Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh nghỉ làm công việc bán thời gian, sau này buổi tối sẽ không đi giao đồ ăn và đến quán bar canh cửa nữa.
Đồng thời, anh còn gọi một phần mang về, tối nay cứ ăn tạm một bữa như vậy đi.
Tần Minh vừa thanh toán bằng điện thoại xong thì đúng lúc nhận được một tin nhắn, là tin nhắn nhóm của câu lạc bộ cầu lông mà anh tham gia.
“Mọi người tập hợp ngay ở Tần Lâu, có người mời một bữa thịnh soạn”
Tần Lậu là một nhà hàng độc lập ở trong đại học công nghệ Hoa Tỉnh, giá cả khá chát.
Lúc tiếp đãi thì các lãnh đạo của trường sẽ đến đó ăn, học sinh bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đến Tần Lâu để cải thiện bữa ăn.
Nhóm có tổng cộng mười thành viên, ai cũng hỗ to muôn năm, chủ nhiệm ngầu lòi v.V.
Chỉ có Tần Minh trả lời thẳng: “Chủ nhiệm, hôm nay tôi có việc nên không đến.”
Anh mà đi các bữa tụ tập kiểu này sẽ rất xấu hổ, bởi vì Tần Minh rất nghèo.
Trong câu lạc bộ cầu lông, anh không có quần áo, không có vợt, chỉ là người phụ trách nhặt cầu, thu dọn sân và mua nước, địa vị rất thấp.
Trước đây, lúc câu lạc bộ tụ tập, anh đều là người bưng trà rót nước.
Nhưng trước đây vốn là vì ăn uống miễn phí nên chịu chút uất ức cũng không sao, đi để tiết kiệm chút tiền mua son môi cho Lý Mộng.
Nhưng giờ thì khác rồi, giờ anh có tiền, không cần phải chịu nhục mà đi ăn chực nữa.
Nhưng Trương Tình Tình trong câu lạc bộ lập tức nổi giận: "Tần Minh, cậu có ý gì? Tôi ra lệnh cho cậu đến, cậu còn không mau đến à? Nhiều người thế mà cậu không chào hỏi? Cậu đã ăn chực mà còn không biết điều sao? Cho cậu năm phút để đến đây, không thì tôi cho cậu đẹp mặt"
Tần Minh cười khinh một tiếng, mặc kệ.
Nhưng anh vừa đi được hai bước thì đúng lúc gặp phải Trương Tình Tình và những cô gái khác trong câu lạc bộ cầu lông.
Lúc này Tần Minh mới nhận ra, con đường này là con đường đến Tần Lâu, trùng hợp thật đấy.
Trương Tình Tình thấy Tần Ninh thì nói: “À há, đến nhanh thế? Sao còn mặc đồng phục làm việc của căn tin? Ôi, bẩn quá đi mất, còn có mùi nữa.”
Tần Minh thật sự rất bất lực về chuyện này, buổi chiều anh còn có tiết, sao thay quần áo đây?
Anh nói: “Tôi nghe thấy tin nhắn của cậu là lập tức chạy đến ngay, làm gì có thời gian mà thay chứ.”
Trương Tình Tình nghe thế, chẳng những không giận mà còn hài lòng nói: “Ừm, nghe lời đấy.
Trương Tình Tình tôi có khi nào đối xử tệ với các thành viên trong câu lạc bộ chứ? Mỗi lần cậu ra ngoài ăn uống với bọn tôi, có khi nào đòi tiền cậu chưa? Nào, xách túi giúp tôi, đây là túi LV, đừng làm bẩn đấy"
Nói xong, mấy cô gái bên cạnh Trương Tình Tình cũng ném tủ của mình cho Tần Minh xách.
Tần Minh bị động nhận lấy, đang muốn phát cáu, sau này anh không cần xách túi cho Trương Tình Tình nữa.
Thì đột nhiên một mùi hương nhàn nhạt phả tới, là cô gái duy nhất có mối quan hệ tốt với anh trong câu lạc bộ cầu lông - Nhiếp Hải Đường, cô rớt lại phía sau, mỉm cười nhìn anh.
Nhiếp Hải Đường là sinh viên năm hai của học viện kinh doanh, xinh đẹp trong sáng, đúng chuẩn hoa khôi của trường, còn đẹp hơn cả các ngôi sao trên truyền hình.
Nghe nói có rất nhiều chàng trai ở cả trường khác theo đuổi cô.
Nhiếp Hải Đường cười khúc khích, nụ cười này có thể mê hoặc vô số chàng trai, cô nói: “Tần Minh, sao lần nào cậu cũng không biết từ chối Trương Tình Tình thế? Lần nào cũng xách túi cho cậu ấy”.
“Quen rồi mà" Tần Minh bất lực cười.
Trước đây anh ăn chực, đầu dám từ chối, vừa rồi muốn từ chối thì nhóm Trương Tình Tình đã đi xa rồi.
