Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên
  3. Chương 116-120
Trước /36 Sau

Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên

Chương 116-120

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 116 :

Sáng sớm Hạo Thiên đã dậy, với tư cách vệ sĩ thì rõ ràng không thể ngủ nướng rồi. Huống chi hắn còn phải luyện công một chút. Hạo Thiên xếp bằng trên giường, vận chuyển chân khí toàn thân, mặc dù hô hấp thường xuyên cảm thấy không liên tục, nhưng nội tức vẫn vận hành không ngớt, so với mấy tháng trước dường như trôi chảy hơn rất nhiều. Điều duy nhất khiến Hạo Thiên cảm thấy không hiểu được là, mấy tháng này, mình vẫn không khôi phục nốt hai thành công lực. Với cao thủ như Hạo Thiên mà nói, tám thành công lực cùng mười thành công lực khác nhau không thua gì chênh lệch giữa trời và đất. Hạo Thiên lại vận hành chân khí hai lần, thở dài, có lẽ chờ mình gặp phải cao thủ chân chính, có lẽ công lực có thể tiếp tục đề cao, chẳng qua không biết khi đó, mình còn sống sót hay không.

Hạo Thiên nhìn thời gian, rời giường làm vệ sinh xong, muốn ra cửa biệt thự hít thở chút không khí sáng sớm trong lành, vừa ra cửa liền thấy Bát Gia đang luyện Thái Cực. Lão nhìn thấy Hạo Thiên nhếch miệng mỉm cười, cũng không ngừng lại. Hạo Thiên xuất thần nhìn từng chiêu thức của Bát Gia, dường như cảm giác được Thái Cực vô cùng mị lực, Thái Cực quyền tá lực đả lực, chiêu pháp bốn lạng đẩy ngàn cân vừa thể hiện tính quyền thuật, vừa thể hiện tính nghệ thuật. Bát Gia luyện Thái Cực thoải mái dễ chịu, dùng nhu tăng trưởng, tự nhiên nhẹ nhàng, lỏng trầm viên mãn thích hợp, không cần dùng lực, ý cùng khí kết hợp, ở giữa cố ý và vô ý.

Hạo Thiên âm thầm tán thưởng trong lòng, nhìn một hồi, Hạo Thiên dứt khoát đón gió sớm, bắt đầu đùa nghịch từng chiêu từng thức theo Bát Gia. Khi mới bắt đầu cũng chỉ là khoa chân múa tay làm theo. Lúc học lần thứ hai, Hạo Thiên cảm thấy có một dòng nhiệt lưu động trong toàn thân, trong đầu hoàn toàn quen thuộc các động tác võ thuận rồi, chiêu thức trên tay cũng ngày càng giống. Lần thứ ba Hạo Thiên hoàn toàn vù vù xé gió, trong nhu có cương, di chuyển như nước chảy mây trôi, không ngừng không nghỉ, duỗi gập cương nhu, như lỏng nhưng không phải lỏng, không giống như người vừa luyện tập Thái Cực mà giống như cao thủ đã luyện vài chục năm.

Chú Trung đứng bên cạnh xem hơi xuất thần, mà ngay cả những thủ vệ ở cửa ra vào cũng trợn mắt há mồm. Ánh mắt Bát Gia đảo qua, gật đầu khen ngợi, chờ Hạo Thiên đùa nghịch xong từ đầu tới cuối, đi qua nói:

- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự có thiên phú luyện võ, trong một lát, đơn giản mà biểu diễn Thái Cực nước chảy mây trôi, cương nhu đều có, qua một thời gian, siêng năng tập luyện, sẽ càng chặt chẽ.

Hiện giờ toàn thân Hạo Thiên ấm áp, khí tức càng thêm trôi chảy, nghe Bát Gia khích lệ mình, vội vàng khiêm tốn nói:

- Bát Gia quá khen, Hạo Thiên chẳng qua tùy tiện nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo, hoàn toàn không có gì đáng nói.

Bát Gia thở dài, ca ngợi từ đáy lòng:

- Tiểu huynh đệ, không phải Bát Gia khen cậu, một ngày kia, cậu nhất định có thể hô phong hoán vũ, phong vân một cõi, nếu Bát Gia có một đứa con trai như cậu, cuộc đời này không uổng…

Chú Trung hiểu ý đi tới một bước, cười nói:

- Bát gia, nếu ngài thích tiểu huynh đệ như vậy, dứt khoát nhận cậu ta làm con nuôi đi.

Mặt Bát Gia lộ ra cao hứng, ánh mắt tràn đầy chờ mong:

- Không biết tiểu huynh đệ nghĩ thế nào, có nể mặt Bát Gia hay không?

