Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nắng rất gắt, vốn dĩ Tần Minh không muốn qua đó, nhưng thấy mẹ con Bạch Ngọc Thuần vẫn còn ở trên xe bèn đi qua.
Hà Mộng Liên lớn tiếng mắng: "Cậu nói với mấy người trông cửa này xem cậu đi vào kiểu gì?"
Tần Minh nói: "Ngồi taxi đi thẳng vào"
Hà Mộng Liên nói: "Cậu lừa ai đấy hả? Không có chỗ đỗ xe, đó là xe của thư ký sếp nhà người ta, cậu gọi taxi mà có thể gọi được một chiếc Mercedes-Benz đến à? Sếp người ta thuê được vệ sĩ, vệ sĩ còn nhận việc riêng chắc?"
Tần Minh lắc đầu, nói: "Vậy cháu cũng không biết.
Mấy người các cô đâu chỉ chở cháu, hay là đi trải nghiệm cuộc sống đi"
Tạ Đào không nhịn được, cô ta xuống xe, nói: "Chậc, mọi người cứ ở ngoài cửa cãi cọ đi, con đi vào trước.
Phiền chết đi được, một đám thân thích nhà nghèo, lại còn xui xẻo liên tục"
Bạch Ngọc Thuần và mẹ cô ấy cũng muốn đi vào.
Có vẻ như Tạ Quảng Khôn không muốn chạy xa như vậy, bèn nói:"Thuần Thuần, cháu bảo mẹ cháu đi giữ tài xế lái Mercedes-Benz đó, xin anh ta để cho xe chúng ta cũng được vào đi"
Bạch Ngọc Thuần nói: "Người ta có quy định riêng, làm thế không ổn lắm đâu ạ?"
Hà Mộng Liên nói: "Có gì mà không ổn? Nhà chú dì mới mấy người đi ăn ở đây, giúp một việc thì có làm sao đâu? Chị à chị nhanh lên đi, nếu không người ta đi đấy"
Hà Mộng Cô không muốn lắm nhưng bị giục quá, vội vàng đồng ý: "Ờ ờ, em rế đợi một lát, chị đi hỏi xem sao"
Tần Minh thấy thế thì lắc đầu, đúng là chỉ biết xúi giục người thành thật.
Từ nhỏ Hà Mộng Cô cũng đã bị bắt nạt như thế rồi, có thể nói là làm gương cho Bạch Ngọc Thuần, thế nên mới tạo thành tính cách nhu nhược, dễ ức hiếp của cô ấy.
A Long không được Tần Minh mớm lời tuyệt đối sẽ không đồng ý, Hà Mộng Cô chán nản trở về, nói: "Đối phương không chịu"
Hà Mông Liên nổi giận: "Chậc, bọn em mời nhà chị ăn một bữa thế mà chút việc nhỏ này chị cũng không làm được, vô dụng y như cái gã bỏ trốn kia vậy"
Tạ Quảng Khôn cũng hơi bực, ông ta nói: "Được rồi, anh đi đỗ xe ở trung tâm thương mại đối diện, mọi người vào trước đi"
Hà Mộng Liên chưa mảng đủ, lại chỉ vào Bạch Ngọc Thuần mà mắng tiếp: "Cái con bé này cũng vậy, sao không đi nói giúp mẹ mình? Trông xinh đẹp thế kia chưa biết chừng người ta thấy cháu đẹp sẽ đồng ý giúp thì sao? Không biết lợi dụng điều kiện cơ thể của mình à? Còn cả cậu nữa, cũng ngồi taxi đến mà không biết nói vài câu khách sáo à? Giúp một việc thì chết được chắc? Đàn ông đàn ang mà chẳng được tích sự gi"
Hà Mộng Liên mắng hết mọi người một lượt, mẹ con Bạch Ngọc Thuần bị mắng không cãi lại được câu nào.
