Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh thật không hiểu nổi cách suy nghĩ của hai vợ chồng Bạch Đại Hữu.
Sao thông qua chuyện “tỷ phú” mà bọn họ còn chưa từng gặp giúp đỡ Bạch Ngọc Thuần, sau đó lại xem cô ấy thành Tuesday của người khác, khinh thường, không hề tồn trọng em gái mình, chỉ xem cô ấy như một cái máy rút tiền.
Không nói tới chuyện này, bọn họ thấy mẹ già vào căn nhà hơn năm triệu ở khu căn hộ cao cấp thì mặt dày vào ở cùng, còn nhất quyết nói thành là "tỷ phú" tặng cho em gái anh ta, sau này nhà của em gái cũng chính là nhà của anh ta.
"Fuck you." Tần Minh tương đối cạn lời.
Anh đúng là muốn tặng căn nhà cho người khác, nhưng đó là tặng cho anh trai anh.
Bạch Đại Hữu thấy Tần Minh gọi điện thoại bảo thư ký qua thì sốt ruột đỏ mắt, anh ta xông vào trong bếp và cầm dao đi ra.
Tần Minh không sợ.
Đừng nói là cầm dao, bị người cầm dao bổ dưa chém, anh cũng đã thử qua rồi.
Đương nhiên đó là chuyện trước đây.
Chủ yếu nhất vẫn là Bạch Đại Hữu là một người bình thường, sức chiến đấu khi cầm dao cũng không mạnh.
Hà Mộng Cô cuống lên kêu to: "Đại Hữu, con làm gì vậy? Mau bỏ con dao xuống."
Hà Mộng Liên liên tục hét lên chói tại: "A! Điên rồi, điên rồi."
Tần Triều Dương lập tức chắn trước mặt Tần Minh, nói: "Anh Bạch bình tĩnh.
Có chuyện gì từ từ nói, bỏ con dao xuống đi."
Bạch Đại Hữu đỏ mắt, nước mắt trào ra nói: "Người còn thì nhà còn, nhà không có thì người chết."
Tần Triều Dương cũng rất phiền muộn: "Đây không phải là nhà của anh, anh chỉ ở tạm thôi."
Bạch Đại Hữu vẫn mặt dày: "Ông chủ lớn người ta mua nhà cho em gái tôi, lái xe bản kéo dài trị giá tới mười triệu đô la.
Đối với ông ta, một căn nhà cũng chỉ bình thường tương đương với mười mấy hai mươi tệ của chúng ta mà thôi.
Sớm muộn gì ông ta chẳng sang tên cho em gái tôi.
Nếu em gái tôi sinh con trai cho người ta, nhà chúng tôi lại phát tài."
"..." Tần Minh đột nhiên xông tới cướp lấy con dao làm bếp, đá cho Bạch Đại Hữu ngã lăn xuống đất.
"Ối." Bạch Đại Hữu ngã xuống động tới vết thương ở bụng.
Anh ta đau tới mức kêu to : "Giết người, giết người rồi.
Tần Minh mày là một giẻ rách nghèo hèn, cẩn thận ông chủ mày xào cả mực mày đấy.
Tao là anh vợ của ông chủ mày.
Mày đừng tưởng dựa vào mấy đồng ông chủ thưởng cho mày thì nghĩ mày ngon lành lắm."
Tần Minh tuổi trẻ sức lớn, Bạch Đại Hữu đầu phải là đối thủ.
Vợ anh ta vẫn đang lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, nhất quyết không chịu đi.
Tần Minh bất chấp tất cả, lôi hai vợ chồng ra tới cửa và ném ra ngoài.
Mặc cho bọn họ gõ cửa thế nào, anh cũng mặc kệ.
Anh còn gọi bảo vệ tới dẫn người ra ngoài.
Trong phòng, chị em Hà Mộng Cô câm như hến, ôm nhau, chỉ lo Tần Minh sẽ đuổi cả bọn họ ra ngoài.