Hạo Thiên cảm thấy ngạc nhiên, không biết vì sao ngay cả lai lịch của hắn Bát Gia cũng không tra rõ đã muốn nhận hắn làm con nuôi? Chẳng lẽ Thanh bang thật sự đến thời điểm cuối cùng rồi? Cho dù thế nào, Hạo Thiên vẫn có vài phần thiện cảm với Bát Gia, trở thành con nuôi Bát Gia cũng không có gì xấu, chẳng qua sau khi nhận xong một triệu, về sau không tiện đòi tiền, hơn nữa, lúc này cũng không tiện phản đối, đành phải nói:

- Nếu như Bát Gia không chê, Hạo Thiên tự nhiên cam tâm tình nguyện.

Hạo Thiên lại xưng tên, đây cũng là biểu hiện thành ý của mình với Bát Gia, tránh cho người ta nhận mình làm con nuôi rồi, còn không biết tên mình, vậy thì quá không lễ phép. Bát Gia cùng chú Trung nhìn nhau cười. Hạo Thiên, tên rất hay. Trong lòng chú Trung càng thêm bội phục Bát Gia, đơn giản khiến tiểu tử này chủ động nói ra tên của mình như thế, dùng tính tình cao ngạo của Hạo Thiên, tự nhiên không phải tên giả.

Bát Gia cao hứng cười vài tiếng, tiến lên ôm vai Hạo Thiên, cởi mở nói:

- Được được được, giữa trưa ta mở tiệc, lạy thần minh, chính thức nhận cậu làm con nuôi.

Hạo Thiên đành phải gật đầu. Bát Gia vui mừng đi vài bước, nói với Hạo Thiên:

- Cậu ngồi xuống trước, ta đi đọc kinh cảm tạ thần minh, sau đó cùng ăn điểm tâm.

Lúc Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu thức dậy đã gần giữa trưa, dậy mới phát hiện toàn bộ thế giới chung quanh cũng thay đổi. Khi hai cô tỉnh lại, Hạo Thiên đã nhanh chóng trở thành anh trai của các cô, đại sảnh biệt thự đã bày đặt tượng thần cùng đàn hương, chờ thời gian vừa đến, Bát Gia sẽ chính thức nhận Hạo Thiên làm con nuôi. Tiêu Niệm Nhu lập tức cao hứng, dù sao có một người anh trai, thế giới của mình sẽ nhiều yêu thương hơn, huống chi còn là anh trai tài giỏi như vậy?

Tiêu Tư Nhu thì hung hăng mắng chửi Hạo Thiên trong lòng. Hai người đã trở thành anh em nuôi, về sau sao có thể ở cùng nhau một chỗ? Tiêu Tư Nhu thấy cha và em gái đi dạo ở cửa biệt thự, rút một cơ hội, tranh thủ thời gian chạy tới bên cạnh Hạo Thiên đang ngủ nướng, xốc váy lên, trực tiếp giạng chân trên người Hạo Thiên, sau đó dùng đầu lưỡi liếm cho hắn tỉnh lại. Hạo Thiên mở to mắt, nhìn thấy tiểu ma nữ này, miễn cường nói:

- Đại tiểu thư, có thể nhã nhặn một chút hay không?

Tiêu Tư Nhu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Hạo Thiên nói:

- Em gái đang gọi anh trai rời giường.

Hạo Thiên biết lúc này nha đầu kia hận không thể giết mình, càng giải thích càng dễ chọc giận vị đại tiểu thư này, vì vậy dứt khoát mở miệng hỏi ngược lại:

- Đại tiểu thư bảo tôi làm sao bây giờ?

Những lời này lập tức ngăn chặn Tiêu Tư Nhu, đúng vậy, Hạo Thiên có thể làm gì? Cưới mình? Tên này cái gì cũng không có, cha sẽ gả mình cho hắn sao? Mình quen hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, có thể đi theo Hạo Thiên chịu khổ sao? Tiêu Tư Nhu lắc đầu, tự phủ định những đáp áp đó. Tiêu Tư Nhu lập tức nghĩ đến một khả năng, Hạo Thiên trở thành anh trai mình, tạo nên khí thế mới cho Thanh bang, cơ hội mình được gả cho Hạo Thiên sẽ lớn hơn nhiều, hơn nữa, chưa từng nghe nói làm em gái nuôi không thể gả cho anh trai nuôi.