Còn Tần Minh lại cười trộm, không cho mấy người đỗ xe đấy, trời nóng thế này đi mấy trăm mét cũng đổ mồ hôi như mưa rồi, hơn nữa quanh đây lại là phố đi bộ, phòng chừng cũng khó tìm được chỗ đô xe.
Rõ ràng là đến thăm mẹ con Hà Mộng Cô và Bạch Đại Hữu nằm viện, kết quả lại làm màu đi thật xa để đến đây ăn cơm, chẳng biết là thăm hay giả vờ nữa? Nói là thăm mà ngay cả một túi trải cây cũng chẳng thèm mua.
Mọi người đang định đi vào quán trà, Tần Minh bỗng thấy một chiếc xe van Honda màu đen đi đến cửa quán trà.
Tần Minh thầm giật mình: "Đó chẳng phải là chiếc xe bản bùn đất tung tóe lên người mình ở khu biệt thự đỉnh Vân Sơn à? Đúng là biển số xe đó rồi"
Tần Minh nổi lên thú vui tai quái, bây giờ quần anh vẫn còn bẩn đây này.
Một cô nàng xinh đẹp tóc vàng cùng với ba người đàn ông cao lớn thô kệch bước xuống xe, hình như muốn vào dùng bữa nhưng xe không vào được.
Tần Minh lập tức nói với A Long: "Cho xe của họ vào"
A Long đi nói với bảo vệ ngay, thế là bảo vệ cho phép, chiếc xe van Honda đó lái thẳng vào trong.
Người đẹp tóc vàng đó là một người da trắng trẻ trung, cô ả mặc âu phục kiểu nữ toát lên khí chất khá tương tự Tống Dĩnh.
Cô ả đi đến cạnh A Long, vừa tháo kính râm xuống vừa gật đầu mỉm cười, dường như rất biết ơn A Long giúp họ việc này.
Nhưng cô ả lại đổi diện với Tần Minh, không biết do phép lịch sự hay vì lý do nào khác mà cô ả cũng khẽ mỉm cười với anh.
Tần Minh nhìn cô ả đi qua, giày cao gót nện lên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp cộp, bỗng nhiên anh ngửi được mùi nước hoa quen thuộc.
Tần Minh cực kỳ quen thuộc với mùi hương ấy, đó là mùi nước hoa trên người Nhiếp Hải Đường, là một mùi hương thoang thoảng rất đặc biệt và cũng rất đắt tiền, người khác không thể có được.
Anh suy nghĩ cẩn thận, chiếc xe này cũng đi ra từ biệt thự Vân Sơn.
Có lẽ nào Nhiếp Hải Đường xem mãi với những người này không? Người đẹp tóc vàng là thư ký của cậu ấm nào đó ở thành phố Quảng sao? Xem mắt xong thì họ đến nơi này ăn cơm? Nghĩ đến đây, Tần Minh cảm thấy bực bội, tuy anh quyết định buông bỏ nhưng làm sao buông bỏ dễ dàng thế được?Thời gian và tình cảm anh bỏ ra đều là chân thật.
Tần Minh bỗng lắc đầu tự giễu, nói: "Nhưng mình biết thì làm được gì? Nếu cô ấy như vẫn nhớ tình xưa thì sẽ không đi xem mắt, ít nhất cũng phải đến mắng mình một trận"
Đột nhiên A Long đến hỏi: "Cậu chủ, chiếc xe đó có vấn đề gì ư? Thoạt nhìn mấy người kia là người nước ngoài đến bàn chuyện làm ăn.
Thành phố Quảng là đại đô thị quốc tế, có rất nhiều người nước ngoài đến đây"
Tần Minh cười nói: "Ha, lần này sức quan sát của anh kém đi à? Người ta là thư ký của thiếu gia nhà giàu, những người khác chắn hắn là vệ sĩ.
Nhưng mà kệ họ đi, anh đi xả hết hơi trong lốp xe của họ đi"
A Long nhìn Tần Minh với ánh mắt khó hiếu, song vẫn làm theo.
