Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh, em xin lỗi, em không cố ý để cho bạn của anh thấy em..."
Tống Dữ Tinh nhỏ giọng tự trách.
Nghe những lời này, Lục Tứ không khỏi ngơ ngác, tim như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Thanh niên cúi đầu thật thấp như chú đà điểu, tay xuôi bên người còn siết chặt tấm chăn màu trăng.
Hắn không biết nên nói Tống Dữ Tinh quá đần hay là quá nghe lời, đã đau đến thế rồi còn muốn chịu đựng, chỉ vì câu nói kia của hắn.
Đợi ở trong phòng, đừng ra ngoài.
Lòng Lục Tứ tràn đầu sự tự trách và hối tiếc, hắn ngồi ở mép giường, tay ôm lấy gò má gầy nhom tái nhợt của Tống Dữ Tinh, khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt ướt át của thanh niên nhìn hắn như chú nai con bất lực.
Thần sắc Lục Tứ trở nên nhu hòa hơn, hắn nghiêm túc nhìn người trước mặt, giọng nói kiên nhẫn và ôn nhu hiếm thấy: "Sao lại là em sai được, đều tại tôi, là tôi không đúng."
Tống Dữ Tinh ngơ ngẩn, vì cậu thấy trong đôi mắt thâm thúy ác liệt ngày thường của người đàn ông là sự đau lòng và tình cảm không thể nói rõ.
Thái độ của Lục Tứ với cậu rõ ràng đã thay đổi, giống như số lượng tăng giảm đến một mức nào đó sẽ khiến chất lượng biến hóa.
Trước kia, cậu chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Lục Tứ, dĩ nhiên không phải không có sự yêu thích, chẳng qua sự yêu thích đó giống như dành cho một tiểu tình nhân, cái kiểu mà cơ thể thì thích nhưng lòng thì không.
Nhưng bây giờ...!Cậu mơ hồ nhận ra, sự yêu thích này...!có vẻ như đến từ trong lòng hắn.
"Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, em không cần nghe lời tôi tất cả mọi chuyện." Dứt lời, Lục Tứ vén tóc trên trán cậu lên, hơi cúi người, hôn một cái lên đó, ôn nhu nói: "Biết chưa?"
Tống Dữ Tinh: "..."???
Cậu nghi ngờ rằng mình đang mơ.
Yên lặng hai giây, Tống Dữ Tinh nghiêm túc gật đầu một cái, "Được, em biết rồi."
Nếu Lục Tứ đã bắt đầu thật lòng, vậy có phải kế hoạch của cậu sẽ thành công rất nhanh không?
Đến lúc đó cậu không chỉ muốn lừa tình còn muốn lừa thân thể hắn, sau khi mây mưa xong liền xách quần chạy mất rồi để Lục Tứ một mình ôm chăn khóc rấm rứt.
Dẫu sao gương mặt và vóc người của Lục cẩu đều là hàng cực phẩm, cậu cũng không thể để bản thân chịu thiệt.
Trong lòng Tống tiểu thiếu gia có một nhân vật phản diện đang cười hắc hắc.
Cậu cúi đầu, cố gắng kiềm chế khóe miệng sắp cong lên của mình.
Lục tổng ngốc bạch ngọt hoàn toàn không biết thân thể mình đang nằm trong tính toán của tiểu tình nhân ngoan ngoãn nghe lời, hắn còn đang đắm chìm trong sự nhu hòa và áy náy, "Không phải em muốn Dâu Tây Nhỏ ở nhà tôi sao, tôi đồng ý với em, em cũng có thể thường xuyên đến thăm nó."
"Vâng, cảm ơn anh!" Tống Dữ Tinh ngẩng đầu nhìn Lục Tứ, rốt cuộc cũng cười một cách quang minh chính đại, cười xán lạn như mặt trời, "Em biết anh tốt nhất mà!"
"Vui đến thế sao?" Lục Tứ nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mượt mà của cậu, chân mày khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Tống Dữ Tinh vui vẻ xong rồi mới nhớ ra mình cắn tay Lục Tứ, cậu nắm cổ tay của người đàn ông, nhìn hai miếng băng cá nhân nhỏ trên cánh tay hắn, lại đau lòng tự trách: "Đều tại em, nhất định là rất đau đúng không..."
Dứt lời, cậu cúi xuống, nghiêm túc hôn lên hai miếng băng cá nhân.
Rõ ràng là hôn bên ngoài, không trực tiếp chạm vào da thịt nhưng Lục Tứ lại có thể cảm giác chỗ dán băng đang dần nóng lên, nhiệt độ nhanh chóng lan ra khắp cơ thể hắn.
Tim hắn cũng nóng lên.
Phải một lát, Lục Tứ mới tỉnh táo lại, "Không sao, nhưng em thì sau này không được ăn lung tung nữa."