Thần sắc trong mắt Tiêu Tư Nhu chậm lại, dường như nghĩ thông suốt cái gì, đi xuống khỏi người Hạo Thiên, còn đặc biệt sờ phía dưới thân của Hạo Thiên vừa bị mình khiêu khích đã có phản ứng, cười cười quay người ra cửa, vẫn không quên nói một câu:

- Nhanh chóng dậy tắm rửa thay quần áo, làm anh, chăng lẽ lại muốn em gái tự mình hầu hạ?

Hạo Thiên nhìn Tiêu Tư Nhu rời đi, lắc lắc đầu, đứng dậy thay quần áo.

Giữa trưa, mọi người đều cao hứng ăn cơm, Bát Gia cao hứng vì mình có được con nuôi tài giỏi. Tiêu Tư Nhu cao hứng vì sau này cơ hội ở chung một chỗ với Hạo Thiên nhiều hơn. Tiêu Niệm Nhu cao hứng vì có một người anh yêu thương mình. Hạo Thiên cao hứng vì món ngon đầy bàn chưa từng thấy qua.

Chương 117 :

Tiệc tối được tổ chức bên hồ trong Vân Thủy Sơn Cư. Từ thức ăn đến rượu, đồ uống đều cho thấy khách mời đêm nay đều là người có thân phận, lai lịch lớn.

Thế nhưng Bát gia và chú Trung chờ tới tám giờ vẫn không thấy ai đến. Chú Trung buồn bực trong lòng, chẳng lẽ đám người kia cảm thấy Bát gia không đủ tư cách và uy vọng để mời họ tới ăn cơm, bàn việc?!! Bát gia không tức giận, chỉ khẽ thở dài, dựa vào ánh đèn đi vào nhà. Sau đó, có một chiếc ô tô cao cấp chạy nhah tới, một trung niên ăn mặc chỉn chu cung kính đi tới trước mặt chú Trung, nói:

- Vị này là chú Trung? Tôi là quản sự Phủ Đầu bang, Triệu Đại Long, nghe lệnh bang chủ, tới gặp mặt bang chủ quý bang có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Chú Trung cẩn thận đánh giá Triệu Đại Long một phen. Người này thể trạng cường tráng, huyệt Thái Dương nhô ra, chắc cũng là người luyện võ. Thấy lễ phép như vậy, chú Trung định dùng lời hay ý đẹp trả lời. Tuy nhiên y nghĩ lại đêm nay mở tiệc nhưng Diệp Tam Tiếu không tới, như vậy chính là không nể mặt Bát gia, lập tức không nể nang gì nữa, nói:

- Đêm nay Bát gia của chúng ta mở tiệc chiêu đãi Diệp bang chủ, ai biết Diệp bang chủ là quý nhân, có nhiều chuyện khẩn cấp, không nể mặt Bát gia gì cả. Bát gia tự than tuổi cao sức yếu, đã đi ngủ rồi.

Triệu Đại Long cười hắc hắc, trên mặt không có vẻ nào là xấu hổ, vẫn cung kính nói:

- Chú Trung, Diệp bang chủ của chúng ta sao dám không nể mặt đại ca của anh? Diệp bang chủ cảm thấy có nơi gặp mặt tốt hơn, cho nên mới bảo ta tới đây mời Bát gia đến đó thảo luận.

Chú Trung sững sờ, muốn gặp ở chỗ tốt hơn? Vừa muốn hỏi Triệu Đại Long nơi đó ở đâu thì đã nghe giọng nói Bát gia truyền tới;

- Hả? Diệp bang chủ cảm thấy ở đâu tốt vậy?

Bát gia mang theo Hạo Thiên, chậm rãi từ trong biệt thự đi ra.

Chú Trung thấy Bát gia, khẽ khom người. Triệu Đại Long hiển nhiên cũng hiểu người này chính là Bát gia, uy vọng rất cao trong giang hồ, nheo mắt lại, tiến lên vài bước, khom người:

- Bát gia mạnh khỏe, Diệp bang chủ của chúng ta và các vị lão đại đã mở tiệc ở Thủy Tạ Hoa Đô, chỉ chờ Bát gia tới.

Thủy Tạ Hoa Đô? Hạo Thiên nghe xong không có cảm giác gì nhưng Bát gia và chú Trung lại chấn động. Đó chính là địa bàn của Tương bang, là đại bản doanh của Quang Tử và Hải Tử. Nơi đó có gần trăm anh em tinh nhuệ của Quang Tử và Hải Tử trú ngụ. Diệp Tam Tiếu và đám lão đại khác mở yến hội ở đó, chỉ có thể là Tương bang đã bị chúng san bằng. Chẳng lẽ thế lực của Diệp Tam Tiếu lớn tới vậy, có thể bao vây tiêu diệt mãnh tướng của Tương bang ở Thủy Tạ Hoa Đô mà không có chút động tĩnh gì.