Tần Minh thật ra không có thiện cảm với Hà Mộng Liên, nhưng thấy bây giờ bà ta đáng thương, bị chồng đuổi ra khỏi nhà chẳng còn chỗ nào đi, chỉ có thể xin chị mình cho ở nhờ, anh bực mình nói: "Người ở dưới mái hiên, câu tiếp theo là gì?"
Hà Mộng Liên nói với vẻ đáng thương: "Không thể không cúi đầu."
Tần Minh dữ tợn nói: "Vậy cô hẳn biết nên làm thế nào chứ?"
Hà Mộng Liên vội vàng đứng lên: "Tôi...!tôi đi lau nhà, lau bàn, tôi đi cọ nhà vệ sinh, vứt rác.
Tối nay tôi sẽ trải đệm ngủ với chị tôi dưới đất, sẽ không động vào những thứ khác."
Tần Minh cũng bớt giận.
Anh không phải là người lãnh đạm, cũng biết mọi người ra ngoài cố gắng làm ăn đều có khó khăn, giúp đỡ lẫn nhau là nhân nghĩa.
Nhưng có vài người nếu không hiểu rõ vị trí và thái độ của mình, anh chắc chắn sẽ không bố thí lòng nhân từ của mình.
Tần Triều Dương nói: "Tiểu Minh, em không cần làm quá đáng như vậy đâu, mọi người đều ra ngoài kiếm sống thôi."
Tần Minh nhíu mày.
Anh cảm thấy anh trai Tần Triều Dương quá thật thà.
Ngay cả Vương Phượng bạn gái cũ của anh ấy cũng giễu cợt anh ấy thành thật, tâm tư quá tốt nên không phân biệt rõ tình hình.
Anh nói: "Anh trai, trang thiết bị lắp đặt trong nhà này là mấy trăm nghìn.
Nếu ông chủ bỗng tới mà phát hiện cả căn nhà bị làm cho rối loạn, muốn xử em thì sao? Tới lúc đó, em sẽ thành kẻ chỉ còn hai bàn tay trắng, anh sẽ vui chứ?"
Tần Triều Dương sửng sốt, nghĩ một lát thì sợ rồi: "Tiểu Minh, xin lỗi, là anh không đúng, suýt làm hỏng chuyện lớn của em.
Anh...!anh...!Nếu không anh cũng dọn ra ngoài.
Dù sao đây cũng là nhà ông chủ em giữ lại cho tình nhân của ông ta."
Tần Minh vội vàng giữ Tần Triều Dương lại: "Này này này, anh, anh và cô Hà ở thì không sao! Em đã nói với ông chủ rồi.
Ông ấy có nhiều căn nhà, chưa chắc đã nhớ tới căn nhà này."
Hà Mộng Liên đang lau nhà bên cạnh trợn mắt nhìn Tần Minh oán trách.
Nếu ông ta nhiều nhà như vậy, sao cậu cứ nhất quyết đuổi người đi? Còn không phải là xem tâm trạng của cậu à?
Đồng thời Hà Mộng Liên cũng rất ghen tỵ.
Tần Minh có tài đức gì mà bám được vào ông chủ giàu có như vậy? Đúng là số đạp phải cứt chó.
Sao ông Tạ nhà mình không tìm được ông chủ hào phóng lại lắm tiền như vậy chứ?
Lúc này, Hà Mộng Cô lấy một hộp sắt đựng tiền và rút ra rất nhiều tờ năm mươi tệ nhàu nát, sau đó cầm tiền đi ra khỏi cửa.
Tần Minh hơi tò mò đi theo.
Anh đến chỗ băng ghế trong khu vực xanh hóa dưới tầng, chỉ thấy Hà Mộng Cô đưa tiền cho Bạch Đại Hữu: "Đại Hữu, muộn thế này, các con cũng không tìm được chỗ ở, hay là đến nhà trọ gần đây ở tạm đi."
Bạch Đại Hữu vừa cầm tiền vừa mắng: "Dựa vào đâu mà con không thể ở trong căn nhà tốt như vậy, cứ phải tới nhà trọ thối nát để ở chứ? Con đã gọi Tiểu Thuần qua rồi.
