Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh đuổi Triệu Phú Quý đi một lần nữa, còn khiến mẹ con Mộc Chiêu Dương không nói được câu nào, có thể nói danh tiếng vang xa.
Mặc dù chỉ là chiếm chút lợi trên miệng lưỡi.
Nhưng các cô gái trong giới nhà giàu cực kỳ để ý đến mặt mũi, bởi vì nhiều khi mặt mũi chính là thể hiện của sự uy quyền.
Bọn họ ỷ vào quyền thế của mình, nói trắng thành đen cũng là chuyện bình thường ở đây có nhiều người giàu lựa chọn xem náo nhiệt như vậy, chẳng phải là vì e ngại quyền thế của nhà họ Mộc sao?
Nếu có người khiến loại người quyền thế này phải cúi đầu, như vậy sẽ càng có nhiều người không còn e ngại nữa.
Vừa rồi, cô út nhà họ Mộc là Mộc Tư Thuần vẫn một mực đứng ở đây, nhìn xem Tần Minh phản bác anh trai và mẹ mình, phản bác đến nỗi người nhà họ Mộc cô ta không cãi lại nổi, thật là đáng ghét đến nghiến răng.
Mộc Tư Thuần tố cáo lại: "Ba, sao ba không giúp anh với mẹ? Bọn họ bị một tên phục vụ bắt nạt kìa."
Gương mặt Mộc Hạo như điêu khắc, cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn, ông ta quát lớn: “Tranh giành tình nhân, bị mất mặt cũng đáng đời.
Đây là nơi nào? Nó có thân phận gì? Không biết phân biệt ai đúng ai sai sao? Mà cho dù có sai lầm to hơn thì có cần tranh cãi ngất trời như vậy không? Ba với chủ Tào của con còn phải nói chuyện làm ăn, tránh sang một bên đi.”
Tào Chính Mẫn là một người đàn ông trung niên tại to mặt lớn, ông ta cười ha ha: “Cậu nhân viên phục vụ kia thật không đơn giản, chỉ trong một đêm đã chửi người của cả hai nhà chúng ta.
Ngay cả đứa con thứ hai không nên người kia của tôi cũng bị cậu ta đánh bị thương, vừa nãy Nhiếp Kiến Dân còn tới tìm tôi xin tha thứ nữa.
Ha ha..."
Trong lòng Mộc Hạo hơi chấn động, hỏi: "Lão Tào, có phải tên nhóc kia có chỗ dựa gì không? Vừa nãy Hạ Khôn của nhà họ Hạ cũng đứng về phía cậu ta."
Tào Chính Mẫn thấp giọng nói: "Sếp Vương của quỹ từ thiện Blue Sky nói với tôi rằng cậu ta là bạn tốt của Thích Minh Huy, có vẻ như Thích Minh Huy rất coi trọng cậu ta.
Anh trai của cậu ta là cấp trên của Thích Minh Huy, có lẽ là do quan hệ này.
Ông cũng biết đấy, người nhà họ Thích rất hay bao che khuyết điểm, đắc tội với Thích Minh Huy cũng chẳng khác nào đắc tội với toàn bộ nhà họ Thích.”
Mộc Hạo và Mộc Tư Thuần giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Minh cũng có chút thay đổi, một phần là cảnh giác, một phần là xem thường.
Mộc Tư Thuần bĩu môi, nói: “Con còn tưởng anh ta có năng lực gì cơ.
Lúc đối phó với mấy nhân vật nhỏ thì lợi dụng nhà họ Nhiếp, đối phó với nhân vật lớn thì lợi dụng nhà họ Thích, chẳng phải là loại cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao? Hiện giờ thế lực của nhà họ Thích khá lớn, nhưng anh ta vẫn là một tên rác rưởi thôi.”
Mộc Hạo nói: “Tìm được chỗ dựa cũng là một loại bản lĩnh, con bé này, không thì con đi tìm một chỗ dựa tốt cho ba xem nào?”
Mộc Tư Thuần tức giận mím môi, nói: "Con...!con không phục, ba mà không ra mặt, con sẽ tự làm.
Hừ, con muốn cho bọn họ phải xấu mặt.”
Nói xong, Mộc Tư Thuần quay đầu rời đi, Mộc Hạo bực tức giậm chân: “Ài, con bé này, con không thể điềm tĩnh được bằng một nửa chị gái con à?”
Ở một bên sân khiêu vũ, Nhiếp Hải Đường đang đợi Tần Minh đi thay quần áo.