Triệu Đại Long hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng Bát gia, mỉm cười, có phần tự hào nói:

- Bát gia chớ suy nghĩ nhiều. Diệp bang chủ dẫn theo ba trăm anh em tinh nhuệ, bang chủ Thiên Hùng bang Hoàng Thiên Hùng mang theo hai trăm tinh anh, hội trưởng Phách Đao hội Quan Đông Đao tuyển ra hai trăm đệ tử, còn có Đặng Siêu của Thiên Lang giáo tự mình dẫn theo một trăm lẻ tám con sói tới. Lại có thêm hơn ba mươi cao thủ mời được, tổng cộng hơn tám trăm người đã vây kín Thủy Tạ Hoa Đô. Quang Tử và Hải Tử chỉ sở hữu hơn trăm tinh nhuệ, lực lượng kém xa, đã không cần lo lắng tới chuyện thắng bại.

Bát gia lẩm bẩm:

- Không ngờ Diệp Tam Tiếu ra tay nhanh như vậy, nằm ngoài dự đoán của ta.

Hạo Thiên nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Hơn tám trăm người vây quanh, cho dù mấy người Quang Tử và Hải Tử dũng mãnh thiện chiến như thế nào thì sớm muộn gì cũng chết dưới loạn đao. Lần đầu tiên Hạo Thiên cảm thấy lo lắng, hận không thể ngay lập tức chạy tới bên người Hải Tử và Quang Tử, kề vai chiến đấu cùng họ. Hạo Thiên hối hận tại sao không sớm cảnh báo cho Quang Tử và Hải Tử, nếu không sao Tương bang lại chỉ có hơn trăm tinh nhuệ? Tương bang được xưng là bang phái đứng thứ hai ở Thượng Hải, tinh nhuệ cũng lên tới hơn sáu trăm người. Tuy rằng trong lòng lo lắng, hối hận nhưng sắc mặt Hạo Thiên vẫn không thay đổi.

Kỳ thật cũng không trách được Hạo Thiên, ngay cả Bát gia là người từng trải cũng không đoán được đám người Diệp Tam Tiếu ra tay nhanh như vậy, huống chi là Hạo Thiên?

Triệu Đại Long giống như hiểu ý của Bát gia, khiêm tốn cười, nói;

- Diệp bang chủ biết rõ hai người con gái của Bát gia thiếu chút nữa bị lăng nhục, cũng đoán được Bát gia tối nay thiết yến tại Vân Thủy Sơn Cư là để thương nghị việc đối phó Tương bang. Những ngày nay, Tương bang không ngừng gây sóng gió khắp nơi, không chỉ gây chuyện mà còn phá hỏng quy tắc. Mấy vị lão đại hận Tương bang thấu xương, nhao nhao tìm Diệp bang chủ. Diệp bang chủ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định đêm nay cho Tương bang một bài học, thuận tiện tặng Bát gia một phần hậu lễ.

Trên mặt Bát gia hơi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, phần hậu lễ này e là Diệp Tam Tiếu tự tặng cho bản thân mình thôi. Tương bang suy sụp, người được lợi lớn nhất chính là Phủ Đầu bang, khi đó toàn bộ Thượng Hải không ai có thể đối kháng với bọn họ.

Triệu Đại Long thấy Bát gia mỉm cười, còn tưởng Bát gia cao hứng vì phần hậu lễ này, nên gã lại hắng giọng nói:

- Bát gia, hiện tại tất cả mọi người đều ở Thủy Tạ Hoa Đô chờ ngài đến chủ trì công đạo. Sở dĩ còn chưa chém giết đám người Hải Tử và Quang Tử là muốn Bát gia tới bình phán, để cho đám người Tương bang chết tâm phục khẩu phục.

Bát gia gật gật đầu, trong lòng như gương sáng. Chủ trì công đạo chẳng qua chỉ là ngụy trang, đám lão đại kia đã mắc bệnh si đa lại còn xông pha hiến máu, muốn dùng Bát gia chủ trì công đạo, nói ra tội ác tày trời của Tương bang. Như vậy về sau một số bang chúng trung thành cũng không thể liều chết đối phó với chúng, giảm thiểu được rất nhiều phiền toái. Vì vậy người đức cao vọng trọng như lão có phân lượng hơn so với bình thường.

Hạo Thiên nghe thấy đám người Hải Tử và Quang Tử tạm thời không có việc gì, trong lòng thả lỏng, lập tức suy nghĩ đối sách.

