Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh ngạc nhiên hỏi: “Nhóm chủ nhiệm xảy ra chuyện gì? Chẳng phải tên Triệu Thác đó giàu lắm à? Không trả nổi hay sao?"
Nhiếp Hải Đường bất lực cười, đáp: “Đúng là vậy.”
Cô nhấn vào voice chat của wechat, giọng nói lo lắng của Trương Tình Tình phát ra: “Tiểu Đường, cậu vẫn chưa đi xa phải không? Mau quay lại cứu nguy.
Tên Triệu Thác đó đúng là vô dụng, còn chưa bắt đầu đã bị ba cậu ta tóm đi rồi.
Hóa ra chiếc Audi là cậu ta trộm tiền ba cậu ta để mua, giờ bị bắt đi rồi.
Hai bàn này, thêm ba chai rượu vang Lafite năm chín hai, tổng cộng tám mươi tám nghìn, tớ không dám xin tiền nhà tớ nữa”
Tần Minh nghe thấy thế, cảm thấy chuyện này đúng là kịch tính thật.
Triệu Thác đi rồi, vậy thì người mời là Trương Tình Tình, thế thì tất nhiên hóa đơn phải do cô ta thanh toán rồi.
Mặc dù điều kiện nhà Trương Tình Tình không tệ, nhưng tự dưng phải chi ra tám mươi tám nghìn thì cô ta sẽ bị người nhà đánh chết.
Nhưng mấy người này ăn một bữa hết tám mươi tám nghìn thì cũng giàu có quá.
Quả thực đã xem tên Triệu Thác kia là con cừu béo.
Nhiếp Hải Đường và Tần Minh đành phải quay lại.
Lúc này, trong phòng VIP, mấy người bảo vệ đang bao vây những sinh viên của câu lạc bộ cầu lông với tư thế các người khui rượu đắt tiền như thế mà lại không trả nổi tiền, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Hai bàn đồ ăn nóng hổi nhưng không ai dám động vào.
Trương Tình Tình thấy Nhiếp Hải Đường quay lại thì mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc đi lên ôm lấy Nhiếp Hải Đường: “Tiểu Đường, cuối cùng cậu cũng đến rồi, hu hu...!Cậu cho tớ mượn tám mươi tám nghìn trước, sau này tớ trả cậu dần.”
Nhiếp Hải Đường ôm bạn thân của mình, vỗ về nói: “Được rồi, không sao đâu, tớ ở đây rồi.
Tớ thanh toán trước, mọi người cùng nhau ăn tiếp.”
Nhiếp Hải Đường theo quản lý đại sảnh ra quầy thu ngân, cô lấy thẻ ngân hàng đưa cho họ.
Tần Minh ở bên cạnh vô cùng bất ngờ, anh biết Nhiếp Hải Đường giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này, quẹt tám mươi tám nghìn mà không đau lòng chút nào.
Nhưng nhân viên thu ngân loay hoay một hồi lại nói: “Xin lỗi, thật ngại quá, thẻ này bị đóng băng rồi, không dùng được.”
Nhiếp Hải Đường cau mày, lấy hai tấm thẻ đen khác trong túi xách ra.
Nhân viên thu ngân lại loay hoay, song vẫn lắc đầu: “Cô ơi, ngại quá, hai tấm thẻ này cũng không quẹt được.”
Lúc này, Nhiếp Hải Đường mất bình tĩnh, cô lấy điện thoại ra gọi, đi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
Nữ quản lý vốn tưởng rằng có thể giải quyết được hóa đơn, giờ lại buồn bực, không khỏi mắng: “Chậc, sinh viên thời nay cũng thật là.
Không có tiền thì đừng học đòi theo người ta để thể hiện, còn khui rượu vang đắt tiền như vậy, cuối cùng vẫn là ba mẹ mang vạ”.
Nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng hùa theo: "Còn phải nói, đồ ăn cũng không đắt, chủ yếu là ba chai Lafite năm chín hai, vừa nãy tôi hỏi bọn họ có muốn đợi lát nữa hẵng khui hay không, bọn họ còn kêu gào phải khai ngay, giờ chắc hối hận rồi chứ gì? Không có tiền còn ra vẻ? Đúng là xấu hổ"
Nữ quản lý nhìn Tần Minh ở bên cạnh, sững sờ nói: "Ế? Cậu mới đến phải không? Hóng hớt à? Mau đi dọn dẹp phòng số hai đi, sắp có khách quý đến đấy.”
Tần Minh buồn bực, nhưng quả thực đồ anh mặc dễ gây hiểu lầm.
Nhưng, sau khi anh thấy bộ dạng Nhiếp Hải Đường đang gọi điện thoại càng nói càng lo lắng thì chắc là không có hi vọng gì rôi.
Điều kiện gia đình Nhiếp Hải Đường tốt, tiền cũng do gia đình cho, nên chắc là xảy ra chuyện gì rồi.
Anh lấy thẻ ngân hàng của mình ra, nói: “Ngại quá, tôi không phải nhân viên của cô, quẹt thẻ của tôi đi.”