Chờ lát con bé qua, con sẽ đuổi thằng ngốc Tần Minh này ra ngoài"
Tần Minh nghĩ thầm: Bạch Ngọc Thuần sẽ không tới chứ?
Nhưng cô ấy vẫn tới thật, còn ngồi xe taxi tới.
Bạch Ngọc Thuần vẫn mặc đồng phục nhân viên ở nhà hàng Tần Lâu.
Trước đây, Tần Minh cũng đã từng mặc qua.
Sau khi cô ấy xuống xe thì lập tức chạy về phía bọn họ, lo lắng hỏi: "Anh, sao anh bảo sắp bị người ta đánh chết? Giờ không phải vẫn còn tốt sao? Anh lại lừa em à?"
Bạch Đại Hữu mặt dày nói: "Anh đâu có lừa em? Em còn tới chậm thì anh sẽ bị Tần Minh đánh chết."
Chị Bạch nói: "Đừng nói nhảm nữa.
Tiểu Thuần, đây là căn nhà của em đúng không? Không ngờ thằng Tần Minh giẻ rách nghèo hèn, kẻ làm công kia lại chiếm lấy nó.
Cậu ta để cho anh mình vào ở mà không cho bọn chị ở.
Em xem, cậu ta đuổi bọn chị ra ngoài, còn ném cả quần áo hành lý đây này."
Bạch Ngọc Thuần rất bất đắc dĩ: "Chị dâu nói gì vậy? Đây không phải là nhà của em.
Đây là nhà của Tần Minh.
Anh ấy cho mẹ ở tạm để tiết kiệm chút tiền thuê nhà thôi."
Chị Bạch la lối: "Sao lại không phải? Em quên mất đại gia đã cho mẹ miễn phí trị liệu à? Em quên đại gia lái xe bản kéo dài đưa em về à? Chẳng phải em làm Tuesday cho người ta sao? Bọn chị đều biết rồi, em không cần phủ nhận nữa."
Bạch Ngọc Thuần nghe vậy thì vừa sợ lại vừa giận.
Cô tức tới trào nước mắt: "Em không có! Chị đừng nói bậy."
Chị Bạch nói: "Sao lại không có chứ? Tỷ phú kia không thích em, sao phải giúp em nhiều như vậy? Còn bảo thư ký lái siêu xe chở em về? Lần trước em bị người ta bắt nạt tới hôn mê, người ta còn để em ở lại trang viên của ông ta dưỡng thương.
Thân phận của em bây giờ đã khác, cho anh em hưởng sái một tí thì sao chứ?"
Bạch Ngọc Thuần vừa hoảng hốt lại căng thẳng: "Em không có thật mà.
Hu hu...!em thậm chí còn chưa từng gặp mặt ông ta.
Cho dù em vẫn nhận được sự giúp đỡ của ông ta nhưng nhiều nhất chỉ gặp thư ký của ông ta thôi.
Cô ta nói ông ta không có hứng thú với em, chỉ đơn thuần muốn giúp em thôi."
Chị Bạch lắc đầu nói: "Chị không tin, em chứng minh cho chị xem đi? Bạch Ngọc Thuần, sao em có thể ích kỷ như thế chứ? Em cặp với ông chủ lớn phát tài, lại quên mất cội nguồn à? Em quên trước đây ai nấu cơm cho em, ai cho em đến trường à? Em phải vong ân phụ nghĩa đúng không?"
Bạch Ngọc Thuần che mặt, nước mắt lã chã kêu lên: "Vậy em phải chứng minh em không phải là tình nhân của người khác thế nào chứ?"
Vợ chồng Bạch Đại Hữu rõ ràng không tin.
Hà Mộng Cô mệt mỏi không chịu nổi, không biết nên khuyên thế nào, chỉ khiếp sợ đứng bên cạnh chẳng giúp được gì.
"Em không có!" Bạch Ngọc Thuần khóc sướt mướt, hạ quyết tâm rồi chạy về phía hồ nhân tạo trước mặt, quyết định lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!.