Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh đi mua một món quà, là chiếc điện thoại Vivo tầm trung có giá hơn một nghìn tệ, được rất nhiều cô gái có gia cảnh bình thường yêu thích.
Anh định tặng món quà này cho Bạch Ngọc Thuần.
Tất nhiên là Tần Minh có tiên mua thứ đắt hơn, nhưng anh nghĩ Bạch Ngọc Thuần cũng là sinh viên nghèo, đột nhiên có chiếc điện thoại hàng chục nghìn tệ thì sẽ bị người ta hiểu lầm.
Tần Minh cũng là người từng trải, một khi bị người ta ghét thì phải chịu mọi lời lẽ dơ bấn.
Anh không muốn hại Bạch Ngọc Thuần.
Tần Minh đi vào cửa hàng KFC thì phát hiện Bạch Ngọc Thuần không ở đây.
Anh xem giờ, hắn là cô chưa tan làm.
Lúc này, chị Lệ trưởng ca trông thấy Tần Minh, bèn hỏi: "Cậu chờ Tiểu Khiết hả?"
Tần Minh gật đầu đáp: "Vâng ạ.
Xin hỏi cô ấy tan làm rồi sao?"
Chị Lệ trả lời: "Vừa nãy em ấy bị giám đốc gọi vào trong, đã mười phút rồi.
Chắc là họ đang bàn bạc vấn đề kết thúc thời gian thử việc ba tháng, tăng tiền lương và phúc lợi.
Cậu chờ một lát nhé!"
Tần Minh gật đầu, ngồi chờ cạnh đó.
Anh vuốt ve quà tặng trong túi rồi bất chợt nở nụ cười.
Lát nữa món quà này có trở thành một niềm vui bất ngờ không nhỉ? Mà trong văn phòng lúc này, giám đốc đẩy kính, gắn giọng quát: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tôi nói thật với cô, văn phòng của tôi có thể cách âm, dù cô có gào rách cổ họng cũng không ai đến cứu cô đâu!"
Bạch Ngọc Thuần kéo nắm cửa không ngừng nhưng cánh cửa không mở ra.
Tay giám đốc kia bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: "Cho dù cô xảy ra chuyện gì, liệu có ai tin cô không? Cô chỉ là sinh viên nghèo, không có địa vị xã hội, sẽ không có ai quan tâm cô nói gì.
Ngược lại, mọi người sẽ chỉ trích cô đê tiện, quyến rũ cấp trên, đòi hỏi lợi ích, sau đó sống chết mặc bay.
Ha ha ha"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu đầy hoảng loạn: "Đừng, đừng mài Tôi cầu xin giám đốc! Tỏi không cần tiền lương nữa, cầu xin anh tha cho tôi!"
Giám đốc sắp cởi đồ xong, chỉ còn lại quần lót.
Bạch Ngọc Thuần nhắm mát không dám nhìn, người run lấy bấy, nước mắt giàn giụa.
Cô ấy khóc lóc gọi: "Tần Minh, Tần Minh.
.
"
Trong thời điểm nguy hiểm này, một người không có bạn bè như Bạch Ngọc Thuần chỉ có thể nghĩ tới Tần Minh.
Nhưng hôm nay Tần Minh chưa đến! Có lẽ anh đi làm hòa với cô gái mà mình thích rồi nhỉ? Bạch Ngọc Thuần buồn bã nghĩ thầm: "Cũng đúng thôi! Anh ấy xuất sắc như vậy, sao lại hứng thú với một người như mình chứ! Nhưng đêm nào anh ấy cũng lảng nghe mình bộc bạch nỗi buồn, mình cũng thỏa mãn rồi.
Anh ấy và mình chỉ là bạn bè bình thường thôi, mình không thể hy vọng xa vời, mong anh ấy luôn bảo vệ mình được!"
Giám đốc đẩy kính, cười gằn: "Cô đi học, giáo viên không dạy là đừng phản kháng, không thì dễ bỏ mạng à? Chỉ cần cô không phản kháng, tôi sẽ rất dịu dàng"
Giám đốc vừa dứt lời liền nhào tới.
