Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu Minh, sao em nổi nóng thế?"
Tần Triều Dương thấy Tần Minh cầm tiền đánh vào mặt người ta thì lập tức bỏ cây lau nhà lại, bước tới kéo tay anh nói: "Đang yên đang lành sao em đánh người chứ?"
Tần Minh tức giận nói: "Anh là người làm cho bọn họ à? Bọn họ ngược lại tưởng mình là đại gia sao? Bọn họ nằm thoải mái trên bộ số pha bảy tám chục nghìn, coi đây là nhà mình à? Dậy cho tôi."
Tần Triều Dương nói: "Không ai bảo anh làm hết.
Bình thường đều là cô Hà làm vệ sinh.
Nhưng hôm nay em gái cô ấy tới, đang nói chuyện.
Anh mới chủ động vệ sinh thôi."
Cho dù chị Bạch bị tiền đánh vào mặt hơi sướng nhưng vẫn đau đấy.
Chị ta đứng lên, một tay chống nạnh mắng: "Hai anh em các cậu chẳng phải cũng đang ở nhờ à? Cậu không biết ngượng còn muốn nói tôi à? Cậu có biết xấu hổ không? Cậu chỉ là một thằng giẻ rách nghèo hèn.
Nhà này không phải là ông chủ của cậu chuẩn bị cho tình nhân của ông ta sao? Tình nhân này còn chẳng phải là Tiểu Thuần à? Hả? Cậu chỉ là một người làm công chịu trách nhiệm quản lý, dựa vào đâu mà đuổi tôi ra ngoài?"
Tần Minh nheo mắt.
Đúng là anh nói ông chủ anh chuẩn bị chỗ này cho tình nhân, nhưng ai nói tình nhân đó là Bạch Ngọc Thuần?
Anh quay đầu nhìn Tần Triều Dương, anh ấy lắc đầu ra hiệu mình không tiết lộ gì.
Tần Minh lại nhìn Hà Mộng Cô, bà ấy cũng lắc đầu, có hơi căng thẳng nói: "Cháu Tần, cô không nói lung tung.
Cô...!cô chỉ thấy con trai và con dâu đáng thương, mới mới nhất thời mềm lòng để cho chúng ở vài ngày.
Chúng nói thuê được phòng sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài."
Tần Minh quay đầu nhìn Bạch Đại Hữu.
Người này đúng là kẻ làm biếng chân chính.
Trước đây mẹ già cần tiền gấp để cứu mạng, anh ta ôm luôn mấy trăm nghìn tiền cứu mạng rời đi, để lại cho Bạch Ngọc Thuần món nợ ngập đầu, suýt nữa bị công ty cho vay nặng lãi bắt đi làm gái trong quán bar.
Hai vợ chồng này thì hay rồi, cờ bạc xong, thua sạch còn mang nợ ngập đầu, lại mặt dày mày dạn quay về tìm mẹ già xin bà ta thu nhận và giúp đỡ.
Nhưng Hà Mộng Cô chính là một người phụ nữ nhẹ dạ.
Con trai hành hạ bà ta hàng nghìn lần, bà ta vẫn xem con trai như bảo bối, rõ ràng là không thể hiểu được.
"Sao Bạch Ngọc Thuần lại gặp phải loại thân thích kỳ lạ như vậy chứ?" Tần Minh cũng toát mồ hôi thay cho Bạch Ngọc Thuần.
Nếu không phải là em cùng trường, còn có quen biết, Tần Minh cũng không muốn tiếp xúc với những người này.
Bạch Đại Hữu nhìn nét mặt Tần Minh hung ác thì căng thẳng nói: "Cậu làm gì thế? Chẳng phải cậu là người làm công à? Nhà này là nhà của ông chủ cậu.
Em gái tôi là tình nhân của ông chủ cậu, không sai chứ? Vậy nó cũng là của chúng tôi."
Tần Minh hung ác hỏi: "Ai?"
Bạch Đại Hữu bị dọa cho vội vàng đổi giọng: "Ông chủ của cậu."
Chị Bạch lại càng không vui: "Cậu chỉ là người làm công, dựa vào đâu tự xem nhà của ông chủ thành nhà của mình? Cậu có thể cho anh trai cậu vào ở được, chúng tôi lại không thể? Tên giẻ rách không xu dính túi như cậu còn muốn tán Hải Đường nhà chúng tôi à? Cậu tỉnh lại đi.
