Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên tầng ba mươi tám của tòa nhà Thế Kỷ, tiểu đội ám sát hoàn toàn khống chế nơi này, ai cũng được trang bị vũ trang, súng ống đầy đủ.
Tiểu đội ám sát do Tất Nguyên quản lý đang canh chừng hai nhân chứng sống.
Thường Hoan phải hai đội lính đánh thuê quốc tế đến vốn dĩ là muốn giết Tần Minh, nhưng họ đã tình cờ bị anh phát hiện thân phận, sau đó bị tiểu đội ám sát của Tất Nguyên tập kích, một lưới tóm gọn.
Kim Tiền Bảo nghiêm túc nói: “Cậu Tất, vẫn còn một đội chưa tìm được, chuyện này không dễ xử lý, nếu cậu chủ gặp nguy hiểm thì không xong.
Tất Nguyên hỏi: “Bên sàn nhảy thế nào?”
Kim Tiền Bảo trả lời: “Có A Long đi theo, đó cũng là nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất của tòa nhà, trừ phi những người kia chết hết, nếu không cậu chủ sẽ không sao.
Tất Nguyên gật đầu, nhưng lại cực kỳ sốt ruột và lo lắng.
Hắn ta đột nhiên chỉ vào người đẹp tóc vàng: “Nói, người trong đội thứ ba của các cô đang ở đâu?”
Người đẹp tóc vàng bị đánh sưng cả mặt, nhưng cô ả lại rất kiên cường, nhếch môi đáp: "Hừ hừ, đội thứ ba là đội cảm tử đáng tin cậy nhất của ông chủ chúng tôi, không ai biết hành động của họ, các anh cũng không phát hiện được đâu.
Giết tôi không có ích lợi gì với các anh cả." Người đẹp tóc vàng ngẩng đầu nhìn Tất Nguyên: “Hơn nữa, ông chủ các anh bảo các anh giữ lại nhân chứng sống đúng không?”
Tất Nguyên tức giận chĩa súng về phía người đàn ông bên cạnh, sau một tiếng “đoàng, anh ta chết ngay tại chỗ, ngã xuống vũng máu.
Sau đó, Tất Nguyên kề súng vào cắm người đẹp tóc vàng uy hiếp: “Chúng ta cùng là một loại người, máu trên tay tôi còn nhiều hơn cô.
Cô gái, lần trước cậu chủ của chúng tôi tha cho cô một mạng mà cô không biết quý trọng.
Nếu cô là nhân chứng sống không có giá trị lợi dụng, dù tôi giết cô cậu chủ cũng sẽ không trách tội.”
Người đẹp tóc vàng đáp lại: “Anh đã nói chúng ta cùng là một loại người, chắc hẳn anh cũng biết chúng ta không có thứ gọi là tự do”
Tất Nguyên vô cùng tức giận, đang định bắn một phát kết liễu cô ả.
Nhưng Kim Tiền Bảo đè súng lại: “Cô muốn tự do đúng không?”
Vẻ mặt của người đẹp tóc vàng hơi thay đổi, cô ả nói bằng tiếng Anh: “Không ai có thể cho tôi tự do.”
Kim Tiền Bảo nói tiếp: “Cậu chủ của chúng tôi là người nắm giữ khối tài sản lớn nhất thế giới, có thể cho cô mọi thứ cô muốn.
Nếu cô muốn có tự do thì nên biết phải đứng bên nào.”
Người đẹp tóc vàng do dự, người kia thật sự có thể cho mình thứ mình cần sao?
Bỗng nhiên, tiếng báo động vang lên từ bộ đàm: “Báo động, báo động, tất cả bảo vệ trong vũ trường ở tầng hai mươi tám đều mất liên lạc, camera theo dõi của tầng này bị khống chế, có một nhóm phần tử vũ trang đột nhập, phòng giám sát phụ cũng bị khống chế.”
