Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiếu Gia Ngông Cuồng
  3. Chương 188: Bình Vương Ra Tay
Trước /1062 Sau

Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 188: Bình Vương Ra Tay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Minh nói: “Đa số những người có mặt ở đây đều là người có máu mặt, thân phận rõ ràng, tuổi tác cũng dễ sàng lọc, chỉ cần là người không rõ lai lịch, một khi mọi người tự công khai thân phận của mình, tự nhiên anh sẽ dễ dàng tìm thấy cậu chủ anh muốn tìm thôi.”

Lính đánh thuê nước ngoài kia nghe xong thì khá hài lòng vỗ vào ngực Tần Minh nói: “Good boy, tôi muốn tìm một người khoảng ba mươi tuổi, khá bí ẩn, chưa kết hôn, rất giàu, cực kỳ giàu.

Cậu tìm đi, nếu thật sự là người tôi muốn tìm thì các người đều có thể an toàn rời khỏi đây.”

Tần Minh cười khổ đáp: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, xin các anh đừng chĩa súng vào tôi, tôi sợ."

“Ok” Thủ lĩnh kia vung tay lên, tất cả nòng súng đều dời khỏi Tần Minh.

Tần Minh đi ra ngoài, cố ý đến gần bên cạnh phòng điều khiển máy tính, chỉ vào một người đàn ông gần nhất hỏi: “Này, ông là ai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”

Mộc Hạo dở khóc dở cười, nhưng bây giờ bị bọn cướp bóc không biết từ đầu chui ra bao vậy, ông ta không thể không ngoan ngoãn phối hợp: “Tôi tên Mộc Hạo, năm nay năm mươi ba tuổi, chắc tôi có thể được gọi là ông chủ luôn rồi.

Nhưng tôi vẫn luôn làm việc ở thành phố Quảng, Thích Vân Đông là người tôi muốn nịnh hót cũng không được, sao có thể là cấp dưới của tôi chứ?"

Tần Minh chỉ vào Mộc Hạo, lại nhìn thủ lĩnh lính đánh thuê kia, nói: “Người thế này chắc chắn không có khả năng, đã kết hôn, phải gánh vác gia đình, có cả con trai con gái.

Lính đánh thuê kia phất tay một cái, ra hiệu Tần Minh tiếp tục.

Đầu tiên Tần Minh sàng lọc những người lớn tuổi, sau đó sàng lọc đến trẻ con.

Cuối cùng còn lại ba mươi mấy thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.

Tần Minh hơi khom lưng, cười nói: “Tôi cảm thấy có thể giết chết tất cả mấy người họ, như vậy các anh cũng hoàn thành nhiệm vụ luôn."

“A!” Những người khác bị đẩy sang một bên giật mình kêu lên, trong đó có không ít người thân bạn bè của những người trẻ tuổi này, nghe thấy lời Tần Minh nói, ai cũng thấy sợ hãi.

“Tha mạng, tha mạng với, thật ra tôi chỉ lén đi vào đây thôi, tôi không phải cậu chủ gì hết.”

“Tào Tương Lương tôi có ai không biết, chỉ là một tên con nhà giàu thôi, tôi không phải cậu chủ gì hết.

Tần Minh, cậu lấy việc công trả thù riêng, cậu mau đưa tôi qua phía đối diện đi.”

“Tần Minh, xin cậu tha cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của cậu.

“Tôi vô tội, tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, một trong mười chàng trai ưu tú nhất thành phố Quảng thôi, xuất thân trong sạch, tôi không quen các anh”

“Nhầm lẫn, ở đây có nhầm lẫn rất lớn, tôi không có tiền, anh nhìn đi, bộ vest tôi đang mặc cũng là thuê đấy.”

Dù ba mươi người đều có cách nói khác nhau, nhưng không ai nghe mấy người họ nói chuyện cả.

Tần Minh nói giết hết thật ra là thuật che mắt của anh, anh cố ý nói thế là để dò xét mục đích thật sự của những tên lính đánh thuê này.