Dì hai, dì nói xem? Lần trước ăn cơm ở nhà hàng Trung Hoa, tỷ phú kia bảo thư ký lái xe gì đưa Tiểu Thuần về vậy?"
Hà Mộng Liên lau nước mắt nói: "Xe Rolls Royce còn là loại nhập khẩu bản kéo dài, mười triệu đô la đấy."
Chị Bạch vừa điên cuồng lại kích động nói: "Nghe đi, xe nhập khẩu còn có thể là bản kéo dài.
Tỷ phú người ta chẳng tiếc dùng chiếc xe đắt tiền như vậy, còn bảo thư ký tự mình đưa đón, chẳng phải là có ý với Tiểu Thuần nhà chúng tôi sao? Trừ khi ông ta không phải là đàn ông"
Tần Minh đen mặt.
Chị Bạch đang mắng khéo anh à?
Anh hỏi: "Tình nhân của ông chủ chúng tôi không phải là Bạch Ngọc Thuần.
Chị tốt xấu gì cũng là chị dâu của Thuần Thuần, sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy? Không ngờ chị hi vọng Thuần Thuần làm Tuesday à?"
Chị Bạch không cho là nhục: "Cậu không hiểu đạo lý thà làm thiếp của tỷ phú chứ không làm vợ của người nghèo à? Đời người chỉ có một lần, không chậm rãi hưởng thụ thì đúng là đần độn.
Cậu nghĩ người ta sẽ thích một tên giẻ rách nghèo hèn trắng trẻo đẹp trai như cậu sao? Chỉ có đám phụ nữ ngu xuẩn mới thích thôi."
Đây là quan điểm sống lệch lạc gì vậy? Quả thật quá mức tệ hại, khiến người ta nghẹn lời.
Tần Minh nói: "Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho ông chủ của tôi, bảo ông ấy phải thư ký tới một chuyến rồi."
Chị Bạch thấy Tần Minh gọi điện thoại thì hơi hoảng loạn.
Dù sao anh cũng là cấp dưới của tỷ phú người ta, chắc hẳn quan hệ cũng gần hơn.
Nhưng chị ta không sợ.
Làm gì có tỷ phú nào không thích người đẹp?
Chị ta cũng lấy điện thoại di động ra: "Vậy tôi sẽ gọi Tiểu Thuần tới, xem ông chủ của cậu thích tình nhân nào hơn.
Ha ha, không phải tôi nói khoác chứ, dựa vào vẻ đẹp tự nhiên của Tiểu Thuần nhà chúng tôi, tình nhân gì cũng chẳng phải là đối thủ của con bé."
Vừa thấy Tần Minh muốn gọi điện thoại, Hà Mộng Cô hoảng hốt, vội bước tới kéo tay anh, sau đó dứt khoát quỳ xuống.
Nước mắt bà ấy lã chã rơi, nói: "Cháu Tần, cô biết, cô biết bọn cô nợ cháu quá nhiều, quá nhiều rồi.
Nhưng thằng con trai không nên thân của cô thật sự không còn chỗ nào để đi.
Nó còn nợ người ta năm trăm nghìn, cả ngày trốn đông trốn tây.
Mỗi ngày nó đều cầu xin cô, cô thật sự hết cách rồi.
Xin cháu hãy thư thư cho mấy ngày, cô cầu xin cháu đấy."
Tần Minh xúc động thở dài: "Từ xưa đã có câu mẹ hiền sinh con hư."
Anh trai Tần Triều Dương cũng khuyên: "Tiểu Minh, em làm vậy là không đúng rồi.
Mọi người đều rời quê cố gắng làm ăn, kiếm được tiền cũng chẳng dễ dàng gì.
Không phải tình nhân của ông chủ em còn chưa vào ở à? Em cứ tạo điều kiện cho bọn họ đi."
Tần Minh thầm nghĩ: anh trai, sao anh nhiệt tình vậy? Căn nhà này về sau là tặng cho anh đấy.
Tần Minh lại hỏi: "Vậy còn vợ của Tạ Quảng Khôn là sao? Sao bà ta cũng tới đây?"
Hà Mộng Cô sợ hãi rụt rè, nói với vẻ đáng thương: "Cô ấy, cô ấy cãi nhau với chồng nên chẳng có chỗ nào đi, mới tìm đến chỗ của cô."