Nhiếp Kiến Dân lại cực kỳ khó chịu, ông ta nhìn Nhiếp Hải Đường, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhiếp Hải Đường nói: “Ba, chúng ta cũng không làm gì sai, tại sao phải vô duyên vô cớ bị mấy người nhà họ Mộc kia giội nước bẩn chứ."
Bà Nhiếp nói: “Nhà họ Mộc là nhà chúng ta đắc tội nổi sao? Cho dù chúng ta đúng, cũng phải nhận thành sai.
Tần Minh gây phiền toái lớn như vậy cho nhà chúng ta, giờ lại không biết đi đâu rồi, vô trách nhiệm.”
Nhiếp Kiến Dân nói: “Tạm thời không nói đến chuyện nhà họ Mộc.
Nhưng rốt cuộc con với cái cậu Tần Minh kia đã xảy ra chuyện gì? Các con bên nhau từ lúc nào?”
Nhiếp Hải Đường ngậm miệng, nói: “Mới hẹn hò không bao lâu.
Thế nào ạ? Mặc dù Tần Minh hơi nghèo một chút, nhưng anh ấy đối xử với mọi người rất chân thành, mà lại rất có năng lực, chắc chắn tương lai anh ấy sẽ trở nên nổi bật.
Anh trai con cũng công nhận rồi.”
"Mẹ phản đối.
Vẻ mặt bà Nhiếp không kiên nhẫn, nói: “Dù cậu ta trở nên nổi bật thì cũng có được bao nhiêu bản lĩnh? Có thể bước vào giới nhà giàu không? Con gái, con làm vậy là tự hạ thấp bản thân đấy.
Cho dù có giả cho người thấp hơn, cũng không thể gả cho một tên giẻ rách nông thôn nghèo được đúng không? Chuyện này sẽ thành chuyện đáng chế cười đấy.”
Nhiếp Hải Đường nói: “Bọn họ thích cười thì cứ cho bọn họ cười đi, dù sao con cũng chỉ thích Tần Minh thôi.
Muốn biết giày có phù hợp hay không thì phải đi thử mới biết được.”
"Haiz!” Nhiếp Kiến Dân im lặng thở dài, đỡ trán, nói: “Ba biết cậu ta có chút quan hệ với nhà họ Thích, chỉ sợ cũng có quan hệ với cả nhà họ Hầu, nhưng quan hệ không phải là tài sản, không thay đổi được sự thật cậu ta là một tên nhà nghèo.
Chờ cậu ta nổi bật á? Chỉ sợ lúc đó con đã tuổi già sắc suy, người ta cũng ghét bỏ con thôi.”
Nhiếp Hải Đường bất mãn nói: “Tần Minh không phải người như vậy đâu.”
Lúc này, Mộc Tư Thuần đi tới, khẽ khom người nói: "Cháu chào chú, chào cô ạ.”
Nhiếp Kiến Dân nhìn lên, lập tức trở nên nhiệt tình, khiêm tốn nói: “Ô, đây chẳng phải là cô Mộc sao? Chào cô, chào cô.
Vừa nãy chúng tôi thật sự xin lỗi vì đứa con gái bất hiểu này, cũng là hiểu lầm thôi, hôm khác chúng tôi sẽ đến nhà nhận lỗi.”
Trên mặt Mộc Tư Thuần treo vẻ mặt vô hại, nói: “Không có gì, đó là do anh trai và mẹ của cháu bị người khác lừa, nên mới hiểu lầm sâu như vậy.
Cháu hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.
Ba cháu còn nói anh cháu đáng đời kìa, cho nên cô chú đừng để chuyện này ở trong lòng”
Nhiếp Kiến Dân thấy thái độ của Mộc Tư Thuần như thế, tâm trạng mới tốt lên một chút: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Mộc Tư Thuần mỉm cười nói: “Em gái Hải Đường, chị có một chuyện nhỏ muốn nhờ em đây.
Bộ lễ phục màu hồng này của em đẹp quá, chị thích lắm, em có thể cho chị một chút, chụp kiểu ảnh được không? Chị chỉ đăng lên mạng cho bạn bè xem một chút thôi.”
Nhiếp Hải Đường mím môi, nghĩ nếu để quan hệ giữa nhà mình và nhà họ Mộc căng thắng quá cũng không tốt, nên gật đầu nói: “Được.”
Hai cô gái đi vào phòng nghỉ ở tầng dưới, rồi trao đổi lễ phục trong buổi tiệc tối hôm nay.
Mộc Tư Thuần mỉm cười nhìn chằm chằm dáng người của Nhiếp Hải Đường, nói: “Dáng người của em Hải Đường đẹp thật, tên Tần Minh nghèo kiết xác kia được lợi quá rồi.”
