa sếp Mã, đòi vị trí tổng giám đốc.
Lý Mộng thấy bất bình nên nói vài câu, bảo Tần Minh không có cơ hội thì thôi, sao lại còn cướp cả cơ hội của người khác?
Thế là Tần Minh mắng Lý Mộng bằng đủ lời tục tĩu khó nghe.
Đúng không sếp Mã?”
Mã Bắc Dương sững sờ, vội gật đầu hùa theo: “Đúng thế, chính là như vậy.
Không ngờ Tần Minh lại ỷ mình có quan hệ với nhân viên bên phía ban tổ chức, cấm bạn của mình vào.
Rõ ràng đã kiểm tra về rồi mà còn đuổi người ta ra ngoài, đạo đức quá tệ.”
Đây đúng là đổi trắng thay đen mà.
Tần Minh tức đến bật cười, Triệu Phú Quý đúng là trơ tráo.
Tạ Đào chỉ Tần Minh, nói: “Anh xem, anh ta còn cười được mà, hoàn toàn không nhận ra lỗi sai của mình.
Nên đuổi loại người này ra ngoài mới đúng.
Một nhân viên bưng bê thì có cái khỉ gì mà đắc ý chứ?"
Bạch Ngọc Thuần muốn bảo vệ Tần Minh, nhưng bị hai vợ chồng Tạ Quảng Khôn và Hà Mộng Liên ngăn lại.
Bỗng chốc, tất cả mũi dùi đều chĩa về phía Tần Minh, Liêu Thanh Tuyền nãy giờ không nói gì nhìn sang Tần Minh, thầm nghĩ sao cậu ta lại đắc tội với nhiều người như vậy?
Có điều, nghĩ đến việc Tần Minh cũng xem như có quen biết với mình, cô ta vẫn nói đỡ cho Tần Minh: "Chuyện này có chút hiểu lầm."
“Đủ rồi.” Đột nhiên Mộc Chiêu Dương hoàn toàn không muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào nữa: “Anh còn có gì để nói nữa? Bạn học của anh, bạn bè, tiền bối trong trường, tất cả đều chỉ trích anh.
Anh chính là một tên cặn bã, Mộng Mộng nói không sai, bản thân mình không tốt nên cũng không muốn thấy người ta tốt?”
Tần Minh nói: “Quả thật tôi chẳng có gì để nói với một tên đần độn lại còn mù mắt cả.”
“Anh! Anh biết anh đang nói gì không?” Mộc Chiêu Dương sững sờ, anh ta lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy.
Rõ ràng tên này chỉ là một nhân viên phục vụ, dựa vào đâu mà lại phách lối đến thế?
Các doanh nhân giàu có xung quanh cũng kinh ngạc, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám nói với Mộc Chiêu Dương như vậy.
“Lẽ nào người phục vụ này có thân phận đặc biệt?”
“Ha ha, ông Phương, ông cũng không nghĩ xem.
Chẳng phải lúc đầu bọn họ nói cậu phục vụ này ngăn bọn họ ngoài cửa sao? Vẫn là nhờ có cậu Mộc giúp nên mới vào được.
Một phục vụ bình thường thì sao có được quyền hạn lớn như vậy chứ? Phía sau cậu ta còn có người.”
“Ai nhỉ?”
“Có lẽ cũng là một người giàu có, nếu không thì làm sao đối chọi với nhà họ Mộc được?”
“Có khi nào cậu ta được sắp xếp đến đây để làm nhà họ Mộc khó xử?”
Mộc Chiêu Dương vẫy tay nói: “Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài đi.”
Tần Minh lười nói nhảm, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho thuộc hạ của mình đến giải quyết.
Hôm nay phải dạy cho Mộc Chiêu Dương này một bài học, cũng khiến cho Lý Mộng hoàn toàn tuyệt vọng, biết rõ khoảng cách giữa hai người xa thế nào.
Nhưng anh còn chưa kịp gọi thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Những gì Tần Minh nói có vấn đề gì à? Lẽ nào nói sự thật cũng sai sao?”
Trong đám đông, một cô gái xinh đẹp bước ra, dáng người cô thướt tha, nhưng mặt loại tỏ vẻ không phục, đó chính là Nhiếp Hải Đường.
“Cô là..” Mộc Chiêu Dương cau mày, nói: “Nhiếp Hải Đường, ha ha, nghe nói cô đang chơi ở khu triển lãm, sao còn lên đây? Sao cô lại bảo vệ người đàn ông này?”
Nhiếp Hải Đường khoanh tay, đi lên nói: “Bạn trai tôi đương nhiên tôi phải bảo vệ rồi.
Anh Mộc, anh đừng nghe những lời vu khống này, có dám để những người này kể ra toàn bộ quá trình không?”
Chu Vũ cũng bước ra khỏi đám đông, nói: “Tôi có thể làm chứng, vấn đề hoàn toàn không ở Tần Minh."
Cùng lúc đó, nhóm Trần Mục Linh và Trương Tình Tình cũng bước ra: “Đúng vậy, lúc đầu Tần Minh không hề đắc tội với bọn họ, là bọn họ giở trò trước, ngăn không cho chúng tôi vào.
Triệu Phú Quý, cậu dám đứng ra đối chất không?”
Khóe miệng Triệu Phú Quý giật giật, sao những người này lại ở đây? Chẳng phải họ ở khu triển lãm tầng dưới xem hoạt động kỷ tặng của người nổi tiếng sao?
Triệu Phú Quý không có gì để nói về những lời của nhóm Nhiếp Hải Đường, cậu ta thu mình lại phía sau, không dám nhúc nhích.
Lý Mộng tủi thân kéo Mộc Chiêu Dương, nói: “Chiêu Dương, bỏ đi.
Nhà Nhiếp Hải Đường giàu có lắm, chúng ta đấu không lại đâu.
Em bị đình chỉ học cũng là do bọn họ làm đấy.”
Mộc Chiêu Dương nghe thế thì lập tức nổi giận, nói: “Không ai có thể bắt nạt bạn gái của Mộc Chiêu Dương tôi.
Nhiếp Hải Đường sao? Hừ, chỉ là một bình hoa mà thôi.
Nhà họ Nhiếp dám tạo ra sóng gió gì trước mặt tôi chứ?”
Lý Mộng nghe xong thì nghiêng mặt sang một bên, lộ ra vẻ đắc ý, cô ta liếc nhìn Tần Minh, thầm nghĩ: “Tần Minh ơi Tần Minh, những ngày bám váy của anh sắp kết thúc rồi, ha ha ha.”.