Nữ quản lý lập tức không hài lòng: “Này, cậu đang giỡn chơi với chúng tôi sao? Một cậu ẩm đi thì một cô chiêu đến nhưng cũng không có tiền, cậu ăn mặc như nhân viên phục vụ thế kia thì có thể có được mấy đồng?”
Tần Minh mất kiên nhẫn nói: “Ý cố là không nhận tiền à?”
Nữ quản lý cũng gặp nhiều người giàu có rồi, thấy Tần Minh ăn mặc như nhân viên phục vụ thì khinh thường: “A Lệ, quẹt thẻ cho cậu ta đi, tôi xem có thẻ quẹt được tám trăm hay không.
Đúng là, sinh viên bây giờ buồn cười thật, người nào người nấy cũng không có tiền mà học đòi theo người ta, làm ra vẻ như mình có tiền, nghiện rồi sao? Mấy kẻ không biết làm người đến nơi đến chốn, đây chính là sự khoe khoang của xã hội...”
“Tít, thanh toán thành công.”
Nữ quản lý còn chưa nói xong thì nghe thấy giọng nói cứng nhắc từ máy pos truyền ra, cả người cô ta sững người, quẹt tảm mươi tám nghìn rồi à?
Đột nhiên, nữ quản lý, nhân viên phục vụ, nhân viên thu ngân nhìn Tần Minh bằng ánh mắt khác, ánh mắt trở nên kinh ngạc, khó tin và mơ hồ.
Sinh viên còn trẻ như vậy, mặc quần áo nhân viên phục vụ, khiêm tốn như thế mà tiện tay quệt tám mươi tám nghìn, lấy lại thẻ như chuyện chẳng có gì to tát, bộ dạng anh mím môi chớp mắt đẹp trai quá.
Nhân viên thu ngân nhanh chóng lấy điện thoại ra hỏi Tần Minh: “Anh đẹp trai, có wechat không?”
Đây là muốn kết bạn wechat à.
Nhưng Tần Minh vừa thất tình, không có hứng thú nên anh từ chối.
“Vậy...!vậy anh đẹp trai này, xin...!xin lỗi nhé” Nữ quản lý cũng là người có kinh nghiệm đầy mình, mau chóng xin lỗi, tát vào miệng mình: “Cái miệng chó của tôi không mọc được ngà voi mà.
Anh đẹp trai này, anh đừng chấp chúng tôi nhé.
Anh là sinh viên đại học học rộng tài cao, bao dung rộng lượng mà, ha ha”
Tần Minh liếc cô ta một cái, nói: “Được rồi, đợi lát nữa nói với cô gái kia dữ liệu trong máy bị trục trặc nên đến trễ, các người đã quẹt thẻ thành công rồi”
Nữ quản lý gật đầu như gà mổ thóc.
Thực ra Tần Minh không hề muốn giúp Trương Tình Tình, nhưng anh không muốn thấy Nhiếp Hải Đường khó khăn vì chút tiền.
này, hiện tại cô là hi vọng của tất cả thành viên trong câu lạc bộ cầu lông, cô nên tỏa sáng như một nữ thần.
Trong rất nhiều công ty mà anh thừa kế từ Thường Hồng Hi, lợi nhuận quý đầu tiên đã là ba mươi tư tỷ rưỡi, tám mươi tám nghìn thật sự chẳng khác tám hào tám là bao.
Vả lại, sau này Trương Tình Tình sẽ trả tiền cho Nhiếp Hải Đường, anh cũng không ghét Nhiếp Hải Đường khi để cô nhận tám mươi tám nghìn đó.
Nhiếp Hải Đường gọi điện xong quay lại, khuôn mặt trắng nõn của cô vô cùng nghiêm túc, rõ ràng cô vẫn không giải quyết được chuyện tiền bạc, cô nói: “Cái kia, xin.."
Nữ quản lý vội củi mình nói: “Ai da, cô ơi, vừa rồi máy bị lỗi, thì ra quẹt thẻ thành công rồi, hóa đơn đã thanh toán xong, mọi người có thể yên tâm dùng bữa.
Xin lỗi, làm phiền mọi người lâu như vậy, để tỏ lòng xin lỗi, chúng tôi sẽ tặng cho mỗi người một phần tráng miệng”.
“Hả? Nhưng...”
Nhiếp Hải Đường bối rối, thẻ ngân hàng của cô bị người nhà đóng băng rồi, sao có thể nói là bị trục trặc được chứ?
Cô muốn hỏi cho rõ, nhưng lúc này, nhóm Trương Tình Tình ra ngoài.
cách.” Trương Tình Tình kích động ôm Nhiếp Hải Đường: “Tiểu Đường, chị em tốt của tớ, may mà có cậu.
Tốt quá, vẫn là cậu có
“Em Hải Đường giỏi quá”
“Đúng vậy, thật là giàu có.”
"Cậu không biết sao? Cô Đường là nhà siêu giàu đấy."
“Tóm lại, lần này may mà có Hải Đường, chúng ta được cứu rồi.”
Nhiếp Hải Đường như mặt trăng được sao vây quanh, mọi người đưa cô vào phòng VIP còn Tần Minh không vào.