Bạch Ngọc Thuần sợ hãi hét ầm lên, vội vàng tránh ra.
Bộp! Chiếc điện thoại cầu cứu trong tay cô rơi xuống đất.
Tút!
tút!
Tinh, cuộc gọi kết nối.
"Alo? Thuần Thuần hả? Anh đang ở phòng ăn tầng một, em đang ở đâu?"
Giọng Tần Minh truyền qua điện thoại.
Bạch Ngọc Thuần hét to: "Cứu em với!"
Cộp! Giám đốc giẫm mạnh, làm vỡ chiếc điện thoại dành cho người già của Bạch Ngọc Thuần.
Anh ta nở nụ cười giận dữ tợn: Không nghe thấy đâu, cậu ta không nghe thấy đâu, he he he! Cô đúng là nhóc quỷ tinh ranh, vẫn có thể gọi điện thoại trong lúc sợ hãi.
Thôi, bây giờ điện thoại đã hỏng, ngủ với tôi rồi tôi sẽ mua iPhone Max cho cô được không? Ngoan nào, đừng phản kháng! Phản kháng sẽ bị đánh đó!"
Giám đốc vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Trước đây cũng có một cô gái tính tình cứng rắn, nhưng cũng dần lơ là cảnh giác theo từng bước dẫn dụ của anh ta.
Khoảnh khắc anh ta chạm vào cơ thể đối phương, phòng tuyến tâm lý của cô ta thả lỏng, như vậy thì cho dù cô ta muốn chống cự lại tất cả những hành động sau đó của anh ta cũng tốn công vô ích.
Tay của giám đốc dần sát lại gần vai Bạch Ngọc Thuần.
Anh ta còn giả vờ làm người tốt, khuyên nhủ: "Đừng sợ, anh sẽ dịu dàng hết sức, anh sẽ không làm em bị thương.
Anh còn tăng phúc lợi cho em, toàn là tiên đó!"
Bạch Ngọc Thuần đã co mình đến góc tường, không ngừng run rấy, nước mắt tuôn trào như nước lũ vỡ đê, không dừng lại được.
Cô ấy bất chợt lôi một con dao nhỏ ra.
Giám đốc giật mình, sao con nhóc này lại giấu dao trong người? Bạch Ngọc Thuần kề dao lên cổ, đồng thời đe dọa: "Anh đừng đến đây, nếu anh tiếp tục tiến lại gần thì.
.
"
Giám đốc tàn nhẫn hô to: "Cô dọa ai đó? Ai mà chẳng sợ chết?"
Anh ta nhanh chóng vươn tay, định cướp lấy con dao.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có tiếng "rầm"
vang lớn.
"Á!"
Giám đốc cũng sợ hết hồn, quay đầu nhìn về phía cửa.
Rầm! Lại thêm một tiếng động inh tai, cánh cửa rung lên.
Tiếp đó, Tần Minh ở bên ngoài hô to: "Mở cửa!"
Giám đốc giật mình.
Sự việc đã bại lộ, anh ta vội vàng đi mặc quần áo.
Rầm! Lại thêm một tiếng động lớn.
Tần Minh đạp cửa, ổ khóa cạnh khe cửa sắp rơi đến nơi.
Hai nhân viên cửa hàng KFC chạy đến quát: "Thằng nhóc này làm gì thế? Đây là khu vực dành cho nhân viên, cậu ra ngoài mau!"
Tên nhân viên còn lại cũng dọa dẫm: "Ra ngoài, cậu muốn chết hả?"
Nhân viên nữ sợ hãi, không dám qua đây.
Hai nhân viên nam thì quát tháo, bắt anh dừng lại.
Tần Minh hét to: "Tránh ra, tôi muốn cứu người!"
Cứu người? Các nhân viên nữ không giấu được vẻ ngạc nhiên, xì xào bàn tán.
"Tôi còn tưởng tên giám đốc rác rưởi kia sẽ không ra tay với Tiểu Thuần cơ.
Cuối cùng vẫn.
.