Tất Nguyên giật nảy mình: “Lập tức lấy video của phòng giám sát chính, báo cho thư ký Tống, bảo cô ấy xuống đây”
Người trong bộ đàm nói với vẻ khó xử: “Nhân viên an ninh ở tầng năm mươi tám...!vừa mất liên lạc.
Người của Hiên Viên Vũ thương vong nặng nề, hiện đang chiến đấu với bọn phần tử xấu.
Thư ký Tống và tổ trưởng Thích đều không liên lạc được, e là đã bị...!bị khống chế rồi.”
Sắc mặt của Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo trở nên xanh mét: "Sao có thể? Trước đó không có chút động tĩnh nào mà?”
Người đẹp tóc vàng không nhịn được chấm chọc: “Tại sao không thể? Các anh có thể dễ dàng phát hiện hành tung của chúng tôi thì sao chúng tôi không thể dễ dàng lẻn vào trong này được? Chúng tôi cũng là sát thủ hàng đầu được huấn luyện bài bản đấy.”
Kim Tiền Bảo đạp đổ cái ghế trước mặt, mắng: “Bà nội nó, thằng rác rưởi Thường Hoan, uổng công lúc trước ông đây còn cứu cậu ta.
Ba tiểu đội mà cuối cùng vẫn để người của cậu ta thành công”
Tất Nguyên cau mày: "Kim Tiền Báo, im miệng, chúng vẫn chưa thành công, vẫn chưa biết cậu chủ là ai.
Dù chúng đã khống chế người của hai tầng lầu, chỉ cần cậu chủ không sao là được rồi.”
Kim Tiền Bảo nói tiếp: “Vậy chúng ta lập tức đi cứu cậu chủ thôi, nhưng người ở tầng năm mươi tám thì sao đây?”
Tất Nguyên trả lời: “Ưu tiên cứu cậu chủ, những người khác chết thì thôi.”
Kim Tiền Bảo: “Nhưng nếu người ở tầng năm mươi tám chết hết, tất cả sản nghiệp của tập đoàn ở Hoa Hạ sẽ hỗn loạn.
Tất Nguyên: “Ông Hiên cũng ở đó, vả lại chúng ta không thể coi thường thực lực của thư ký Tống.
Hơn nữa, người ở tầng năm mươi tám chết hết cũng không có lợi cho Thường Hoan, vậy nên nơi đó an toàn hơn.
Kim Tiền Bảo vung tay lên: “Các đơn vị chú ý, lập tức tiếp cận tầng hai mươi tám, coi chừng kẻ địch phục kích."
Tất Nguyên cầm súng chĩa vào đầu người đẹp tóc vàng: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, giúp chúng tôi hay là chết?”
Cô ả cười nhếch mép: “Anh nghĩ tôi sợ chết sao?"
Tất Nguyên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn ta lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không nổ súng mà cầm súng đập vào đầu cô ả, khiến ả ngất xỉu ngã xuống đất.
Lúc này, trong vũ trường trên tầng hai mươi tám, mười lăm phần tử vũ trang vác súng, đeo mặt nạ xông vào hiện trường, tách nữ và nam ra.
Tần Minh sa sầm mặt, nhưng giờ A Long và Chu Vũ đang đi theo bên cạnh anh.
Chu Vũ lên tiếng: “Cậu chủ, tầng này có một cánh cửa bí mật ở phía sau bục phát biểu trong phòng điều khiển máy tính, chỉ cần vào được là có thể chạy trốn"
A Long cực kỳ trịnh trọng nói: “Mười lăm người, chỉ cần yểm hộ cho tôi, tôi có lòng tin sẽ xử lý được.”
Lúc này Tần Minh đã có chút luống cuống, anh không nghe hai người nói gì mà gọi cho Tống Dĩnh trước, nhưng cuộc gọi bị lập tức ngắt.
