Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, tòa nhà Thế Kỷ đã bị rất nhiều cảnh sát vây quanh.
Con tin và người bị thương trên buổi tiệc đã được đưa đi an toàn, cảnh sát giúp đỡ bắn chết mấy lính đánh thuê nước ngoài, giành lại quyền khống chế bãi đỗ máy bay trên sân thượng, chặn đứng đường lui của những sát thủ này.
Cảnh sát bao vây tòa nhà cao năm mươi tám tầng từ trên xuống dưới, một con kiến cũng không chui qua được.
Tần Minh là ông chủ cũng tích cực trao đổi với cảnh sát.
Tần Minh cứng rắn nói: “Yêu cầu của tôi là phải cứu tất cả con tin bên trong ra ngoài một cách an toàn, tôi không quan tâm đến bất kỳ tổn thất nào.”
Lần này cấp dưới của khu vực Hoa Bắc đến đây gặp Tần Minh, vô cùng quan trọng.
Nhưng lại cứ có người muốn gây chuyện hết lần này đến lần khác, nếu Tần Minh không thể đảm bảo cấp dưới của mình không sao cả, thì trận đấu với Thường Hoan lần này không thể tính là anh thắng lợi hoàn toàn.
Nếu không thắng lợi hoàn toàn, anh cũng không tiện giải thích với bốn nhân viên lâu năm muốn xoi mói.
Một lãnh đạo nói: “Ông chủ Tần...!À, đây là lần đầu tiên tôi gặp ông chủ của kiến trúc tiêu biểu thành phố Quảng, không ngờ cậu còn trẻ thế.
Tôi xin đảm bảo với cậu, cảnh sát chúng tôi sẽ cứu được tất cả con tin.”
Anh ta vừa dứt lời, một cảnh sát bỗng nhiên chạy đến, sợ hãi nói: “Sếp...!Tầng năm mươi tám an toàn rồi.”
“Hả?” Mọi người giật mình, kể cả mấy người Tần Minh cũng rất ngạc nhiên.
Không phải người bên trong đều bị bọn cướp khống chế rồi ư? Sao có thể an toàn được?
Mọi người vội chạy đến đại sảnh ở tầng năm mươi tám, tầng này có tổng cộng hai phòng họp cỡ lớn, một bên là người phụ trách sản nghiệp của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở khu vực Hoa Bắc đang ngồi ngay ngắn trong phòng họp, xem ra họ cũng rất sợ hãi.
Trong một căn phòng họp khác, tất cả bọn cướp bị đánh bất tỉnh dưới đất, vũ khí của chúng bị ném sang một bên, còn mười lăm người thì bị trói chặt.
Tống Dĩnh đứng trước cửa hai phòng họp, nhìn thấy người đến thì hơi cúi người, tao nhã nói: “Tôi đã xử lý xong tất cả tội phạm rồi, dù có mất chút thời gian.”
“Ặc." Mọi người đều nhìn Tống Dĩnh với vẻ khó tin, vạt dưới váy lễ phục của cô ta đã bị cắt đi, thuận tiện hoạt động hai chân, đồng thời cũng để lộ đôi chân trắng mịn, trên váy còn dính một vài vết máu, nhưng không phải của cô ta.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, một cô gái xinh đẹp yểu điệu như thế, sao cô có thể làm được điều này? Đối phương còn có đầy đủ vũ trang nữa.
Một cảnh sát đặc nhiệm dẫn đầu nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tống Dĩnh nở nụ cười lễ phép: “Tôi là thư ký của ông chủ, tôi tên Tống Dĩnh, xin cảnh sát yên tâm, tôi sẽ phối hợp điều tra."
Tần Minh vội tiến lên, kéo Tống Dĩnh lo lắng hỏi: “Tiểu Dĩnh, cô không bị thương chứ?"
Tống Dĩnh nở nụ cười dịu dàng: “Cậu chủ yên tâm, tôi là người chuyên nghiệp, được ông chủ chọn lọc kỹ lưỡng trong trại huấn luyện ra để giúp đỡ cậu chủ.
Những người này không làm tôi bị thương được.”
“Nhưng mà...!bộ đồ đầu tiên cậu chủ tặng tôi.” Tống Dĩnh nhìn lễ phục trên người với vẻ tiếc nuối.
Tần Minh cười to: “Cô không sao là quan trọng nhất.
Nếu cô thích, sau này tôi lại tặng quần áo cho cô.”
Tống Dĩnh nở nụ cười ngọt ngào, đi theo sau Tần Minh.
Dù Tần Minh biết Tống Dĩnh rất giỏi đánh nhau, nhưng không ngờ cô ta lại giỏi đến mức này, mười lăm người của đội cảm tử đầy đủ vũ trang cứ thế bị cô ta xử lý, còn không bị thương nữa, A Long lợi hại như vậy vẫn còn cần anh yểm hộ một chút đây.
Nhưng đây là niềm vui bất ngờ, A Long cũng tốt, Tống Dĩnh cũng được, đều là người của anh!
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, anh thắng rôi.
Lúc này, Thường Hồng Hi cũng đúng lúc gửi email và tin nhắn đến.
"Làm tốt lắm.”
Ba chữ đơn giản, Tần Minh lại cảm thấy rất không dễ dàng, vì ba nuôi Thường Hồng Hi bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán nhiều nhất chỉ sống được nửa năm.
Nhưng ông ấy bệnh nặng như thế còn bên ba vì anh khắp nơi, thuyết phục nhân viên quan trọng trong nội bộ tập đoàn, giúp Tần Minh lên chức, cũng quan tâm đến sự trưởng thành của anh, đồng thời cổ vũ cho anh mọi lúc..