Nhiếp Hải Đường hơi nhíu cặp mày lá liễu lại, nói: “Chị Mộc, phiền chị tôn trọng bạn trai của tôi một chút."
“Vâng vâng vâng, chị chỉ nói đùa xíu thôi.” Mộc Tư Thuần lập tức nói: “Chị sẽ mặc lễ phục của em trước, em chụp một kiểu ảnh giúp chị, rồi chị sẽ trả lễ phục lại cho em ngay.
Đợi Mộc Tư Thuần mặc lễ phục trong buổi tiệc tối nay của Nhiếp Hải Đường xong, Nhiếp Hải Đường lại chỉ mặc nội y và một chiếc áo khoác, trông cực kỳ gợi cảm.
Cô cầm điện thoại di động lên định chụp ảnh cho Mộc Tư Thuần.
Nhưng đúng lúc này, Mộc Tư Thuần bỗng cầm bộ lễ phục màu đen của mình được đặt trên giường lên rồi chạy mất.
Nhiếp Hải Đường khẽ giật mình, kêu lên: "Này, chị..."
Mộc Tư Thuần cười gian trả, không hề quay đầu lại mà nói: “Xin lỗi, chị đột nhiên có việc gấp, chị đi trước đây, em chờ chị trở về nha.
Bành, cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn một mình Nhiếp Hải Đường đứng trợn mắt há hốc miệng, lúc này cô mới nhận ra là mình bị lừa.
Nhưng bây giờ cô không có quần áo, không thể rời khỏi gian phòng này sao?
Không, trong gian phòng đó, có một bộ áo ngủ.
Nhưng Nhiếp Hải Đường cũng đâu thể mặc đồ ngủ ra ngoài được đúng không?
Mộc Tư Thuần trở lại phòng khiêu vũ, tâm trạng cực kỳ đắc ý.
Cô ta đã thay lại lễ phục của mình, đi đến trước mặt bà Mộc, nói chuyện này ra như tranh công.
Khóe miệng bà Mộc cong lên, khẽ nói: “Làm tốt lắm, con gái ngoan của mẹ.
Nhà họ Nhiếp là cái thá gì? Lại dám cho chúng ta xấu mặt, phải trừng trị bọn họ mới được.”
Mộc Tư Thuần nói: “Mẹ, chờ chút nữa mẹ mượn cớ trả lại quần áo lại cho Nhiếp Hải Đường, sau đó sai người đi mời Nhiếp Hải Đường khiêu vũ, nói cô ta chỉ cần nhảy một bài, coi như bỏ qua chuyện tối nay.
Bảo đảm sẽ khiến người nhà họ Nhiếp khó xử, ha ha ha."
Bà Mộc giơ ngón tay cái lên, nói: “Đúng là con gái của mẹ hiếu thảo, biết trút giận giúp mẹ.
Mẹ sống đến tuổi này rồi, ngoại trừ ba con ra, chỉ có cái tên Tần Minh kia dám vả mặt mẹ, làm cho mẹ khó xử.
Cũng chỉ có nhà họ Nhiếp mới dám ngang ngược với mẹ như vậy.”
Bà Mộc cảm thấy cơ hội lấy lại danh dự của mình đến rồi, hai mẹ con tay nắm tay, hùng dũng oai nghiêm, khí phách hiên ngang đi về phía vợ chồng Nhiếp Kiến Dân.
Bà Mộc đến gần, Nhiếp Kiến Dân thấy trước thì đứng lên, cười nói: “Bà Mộc, vừa nãy..."
Nhưng khi hai người nhìn bộ lễ phục mà Mộc Tư Thuần đưa tới, nụ cười cũng trở nên cứng đo.
Rốt cuộc chuyện này là gì? Không phải hai người đi cùng nhau à? Tại sao Mộc Tư Thuần trở về rồi mà Nhiếp Hải Đường vẫn chưa quay về?
Bà Mộc giả vờ đưa tay cánh tay ra, nói: “Chủ tịch Nhiếp, chuyện vừa rồi là tôi hiểu lầm con gái của hai người, là tôi không đúng.
Hay là thế này đi, để Chiêu Dương nhà chúng tôi nhảy một bài với con gái của hai người, cho mọi người nhìn thấy quan hệ giữa hai nhà chúng ta đã hòa thuận như lúc ban đầu, hai người thấy sao?”
Nhiếp Kiến Dân sầm mặt lại, hỏi: “Cô Mộc, chẳng phải ban nãy Hải Đường nhà chúng tôi mới đi ra ngoài cùng cô sao? Nó đâu rồi?”.