Tần Minh có dự cảm không lành, anh thầm nghĩ: "Có vẻ như tiểu đội ám sát chưa thể bắt được những người này.”
Vị trí của anh vừa khéo ở ngay bên cửa sổ, anh quay đầu nhìn ra ngoài, mọi thứ dưới tòa nhà vẫn bình thường, không giống như là đột nhập từ cửa chính.
Tần Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đừng nói là nhảy xuống từ trên đó đấy nhé?
Những người giàu tại hội trường vô cùng sợ hãi, có người cầm một túi tiền và yêu cầu mọi người giao hết những thứ đáng giá của mình ra.
Giờ phút này, một người nước ngoài cầm khẩu AK bước tới chính giữa căn phòng rồi bắn mấy phát lên trần nhà, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Sau đó hắn ta mới chậm rãi nói: “Tôi muốn tìm một người đang trốn trong số mọi người ở đây, cấp dưới gọi cậu ta là cậu chủ, nhưng tôi chưa gặp cậu ta, chắc hẳn người đó cũng biết tôi đang tìm cậu ta.
Nếu cậu ta tự bước ra, các người sẽ được sống sót, còn nếu cậu ta không chịu ra thì...!Khà khà.”
Hắn ta vừa dứt lời thì “cạch cạch”, súng của mười lăm người được lên đạn, nhắm vào tất cả mọi người ở đây.
Mấy tên con nhà giàu nhìn nhau, rốt cuộc ai là cậu chủ? “Đừng mà, rốt cuộc các anh muốn gì? Chúng tôi đều có thể cho các anh!”
“Xin tha mạng, chúng tôi thật sự không biết gì cả!”
“Rốt cuộc các anh là ai?"
“Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thật sự không biết cậu chủ nào cả!”
Tên lính đánh thuê nước ngoài cười lạnh lùng: "Cậu chủ quyết tâm không ra ư? Nhưng không sao cả, bây giờ tôi sẽ tặng cho cậu một cái xác, để xem cậu có thể chịu đựng bao lâu!”
Dứt lời, hắn ta cầm bộ đàm nói: “Giết Thích Vân Đông rồi thả xác xuống từ cửa sổ phía Đông, để cậu chủ chúng ta nhìn xem cấp dưới trung thành của cậu ta chết như thế nào, cũng để người nhà họ Thích biết nên giữ cái mạng nhỏ của mình hay phục tùng ông chủ của chúng ta!”
Tần Minh thay đổi sắc mặt, giết tổ trưởng tổng của sản nghiệp khu vực phía Nam, cũng là Thích Vân Đông mà Tần Minh rất coi trọng.
Một khi Thích Vân Đông chết, việc quản lý của Tần Minh với sản nghiệp ở Hoa Hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Tần Minh đột nhiên đứng dậy: "Khoan đã.”
Mặt của Chu Vũ và A Long đều biến sắc, sao Tần Minh lại đứng lên?
Làm vậy không phải chịu chết ư?
Nhưng Tần Minh lại nháy mắt ra hiệu cho hai người không được làm cần.
“Soạt”, tất cả súng lập tức chĩa vào Tần Minh.
Tên lính đánh thuê nước ngoài vừa đeo mặt nạ chậm rãi đi qua: "Cậu chính là cậu chủ?"
Tần Minh thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Tôi...!tôi...!tôi không phải, tôi...!tôi là sinh viên, hiệu trưởng của trường chúng tôi tặng vé cho tôi, nhờ tôi tới tham dự tiệc tối thay bà ấy.”
“Bốp!” Lính đánh thuê đấm một cú khiến Tần Minh ngã xuống đất, sau đó mắng chửi: “Vậy mày đứng lên làm gì? Muốn chết hả?”
Hắn ta đang định nổ súng thì Tần Minh giành nói trước: “Tôi có cách giúp các anh tìm được cậu chủ mà các anh nói, nhưng với điều kiện phải thả những người không liên quan là chúng tôi ra..