Nếu lính đánh thuê này nghe ý kiến của anh rồi muốn giết hết ba mươi người, vậy Tần Minh sẽ dùng kế hoạch thứ hai, ngăn cản họ giết người.

Nhưng thủ lĩnh lại do dự, không lập tức trả lời Tần Minh: “Tìm tiếp đi! Tìm ra một người trong ba mươi người rất dễ.

Không tìm thấy, tôi sẽ ném cậu từ tầng hai mươi tám xuống”

Nghe thấy mệnh lệnh này, Tần Minh lặng lẽ nhếch môi, tâm trạng căng thẳng thoáng thả lỏng một chút.

Anh hiểu rồi, mục đích thật sự của những người này là muốn bắt sống, giết chết mục tiêu là cách cuối cùng.

Xem ra anh vẫn còn chút tác dụng với đứa con nuôi Thường Hoan này của Thường Hồng Hi.

Ầm!

Một âm thanh rất lớn đột nhiên vang lên, một lính đánh thuê người đầy máu chạy vào từ bên ngoài, nói bằng tiếng Anh: “Đại ca, mấy người đó đến rồi, chắc chắn mục tiêu đang ở đây."

"Í ò í ò í ò..."

Lúc này, bên ngoài tòa nhà Thế Kỷ vang lên tiếng còi cảnh sát.

Hiển nhiên là có người báo cảnh sát, bây giờ mới chưa được bao lâu mà bên dưới đã bị cảnh sát bao vây tầng tầng lớp lớp.

Thủ lĩnh kia đi đến bên cửa sổ tòa nhà nhìn xuống, lập tức nhíu mày, hắn ta quay lại chĩa súng vào đầu Tần Minh, mở to mắt: “Tôi cho cậu một phút để tìm ra người kia, nếu không cậu phải chết chung với mấy người họ.”

Tần Minh vờ sợ hãi, anh giơ tay lên nói: “Được, được.”

Lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Minh, anh như trở thành thần chết khống chế mạng sống của người khác, ba mươi người còn lại được chọn ra đều lộ ánh mắt phức tạp.

Nhưng Tần Minh vẫn rất thoải mái đi lại giữa những người này, khiến họ vô cùng sợ hãi.

Lúc đi ngang qua bên cạnh A Long, A Long nhanh chóng nói nhỏ một câu.

Trong lúc lơ đãng, Tần Minh đã đi tới bên cạnh cửa phòng máy tính của đại sảnh này.

Cửa phòng máy tính bị mấy lính đánh thuê đạp hỏng, nhưng cửa bí mật bên trong vẫn chưa bị phát hiện.

Vị trí công tắc nguồn điện của tầng này rất dễ thấy.

Tần Minh nhìn về phía lính đánh thuê xung quanh, đa số đều đề phòng trước cửa, thỉnh thoảng bắn mấy phát súng với nhóm người Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo bên ngoài, không bắn nhau loạn xạ như trong TV.

Nhưng vẫn có hai lính đánh thuê luôn theo dõi Tần Minh.

Tần Minh đột nhiên nhìn ra cửa sổ sau lưng họ, tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ vào cửa sổ nói lớn:

“Có người bay vào rồi.”

Hai lính đánh thuê vẫn luôn theo dõi Tần Minh cũng sửng sốt, đây là tầng hai mươi tám, ai bay vào được chứ?

Họ quay đầu nhìn lại theo bản năng, ngay lúc đó, A Long nắm lấy thảm đỏ dưới đất, kéo mạnh một cái.

“Vụt”, thảm đỏ bị hất lên, vừa khéo che khuất bóng lưng của Tần Minh.

Tần Minh chạy nhanh vào phòng máy tính, kéo công tắc.

“Tạch” một tiếng, cả đại sảnh đều tối đen.

Trong đám người lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Trong bóng tối, A Long hoá thân thành thần chết, như mũi tên rời cung bắn về phía thủ lĩnh lính đánh thuê kia, chỉ trong nháy mắt, hai tay anh ta đã giữ chặt đầu hắn, vặn mạnh một cái.