Vào cái khỉ khô, mất công lát nữa Trương Tình Tình lại nói mùi thức ăn trên người cậu nồng quá, sao còn chưa về tắm táp sạch sẽ mà đã quay lại? Vây Tần Minh phải PK người thật với cô ta hay sao?
Tần Minh muốn đi, nhưng có người không để anh đi.
Trương Tình Tình quay lại, đúng lúc thấy anh thì lập tức đẩy đám người ra, hét lên: “Này này này, Tần Minh, sao cậu còn ở đây? Cậu muốn ăn chực đến thế cơ à? Chậc, chẳng phải bảo cậu về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lại đến à? Sao còn mặc bộ đồ này?"
Tân Minh thở dài: “Chủ nhiệm à, giờ tôi đi đây.”
Trương Tình Tình ngạo mạn nói: “Đến rồi thì không cần đi nữa, hừ, nói thế nào thì cũng là thành viên của câu lạc bộ cầu lông.
Ý của tôi là, cậu đi rồi thì ai xách túi? Bữa ăn hôm nay may mà có Tiểu Đường đấy, lát nữa cậu chăm sóc Tiểu Đường cho chu đáo, biết chưa?”
Tần Minh nghiêng đầu, chăm sóc Nhiếp Hải Đường? Chăm sóc thế nào?"
Các thành viên của câu lạc bộ cầu lông lại nhập cuộc, nhân lúc đồ ăn còn chưa nguội, người nào người nấy cũng ăn miếng thịt uống ngụm rượu, bầy không khí dần sôi nổi lên.
Tần Minh cũng biết cái gì gọi là chăm sóc, thực ra là giúp Nhiếp Hải Đường ngăn rượu, ai mời cô uống thì anh ngăn rượu của người đó lại.
Hết một lượt rượu, một mình Tần Minh ít nhất cũng phải uống một chai Lafite.
Anh càng uống thì càng hăng, dù sao thì còn có thể làm tê liệt thần kinh anh, có thể khiến anh tạm thời quên đi chuyện thất tình.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Uống hết ly này đến ly khác, Tần Minh bật khóc, càng khóc thì càng uống, anh bất giác uống say rồi ngủ luôn.
Không biết qua bao lâu, Tần Minh vò đầu, dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm, hình như nằm trên đùi một người nào đó, mềm mại và thoang thoảng mùi thơm.
“Ể, chuyện gì vậy nhỉ? Mình uống say à?” Tần Minh nhíu mày, kinh ngạc nói: “Chỉ chút rượu vang mà mình lại say sao?”
Đột nhiên, một ngón tay út gõ nhẹ lên trán Tân Minh, sau đó nghe thấy giọng nói yêu kiều của Nhiếp Hải Đường: “Bởi vì câu ngốc đấy, ai bảo cậu ngăn rượu người ta mời tôi, ngoài ba chai Lafite năm chín hai đắt nhất ra thì cậu còn uống thêm một chai Hennessy XO nồng độ cao, không say mới là lạ đây.”
Tần Minh ngạc nhiên: “Hả? Sao nhóm Trương Tình Tình lại gọi nhiều rượu như vậy?”
Nhiếp Hải Đường thè lưỡi, đáp: “Ai biết đâu, có thể ban đầu họ muốn bòn tiền tên Triệu Thác kia một trận.
Cuối cùng lại thành | bàn tiền của cậu."
Nghe thấy thế, Tần Minh mở lớn mắt, anh tỉnh táo lại.
Anh ngẩng đầu nhìn, đầu tiên là thấy hai bầu ngực no tròn nảy nở bên trong lớp áo sơ mi màu xanh mỏng manh, sau đó là mái tóc đen dài xõa xuống của Nhiếp Hải Đường, rồi đến khuôn mặt ngược của cô.
Thì ra anh đang nằm trên đùi Nhiếp Hải Đường.
Chẳng trách chân thì mềm mại còn người thì thơm như vậy.
Anh lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh phòng VIP thì chẳng còn ai nữa cả, chỉ có anh và Nhiếp Hải Đường, anh vô cùng bối rối, nói: “Hải Đường, sao cậu không gọi tôi sớm hơn, thông báo cho người ở phòng ký túc của tôi đến cũng được mà.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Nhiếp Hải Đường cười, chống cằm nói: “Bởi vì tôi muốn xác nhận, tám mươi tám nghìn đó có phải cậu trả giúp tôi hay không, thẻ ngân hàng của tôi bị đóng băng rồi, không thể nào quẹt được.
Lúc đó chỉ có cậu với tôi, là câu trả tiền nhỉ”.
Tần Minh không ngờ Nhiếp Hải Đường lại cố chấp và nghiêm túc như vậy, anh đành phải thừa nhận: “Là tôi đấy, tôi không muốn thấy họ mong đợi ở cậu rồi lại thất vọng, cậu xứng đáng hồi đáp sự kỳ vọng của họ”
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, hóa ra là vì mình nên Tần Minh mới trả tiền.
Cô đưa tay che ngực, hơi căng thẳng hỏi: “Cậu, chẳng phải cậu rất nghèo à? Sao lại có nhiều tiền như vậy?”
- --------------------.