"Haiz, đứa trẻ tốt vừa học vừa làm, cuộc đời con bé không nên như thế"
"Xuyt! Mọi người đừng nói nữa, không muốn làm việc nữa hả? Không cần nuôi gia đình nữa hả? Mọi người không thấy hai con chó của gã đang canh cửa sao?"
Hai nhân viên nam gác cửa nói: "Cậu nói gì cơ? Giám đốc của chúng tôi đang thảo luận với cô Bạch về vấn đề tăng lương, phải viết báo cáo nộp lên ông chủ nên tốn thời gian.
Cậu là bạn của cô ấy thì cứ ngoan ngoãn chờ đi"
Một tên nói thầm với đồng nghiệp: "Này, sự việc có gì đó bất thường.
Có phải giám đốc xong sớm không?"
Tên còn lại đè thấp giọng nói: "Xong sớm thì tụi mình không có cơ hội chơi đâu.
Trong bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên tôi gặp cô gái đẹp nhường ấy! Không chơi cho sướng thì tiếc thật! Hay là tụi mình đuổi thằng rẻ rách nghèo nàn này ra ngoài, vậy là mọi việc êm xuôi.
Thắng khố rách áo ôm như nó không tiền không thế, không gây chuyện âm ï được đâu"
Hai gã nhìn nhau, cảm thấy cách này khả thi, bèn vơ lấy một cái búa và một cái cờ lê trong hộp đựng đồ linh tinh, sau đó ôm mục đích xấu đi tới.
Ngôn Tình Hài
"Nhóc con, đây là nơi làm việc quan trọng, không phận sự miễn vào.
Cậu muốn đến đây để đầu độc hay phóng hỏa?"
"Nhóc con, nếu cậu không đi thì đừng trách chúng tôi ác.
Nhìn dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi này của cậu, làm anh hùng nỗi gì?"
Tần Minh nổi giận đùng đùng, bèn cầm một cái hộp nhựa xông lên.
Bịch! Một gã nhân viên bị anh đụng ngã ra đất, eo đập vào vật cứng.
Gã đau quá, gào ầm lên.
Tên nhân viên còn lại vung búa đập vào lưng Tần Minh.
Tần Minh phản ứng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát.
Tức thì cây búa nện vào ngực của tên đồng nghiệp dưới đất.
"ÁI Vương Lượng, cậu làm gì thế?"
Vương Lượng cuống lên, đánh nhầm người rồi! Gã đang định ngoảnh đầu tìm Tần Minh nhưng bị anh cướp mất cờ lê.
Sau đó, anh dùng cờ lê phang gã.
Bịch! Vương Lượng trúng một đòn nghiêm trọng, lập tức ngất xỉu.
Tần Minh bừng bừng lửa giận, đi tới cửa phòng giám đốc, đạp mạnh vào cửa lần thứ ba.
Rầm! Cửa bị Tần Minh đá tung, ổ khóa hỏng.
Trong văn phòng, giám đốc đang hoảng loạn mặc quần.
Khi trông thấy Tần Minh hệt như sát thần, anh ta sợ hãi gào to: "Đừng đánh tôi, tôi chưa làm gì hết, cô ta vẫn còn lành lặn đây này! Chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà"
Bạch Ngọc Thuần vẫn lành lặn, cô trốn ở góc tường, tay cầm chiếc điện thoại bị giẫm vỡ.
"Phù!"
Tần Minh thầm thở phào, cất tiếng hỏi: "Thuần Thuần, em có sao không?"
Bạch Ngọc Thuần thấy Tần Minh tới cứu mình thì kích động chạy tới, núp sau lưng anh.
Cô ấy căng thẳng nói:"
Tần Minh, em không sao, anh tới đúng lúc lắm.
"
Tần Minh thấy cô bình an vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh chợt quay đầu thấy tên giám đốc đang kéo khóa quần sau đó lao nhanh tới túm cổ gã, hung hãn ấn đầu gã lên bàn làm việc rồi ném manh.
"Ừm, á! "
giám đốc thầm kêu rên trong đau khổ: "Tôi chưa làm gì thật mà, cậu tha cho tôi đi!".
Tần Minh túm cổ anh ta giận dữ mắng:"Thằng khốn chết tiệt.
".