Nhiếp Hải Đường cười nói: “Cậu nói tối nay có chuyện gì mà? Nếu chuyện quan trọng thì để tôi nói giúp cậu.”
Chuyện quan trọng tối nay đương nhiên là làm bài tập rồi! Thầy Hà chết tiệt, ra một đống bài tập toán cao cấp.
Nhưng thấy Nhiếp Hải Đường, tâm trạng Tần Minh vui một cách khó hiểu, cảm giác khó chịu vì thất tình cũng bớt đi nhiều, anh thẳng thắn nói: “Gặp cậu tôi lại muốn đi.”
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, hừ một tiếng: “Dẻo miệng, cậu là người có bạn gái rồi mà còn ghẹo tôi à?”
Mặt Tần Minh tối sầm lại: “Cô ấy đá tôi để ở bên một cậu ấm nhà giàu đồng hương của tôi, bọn tôi chia tay rồi.”
Nghĩ đến Lý Mông, nỗi buồn thất tình của Tần Minh như con gái đến tháng ồ ạt tuôn ra, không dừng lại được.
Ở bên Lý Mộng hai năm, quả thực anh đã trao tình cảm thật lòng của mình, không biết làm sao mà tấm lòng của anh bị chó ăn rồi, mắt anh hiện lên nỗi buồn.
Nhiếp Hải Đường nhướng mày, cô có thể thấy nỗi buồn của Tần Minh, cô đang định hỏi thêm thì Trương Tình Tình đột nhiên nói: "Tiểu Đường, sao cậu còn chưa tới đây? Chậc, Tần Minh này, cậu đừng có quẩn lấy Tiểu Đường nhà chúng tôi mãi thể, cậu không xem lại thân phận của mình đi, muốn chuốc khổ đúng không? Được rồi, Tiểu Đường, đưa túi cho cậu ta xách, chúng ta mau đi thôi.”
Sợ đến muộn nên Trương Tình Tình kéo Nhiếp Hải Đường đi, Tần Minh lại xách thêm một cái túi.
Anh lắc đầu, đã đến rồi thì an tâm ở lại thôi.
Sau này còn tham gia vào các sự kiện của câu lạc bộ cầu lông nữa, chi bằng giấu đi xuất thân hiện tại của mình thì cũng yên ổn và tiện hơn một chút.
Trong một phòng VIP của Tần Lâu, hai bàn lớn vô cùng náo nhiệt.
Trương Tình Tình sắp xếp ổn định mọi người xong thì đứng lên đập tay, các thành viên của câu lạc bộ cũng rất hợp tác, không ồn ào nữa.
Lúc này, mặt Trương Tình Tình đầy hài lòng, cô ta vô cùng hưởng thụ cảm giác hơn người này.
Nhưng đột nhiên cô ta sững sờ, sao Nhiếp Hải Đường lại ngồi bên cạnh tên Tần Minh kia rồi, hơn nữa Tần Minh còn mặc quần áo nhân viên phục vụ của căn tin, trông vô cùng chướng mặt.
Cô ta cau mày: “Tiểu Đường, ngồi bên tớ này.”
Nhiếp Hải Đường tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Ngồi đâu cũng như nhau, đợi lát nữa để anh đẹp trai ngồi đi.
Tớ cũng không cướp hào quang của cậu”
Trương Tình Tình thầm nghĩ cũng phải, người lát nữa đến là người cô ta rất thích.
Nhiếp Hải Đường xinh đẹp như vậy, vẫn nên để cậu ấy khiêm tốn chút, quả nhiên xứng đáng là bạn thân của mình.
Chẳng bao lâu sau, một cậu ẩm quần áo bảnh bao xuất hiện, anh ta cầm một chiếc chìa khóa xe Audi thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Cậu ấm lớn giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Triệu Thác đến từ học viện kỹ thuật điện.
Vì trước đó đánh cầu thua Trương Tình Tình, ôi chao đàn ông có chơi có chịu nên mời mọi người ăn cơm, hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, tính hết cho tôi.”
“Được!” Mọi người hô to, tỏ ý cảm ơn.
Đồ ăn ở Tần Lậu vừa đắt lại còn ngon, có người mới nên tất nhiên ai cũng vui.
Nhưng Trương Tình Tình lại bước lên túm lấy tay Triệu Thác: “Chậc chậc, Triệu Thác, trên tay cậu là cái gì đây? Cậu mua xe sao? Audi?”
Triệu Thác thầm vui mừng, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, Audi A6 mới.
Ban đầu tôi muốn khiêm tốn một chút, mua con A4 là được rồi, nhưng cửa hàng nói phải đợi một tháng, còn A6 thì có hàng sẵn, thế nên tôi không thể nào khiêm tốn được.
Ha ha ha."