Nhắc đến ăn, hắn nhớ tới lúc vừa tới bệnh viện, Tống Dữ Tinh còn nôn hai lần, bây giờ trong bụng cậu không có gì.
Thà đừng đề cập, bây giờ cậu cảm thấy cực kì đói.
Lục Tứ vuốt tóc cậu một cái, "Ngoan ngoãn ngồi đây đợi đi, tôi đi mua chút đồ ăn."
Nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ngoài cửa, Tống Dữ Tinh mới đổi sắc mặt, khoa trương xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Lục cẩu nói chuyện dịu dàng với cậu như vậy, cậu không chịu nổi.
Chắc cậu có máu M cũng nên.
Nhưng cậu không nghĩ tới lại giải quyết chuyện của Lục Tứ nhanh như vậy, xem ra trước giờ cậu đã đánh giá quá thấp sự quyến rũ của mình.
Kế hoạch tiếp theo là, làm thế nào để hoàn toàn chiếm được Lục Tứ.
A, cậu thật là một tên tra nam lừa tình người ta.
Xem ra Lục Tứ chính là đồ ngốc bạch ngọt rồi.
Qua mười phút, Lục tổng ngốc bạch ngọt trở về, tay còn cầm một hộp cháo thịt mua ở gần đó, mở nắp hộp ra là hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Tống Dữ Tinh vẫn còn phải truyền dịch, không thể tự ăn được nên Lục Tứ đút cho cậu.
Cháo hơi nóng, trước khi đút một miếng thì Lục Tứ sẽ nhẹ nhàng thổi thổi một cái, cho đến khi không còn nóng mới đưa lên miệng Tống Dữ Tinh.
Ôn nhu tỉ mỉ, quan tâm săn sóc.
Tống tiểu thiếu gia nhập vai quá sâu, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, chân thành nói: "Anh, anh tốt với em ghê."
Lục Tứ nhìn hộp cháo rất nhanh đã thấy đáy, hắn đút cho cậu miếng cuối cùng.
"Bác sĩ nói truyền dịch xong là có thể về, lát nữa tôi đưa em về trường." Lục Tứ mím môi, nghiêm túc bổ sung: "Còn nữa, mấy ngày tới công việc của tôi sẽ rất nhiều, chúng ta đừng gặp nhau, em cũng đừng nhắn tin cho tôi."
Tống Dữ Tinh: "..."
Tống Dữ Tinh: "???"
"Rắc rắc", mộng đẹp của cậu vỡ tan thành từng mảnh.
Đoạn lừa tình đâu?
Vừa lừa tình cảm vừa lừa thân thể rồi xách quần chạy mất đâu?
Con mẹ nó! Đồ tra nam Lục Tứ đáng chết!
Đm đồ vô tâm!
Chết không tử tế!
Tống Dữ Tinh nhỏ bé trong đầu cậu bắt đầu bùng nổ, hùng hổ mắng chửi Lục Tứ.
Trên thực tế --
"Tại sao...!Anh, em làm sai cái gì sao?"
Tống Dữ Tinh nắm vạt áo của Lục Tứ, đáng thương nhìn hắn, hai mắt ngấn lệ mông lung, lúc nào cũng có thể khóc ngay.
"Xin lỗi em, cái này không phải vấn đề của em, là của tôi." Lục Tứ nói: "Tóm lại, tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta."
Sau đó, Lục Tứ đưa Tống Dữ Tinh đến dưới tầng tòa kí túc xá rồi rời đi không lưu luyến, để lại một Tống Dữ Tinh đứng tại chỗ hoài nghi cuộc đời.
Xem ra tạm thời cậu không thể làm tra nam được rồi.
Đờ mờ! Lục Tứ không chỉ bỏ rơi cậu, còn để mèo của cậu trong nhà hắn!
Còn nói gì mà cần thời gian suy nghĩ về mối quan hệ của bọn họ.
Đầu óc Lục Tứ tuyệt đối có vấn đề, còn không hề nhẹ.
...
"Tinh ca, cậu về rồi, tôi còn tưởng cậu lại đi cả đêm cơ."
Tống Dữ Tinh ừ một tiếng cho có, không có tâm trạng phản ứng với Hàn Dã.
Hãn Dã kỳ quái quan sát một lúc rồi lén lút kéo cậu ra ngoài hành lang kí túc xá.
"Nói mau, có phải dạo này cậu yêu đương không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!"
"Không có mà."
Dĩ nhiên Hàn Dã không tin lời cậu, Tinh ca nhà cậu không soi gương, không biết bộ dạng của mình bây giờ đặc biệt giống một kẻ hèn mọn đáng thương bị tra nam vứt bỏ.
"Nếu cậu không nói, tôi sẽ mách mấy hành động lạ của cậu với anh trai cậu đó!"