“Rắc”, hai mắt thủ lĩnh lính đánh thuê ứ máu, mềm oặt ngã xuống đất.

Vào lúc A Long cướp lấy súng, “vụt” một tiếng, đèn trong đại sảnh lại sáng lên.

Rất nhiều người đều ôm đầu ngồi xổm dưới đất, có một vài người đi lại lung tung, cũng có người nằm trong vũng máu.

Khi đèn sáng lên, các lính đánh thuê còn lại đều nhìn thấy A Long giết đại ca của mình, còn A Long sau khi cướp được súng thì liên tục bắn năm phát.

Những lính đánh thuế đang trông chừng con tin đều ngã xuống, có thể thấy A Long bắn súng rất chuẩn, không hổ với cái danh binh vương.

Một lính đánh thuế giơ súng lên hét lớn:

“Giết hắn! Fuck Chinese."

Nhưng tiếng “cạch” vang lên một lần nữa, đèn lại tắt, xung quanh trở nên tăm tối.

A Long lao về phía trước, trong bóng tối vẫn nhìn rõ như ban ngày, anh ta đến gần, nhanh chóng túm lấy đầu kẻ thù, “rắc” một tiếng vặn gãy đầu người đó.

Sau mấy giây, Tần Minh lại mở đèn, lúc này trong đại sảnh chỉ còn một mình A Long đang đứng, kiêu ngạo như đứng trên đỉnh cao thắng lợi, những người khác đều ôm đầu nằm dưới đất.

Họ sợ hãi nhìn A Long, người này đáng sợ thế? Chỉ mười mấy giây đã giết chết mười lắm tên cướp đầy đủ vũ trang mà còn không thở gấp?

Tần Minh thấy A Long xử lý hết kẻ thù thì không còn chút sức lực ngồi xuống đất, cuối cùng cũng xem như không có sai sót gì.

A Long giơ ngón tay cái với Tần Minh, cảm thấy khâm phục ý tưởng bất ngờ là tìm người giúp cướp, tiện đà nắm quyền chủ động cục diện của anh.

Nếu không có Tần Minh yểm hộ, anh ta cũng không thể giết chết bọn cướp thuận lợi như vậy.

“Ầm”, cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo xông vào, nhưng lúc xông vào, hai người đều khiếp sợ, vì họ không cần làm gì mà người đã chết sạch rồi.

Hai người nhìn về phía A Long, cảm thấy áp lực gấp bội.

A Long nói một câu đơn giản: “An toàn rồi."

Sau đó Tất Nguyên trấn an: “Mọi người bình tĩnh, chúng ta là người cùng phe, xin mọi người xuống lầu có trật tự theo nhân viên của chúng tôi.”

Mấy người nhà giàu nghe thấy có thể xuống lầu thì lập tức chen chúc đi ra.

Nhiếp Hải Đường chạy đến tìm Tần Minh, nhưng lại bị cấp dưới của Tất Nguyên ép đưa xuống lầu.

Sau khi tất cả mọi người được đưa đi, Tần Minh nổi trận lôi đình chất vấn: “Bọn chúng trà trộn vào đây bằng cách nào? Tất Nguyên, anh bảo vệ tôi kiểu gì vậy?”

Tất Nguyên bị mắng cúi thấp đầu: “Cậu chủ, bọn họ đáp xuống từ trên không, người canh giữ trên tầng cao nhất mất liên lạc rồi, là tôi không làm tròn bổn phận.

Tần Minh siết tay: “Được rồi, không nói những lời nhảm nhí này nữa, lập tức phối hợp với cảnh sát cứu người, tôi muốn thắng đẹp ván này.

Đúng rồi, tôi cần một nhân chứng sống, có còn ai không?”

“À, còn, còn ạ."

Tất Nguyên hơi sửng sốt, nghĩ lại mà sợ, may mà hắn ta không kích động giết người phụ nữ tóc vàng kia..

Quảng cáo
Trước /1062 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Nghịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net