Tần Minh vừa mới nói xong, Tạ Quảng Khôn thở hồng hộc chạy vào, đầu tóc ông ta hơi hói nhưng đã sũng mồ hôi, ông ta thấy anh vẫn còn ở đây thì nói: "Làm sao? Không dám vào à? Chưa thấy việc đời à, đi vào với tôi đây này.
Tần Minh cạn lời, nhưng anh đang định đi vào nên cũng không nói nhảm nữa.
Vừa đi, Tạ Quảng Khôn vừa giở giọng bê trên ra dạy bảo: "Quả thật tuổi trẻ có nhiều vốn liếng, nhưng cũng phải thấy rõ bản chất của mình, phải khiêm tốn, giống như Bạch Ngọc Thuần mới làm người ta thích, chứ cái thứ khốn nạn như anh trai con bé thì giống y thằng ba nó, mê cờ bạc lại lười làm "
Tần Minh không nói gì, anh không quen thân với Bạch Đại Hữu, cũng không thích vợ chồng bọn họ, anh cũng không cần một người xa lạ dạy bảo mình.
Tạ Quảng Khôn thấy Tần Minh không lên tiếng, cho rằng anh ngoan ngoãn, thành thật, bèn hỏi: "Cậu cũng là sinh viên phải không? Học cùng trường với Thuần Thuần à?"
"Phải"
Tần Minh đáp bừa một tiếng.
Tạ Quảng Khôn lại nói tiếp: "Ha ha, con gái tôi cũng là sinh viên của đại học trong nội thành, nhưng mà là Đại học Hý kịch, sau này sẽ làm ngôi sao nổi tiếng đấy"
Tần Minh nghiêng đầu, anh hơi bất ngờ, ai cho Tạ Đào sự tự tin ấy thế? Dáng người của Tạ Đảo cũng không tệ, nhưng chắc chắn không thể nói là đẹp, diện mạo cũng vậy, theo Tần Minh thấy cô ta còn chẳng bằng Lý Mộng chứ nói chỉ là so sánh với những mỹ nữ như Bạch Ngọc Thuần, Nhiếp Hải Đường.
Cô ta không có được ưu thế bẩm sinh lớn nhất, chỉ có thế dựa vào tài năng.
Dĩ nhiên, Tần Minh chỉ bất ngờ chứ không xem thường ước mơ của đối phương, anh nói: "Giới giải trí phức tạp lãm, cô Tạ có chí hướng ấy quả là làm người ta khâm phục.
"
Tạ Quảng Khôn nghe xong thì vô cùng vui vẻ, nói: "Đó đương nhiên là chí lớn rồi, bây giờ chỉ đi học thôi có ích gì? Chẳng phải là vẫn làm công cho người khác, nhận mức lương bèo bọt.
Phải nối tiếng, nối rồi mới có tiên, còn tốt hơn là đi làm cả chục năm.
Đây là kinh nghiệm sống của tôi, cậu suy nghĩ cho kỹ"
Tần Minh mỉm cười, anh đã là đại gia số một thế giới rồi, còn cần phiền não vì tiền nữa sao? Nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại: "Vâng"
Tạ Quảng Khôn thấy Tần Minh tỏ ra hờ hững như thế thì tức lắm, thế mà lại không biết ơn ý kiến chỉ bảo của người đi trước dành cho mình? Đúng là đàn gảy tai trâu.
Đến chỗ ngồi, Tạ Đào đang thân mật thắm thiết với bạn trai, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Tần Minh thầm lắc đầu, tính cách và thái độ của đối phương như thế này rành rành là bị chiều hư, không quan tâm thân thích, không quân tâm ba mẹ, ta thích ta cứ làm.
Với tính cách này mà vào giới giải trí chẳng phải là sẽ bị người ta đùa giỡn à? Tạ Đào thấy mọi người đến thì dịch người, lộ bạn trai mình ra.
Tần Minh nhìn thấy người nọ, sao tình cảnh này lúng túng quá? Không ngờ lại vẫn là người quen.
.