Hà Mộng Liên tức giận: "Còn không phải là vì cậu à? Tối hôm qua, cậu dựa vào quan hệ với nhà họ Nhiếp trở thành trung tâm chú ý của dư luận, đuổi chúng tôi ngay trước mặt mọi người.
Ông Tạ nhà chúng tôi cũng bị chê cười.
Chẳng biết sao đồng nghiệp của ông ấy đều biết được.
Hôm nay ông ấy không đi làm, ra ngoài uống rượu, tới khi về thì say khướt, lại đánh chửi tôi.
Hu hu...!Đều tại cậu hết.
Triệu Phú Quý còn chia tay với Đào Đào nhà chúng tôi.
Hu hu...!con rể tốt cũng bay mất."
Tần Minh nói: "Cô Hà, cô đừng mang họ Hà nữa, đổi sang họ Vu Oan đi.
Chuyện như vậy cũng đổ tội cho tôi được à? Triệu Phú Quý vốn chơi con gái cô chán rồi, chẳng qua các cô có mắt không tròng mà thôi."
Hà Mộng Liên không muốn tin tưởng: "Không thể nào.
Đào Đào nhà chúng tôi xinh đẹp như vậy, dư sức gả vào gia đình quyền quý.
Bạch Ngọc Thuần có thể làm được thì Đào Đào nhà chúng tôi cũng có thể làm được."
Tần Minh lười cãi lại.
Những người này đều thèm tiền tới phát điên rồi à?
Bạch Đại Hữu bực mình nói: "Được rồi, hỏi xong chưa? Hỏi xong thì cậu đi đi, chúng tôi buồn ngủ rồi.
Hả, cậu không đi à? Cậu không đi, tối nay đến lượt cậu ngủ trên sô pha, chúng tôi ngủ ở trong phòng ông chủ.
Chà, đó là giường nước đấy.
Tôi còn chưa từng thử qua, chắc chắn là rất thoải mái.
Mẹ? Chìa khóa phòng ông chủ đâu? Mẹ đừng giấu nữa, dù sao cũng là của người ta thôi.
Mẹ xem Tần Minh cũng muốn tới tham gia náo nhiệt này."
Hà Mộng Cô giải thích: "Mẹ đã nói là mẹ không có chìa khoá.
Phòng của ông chủ tất nhiên là để ông chủ ngủ.
Chúng ta chỉ ở nhờ, sao có thể quá đáng như vậy được?"
Bạch Đại Hữu nói: "Có phải mẹ bị mỡ heo che tim không? Bọn con chỉ ở một hai tối thì đã sao chứ? Dù sao em gái đã ngủ trên giường của ông chủ đại gia này, sau này con làm anh vợ của ông ta, tương lai cũng phát tài với ông ta.
Con sẽ cho mẹ dưỡng lão, bảo đảm mẹ sẽ được an hưởng tuổi già."
Hà Mộng Cô lộ vẻ ao ước.
Tần Minh thấy vậy thì lắc đầu.
Người đàn bà này quá khổ, khổ đến mức chỉ một câu nói đơn giản đã chỉ hy vọng thành thật, lại tin là thật.
Tần Minh áy náy nói: "Cô Hà, nguyên tắc là nguyên tắc, nếu dễ dàng bị phá hỏng thì chẳng còn là nguyên tắc nữa.
Cháu cho cô và anh trai cháu ở nhà này, còn những người khác thì xin lỗi không tiếp được.
Các người không đi, thư ký của ông chủ tôi sẽ qua."
Chị Bạch vừa nghe vậy thì lập tức kêu trời và lăn dưới đất khóc lóc om sòm: "Tôi không đi, tôi cứ không đi.
Đây là nhà của em gái tôi, vậy cũng là nhà của tôi, tôi cứ không đi đấy!"
Bạch Đại Hữu càng đỏ mắt, đi vào trong bếp tìm dao: "Tần Minh, thằng khốn nhà mày, mày còn là con người nữa sao? Chắc chắn là mày ghen tỵ em gái tạo được làm tình nhân của tỷ phú, ghen tỵ tương lai nhà chúng tạo sẽ phát tài, cưỡi ở trên đầu mày, nên mày cố ý gây khó dễ cho chúng tao à? Tao liều mạng với mày.".