Mất Trương Tình Tình phát sáng, nói: “Whoa, đợi lát nữa chở tôi đi hóng gió đi”
| Triệu Thác đồng ý, anh ta mua chiếc Audi này chẳng phải để ra vẻ sao? Anh ta muốn có được Trương Tình Tình lâu rồi, nhưng
tiêu chuẩn của Trương Tình Tình rất cao, không bỏ ra cái giá lớn thì không cầu được.
Anh ta cố ý thua trong trận đánh cầu lông để có được lý do mời khách, sau đó khoe xe mới của mình, cho Trương Tình Tình nở mày nở mặt, cũng để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, thế còn không mê hoặc được Trương Tình Tình đang phân vân bối rối sao?
Triệu Thác vừa ngồi xuống, đột nhiên chân mũi lại, khó hiểu nói: “Chuyện gì thế? Sao trong phòng VIP này lại có mùi thức ăn ôi thiu?"
Mọi người đồng loạt nhìn sang Tần Minh, bởi vì bộ đồ này của Tần Minh từ trưa đến giờ vẫn chưa thay, quả thực mùi có hơi nồng, không thấy ngoài Nhiếp Hải Đường ra thì những người khác đều ngồi cách xa Tần Minh sao?
Nói một cách dễ nghe thì chỗ anh ngồi là chỗ để lên món, nhưng thực ra là đang tránh xa anh.
“Cậu ta là ai thế?” Triệu Thác kinh ngạc hỏi: “Phục vụ à? Câu lạc bộ của các cậu còn có phục vụ nữa à? Cấp thấp vậy sao?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trương Tình Tình xấu hổ đỏ cả mặt, đúng là mất hết thể diện mà.
Không ngờ mùi trên quần áo của Tần Minh lại nồng như vậy, nếu để Triệu Thác nghĩ người cô ta quen đều là kẻ nghèo kiết xác thì cô ta sẽ bị coi thường, sau này muốn xây dựng quan hệ nam nữ với Triệu Thác thì cô ta sẽ yếu thể hơn, thậm chí còn bị khinh rẻ.
Trương Tình Tình cũng tức giận, mắng nhiếc: "Tần Minh, cậu thế này là sao? Cả người hôi thối còn không biết xấu hổ mà ở đây ăn chực, còn không mau tắm táp sạch sẽ đi rồi hẵng quay lại”
Tần Minh cạn lời, lúc đầu anh đã nói không muốn đến rồi, là cậu cứ đòi ông đây đến xách túi cho cậu, tiện để cậu thể hiện điệu bộ cao thượng của mình, giờ lại chê người ta.
Anh cũng im lặng không nói gì, đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài, Tần Minh chửi bới: “Đúng là xúi quẩy, đồ ăn mang về của tôi đã vứt rồi, tốn mất mười hai tệ của tôi.”
“Tần Minh...!Cậu đợi tôi với.”
Tần Minh đi chưa được bao xa thì nghe thấy phía sau có người gọi anh, là Nhiếp Hải Đường, cô xách túi của mình đuổi theo.
Tần Minh vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Hải Đường, sao cậu không ăn?”.
Nhiếp Hải Đường tức giận mím môi, nói: “Không vui, không vui nên không muốn ăn chứ sao, làm gì có nhiều lý do thế” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trần Minh biết Nhiếp Hải Đường tức giận vì mình bị gọi đến rồi lại bị đuổi đi, nhưng anh quen rồi.
Anh nói: “Cậu không cần phải vậy.
Nhưng Nhiếp Hải Đường không muốn nói chuyện này, cô vừa đi vừa hỏi: “Không nói những chuyện đó nữa.
Trần Minh, cậu thật sự bị đá à? Tôi nghe nói vì bạn gái cậu mà một ngày cậu làm ba công việc, rửa bát, canh cổng và giao đồ ăn để mua điện | thoại iPhone mới cho cô ta.
Cậu chân thành như vậy sao cô ta có thể đối xử với câu thể chứ?”
Tân Minh buồn bã nói: “Con người thì có tham vọng, ở bên tôi phải chịu cực khổ, có chân thành hơn nữa cũng vô ích.
Tôi không trách cô ấy, dù sao thì cũng là cô gái tôi từng yêu.
Tôi chỉ giận chính mình, tại sao tôi lại kiếm tiền chậm như vậy, nếu tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn thì có lẽ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn một chút rồi”
Nhiếp Hải Đường nhìn góc nghiêng của Tần Minh, cô cảm động khi nghe anh nói thể.
Chàng trai si tình này, bị đả mà không hề hận đời.
Cô vươn tay vỗ vào vai Tần Minh, nghiêng đầu cười, nói: “Đừng nản lòng, ngày mai sẽ tốt hơn thôi.
Tôi cảm thấy bộ dạng cậu cố gắng làm việc để mua quà cho bạn gái rất đẹp trai đấy.
Xã hội bây giờ, xem trọng đồng tiền mà không cần biết tiền đó từ đầu ra, cậu nên giữ trái tim thuở ban sơ của cậu, chắc chắn tương lai cậu sẽ thành công”
- --------------------.