Tống Dữ Tinh bất đắc dĩ thở dài, "Tôi nói, được chưa."
Vừa lúc cậu cũng cần có thêm người cùng chửi Lục Tứ.
Hai người lái xe đến một quán bar gần đó.
Bụng Tống Dữ Tinh không thoải mái, cậu chỉ có thể nhìn Hàn Dã uống rượu ừng ực trong khi mình thì uống nước khoáng.
Sau khi Hàn Dã nghe Tống Dữ Tinh giải thích chuyện gần đây, rượu trong miệng cậu suýt nữa thì bị phun sạch ra ngoài, nhưng cậu vẫn bị sặc không nhẹ.
"Khụ khụ..."
"Cho nên vì để trả thù Lục Tứ, cậu cố ý tiếp cận hắn, còn yêu đương với hắn?!"
Hàn Dã trợn to hai mắt, không thể tin nổi.
Trời ơi, thì ra Tinh ca đang làm việc lớn!
Nhưng cái này có hơi thái quá rồi không, vì trả thù Lục Tứ mà tự hiến dâng bản thân, đến nỗi thế sao? Trực tiếp đánh một trận không phải vừa đơn giản vừa thô bạo hơn sao?
Não của Tinh ca đúng là khác người!
"Cậu không hiểu đâu." Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh đựng nước khoáng, nhấp một ngụm làm ra vẻ thâm trầm, khiến cho ly nước khoáng như trở thành rượu năm 82 đắt giá.
"Lục Tứ đẹp trai, vóc dáng cũng đẹp, nếu không sao cậu cho là tôi phải tốn hết tâm tư để tiếp cận hắn, tôi rảnh thế sao?"
Nếu là một người nào đó không hợp gu cậu, cứ đánh cho một trận là được rồi, nào có chuyện vui như bây giờ.
Hàn Dã: "..."
Thôi được rồi, cậu không tìm ra lý do gì để phản bác.
"Cậu thấy hắn nói với tôi như thế là có ý gì chứ!" Nói đến cái này, Tống Dữ Tinh giận đến đứng tim.
Giây trước còn dịu dàng ôn nhu đút cháo cho cậu, giây sau liền nói tạm thời không muốn gặp mặt, còn không cho cậu liên lạc.
"Cậu thấy đầu óc hắn có vấn đề không cơ chứ!" Tống Dữ Tinh ngửa đầu uống cạn ly nước, nặng nề đặt ly thủy tinh xuống bàn, phát ra tiếng động không nhỏ.
Khóe miệng Hàn Dã co quắp, trong đầu nghĩ đầu óc hai người đều có vấn đề cả.
"Chịu, đấy không phải bệnh chung của tổng tài bá đạo à, không có gì ghê gớm." Cậu vỗ vỗ vai Tống Dữ Tinh, giọng nói tràn đầy tự tin: "Nhất định là vị Lục tổng kia thích cậu, dù hôm qua không thích, bây giờ chắc chắn là thích."
Tống Dữ Tinh liếc cậu một cái, "Sao lại thế?
Hàn Dã vuốt vuốt cằm, nghĩ một chút rồi nói: "Dựa vào kinh nghiệm của tôi, vị Lục tổng kia ấy mà, vốn dĩ có suy nghĩ chẳng qua là vui đùa một chút với cậu, nhưng mà trong lúc vô tình, hắn đã thật sự thích cậu."
"Tối nay hắn ý thức được vấn đề này, nhưng hắn là tổng tài lạnh lùng bá đạo vô tình cơ mà, sao có thể cho phép mình chìm đắm trong tình yêu, người yêu sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của hắn, nên hắn quyết định cách xa cậu."
"Nhưng mà, hành động này cuối cùng đều thất bại cả, lúc cách xa cậu như này, hắn sẽ không lúc nào không nghĩ đến tiểu yêu tinh quyến rũ là cậu."
"Cho nên, yên tâm đi, không đến một tuần, hắn sẽ không khống chế được tình cảm tương tư của mình nữa, sẽ đến tìm cậu thôi."
"..." Nghe xong, Tống Dữ Tinh sửng sốt, nhưng Hàn Dã nói như thật, cực kì tự tin, khiến cậu rất nghi ngờ, "Cậu học mấy thứ này ở đâu vậy?"
"Đơn giản lắm." Hàn Dã cười thần bí, mở điện thoại ra tìm tòi gì đó rồi giơ lên trước mặt cậu.
[Mang thai tiểu bảo bảo: Tổng tài chạy đi đâu]
[Tiểu bảo bối của Lục tổng ngọt đến phạm quy]
[Sau khi xuyên thành nam xứng pháo hôi được nam chủ sủng lên tận trời]
[Tiểu nam thê của đại lão cố chấp]
"..."
"..."
"..."
Khóe môi Tống Dữ Tinh co giật rất mãnh liệt.
Không ổn rồi....