Bát gia vốn định không tới Thủy Tạ Hoa Đô, nhưng nghĩ tới Tương bang dám hạ độc thủ với hai con gái cưng của mình, lửa giận bốc lên. Hơn nữa bất luận là có đi hay không thì Tương bang cũng không thể chạy đâu cho hết nắng, làm vậy sẽ khiến những lão đại khác sinh ra bất mãn, uy vọng của lão từ nay về sau sẽ bị hạ thấp, Thanh bang càng khó kiếm miếng ăn. Suy nghĩ như vậy, lão quay đầu nói với chú Trung:

- Ngọc Trung, mang theo tất cả anh em tinh nhuệ của Thanh bang, đi tới Thủy Tạ Hoa Đô.

Chú Trung gật gật đầu, vội vang đi an bài người và xe.

Triệu Đại Long đang cung kính, bỗng dưng xuất hiện một tia tiếu ý khó phát hiện.

Hạo Thiên lướt mắt nhìn Triệu Đại Long, phát hiện trong tia tiếu ý kia có vài phần âm hiểm.

Một lát sau, chú Trung đã chuẩn bị người xe xong xuôi, chờ Bát gia lên.

Bát gia nhìn Triệu Đại Long, sau đó quay đầu nói với Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, cậu ở lại biệt thự chăm sóc Tư Nhu và Niệm Nhu. Đúng rồi, Ngọc Trung, anh cũng ở lại.

Chú Trung sững sờ, ngay cả mình Bát gia cũng không cho đi, vì vậy tiến lên một bước hỏi:

- Bát gia, để tôi đi với ngài, đề phòng có xảy ra chuyện gì…

Bát gia kiên quyết lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta chỉ đi Thủy Tạ Hoa Đô, có thể xảy ra chuyện gì? Nếu xảy ra chuyện gì vậy càng cần anh lưu lại chi viện.

Chú Trung gật đầu, hiểu rõ ý của Bát gia. Trứng gà không thể đặt trong một cái giỏ.

Bát gia quay người đi lên xe, mang theo hơn sáu mươi huynh đệ tinh nhuệ của Thanh bang, theo xe của Triệu Đại Long rời khỏi Vân Thủy Sơn Cư.

Hạo Thiên nhìn theo xe Bát gia rời đi, đang tìm cớ để ra ngoài.

Chú Trung thấy Bát gia rời đi, trong lòng cảm thấy hoảng hốt không rõ tại sao, miệng lẩm bẩm:

- Tại sao ta luôn cảm thấy tinh thần bất an?

Hạo Thiên thừa cơ phụ họa:

- Tôi cũng vậy, cảm thấy tên Triệu Đại Long kia là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Chú Trung, chú ở lại biệt thự chiếu cố hai em gái của tôi. Tôi dẫn theo anh em đi xem một chút.

Chú Trung đang muốn nói chuyện thì hai tiếng hét thảm "a" "a" vang lên. Hạo Thiên vội vàng quay đầu, hai huynh đệ Thanh bang đứng ở cửa đã ngã trên mặt đất, còn đang kinh ngạc thì cửa lớn bị đá tung, hơn mười người bịt mặt, cầm đao võ sĩ Đông Doanh sáng loáng xông vào, dưới ánh đèn biệt thự khiến người ta lạnh sống lưng.

Chương 118 :

Chú Trung kinh hãi, Bát gia vừa mang anh em tinh nhuệ Thanh bang đi chưa được bao lâu thì đã có một đám người đằng đằng sát khí xông tới, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước. Lúc này mười huynh đệ Thanh bang ở trong biệt thự nghe tiếng động liền chạy ra. Nhưng so sánh, bất luận là nhân số hay khí thế đều kém xa. Hai chị em Tiêu gia thấy mọi người tán loạn như vậy, vội ngó qua cửa sổ, thấy một đám người hung thần ác sát, sợ hãi co đầu lại, sau đó lại hiếu kỳ thò đầu ra quan sát.

Chú Trung cố trấn tĩnh, yếu ớt hỏi:

- Chúng mày là ai? Dám tới địa bàn của Bát gia gây chuyện, chán sống rồi sao?

Chú Trung không muốn lần nào cũng phải nói nhảm như này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Với lại Bát gia đủ tư cách và uy vọng để nói vậy.

Tên đầu lĩnh hừ một tiếng, khinh thường, miệt thị nói:

- Bát gia? Bát gia là cái thá gì. Sau đêm nay Bát gia sẽ là lịch sử!

Trong lòng chú Trung hoảng hốt, lo lắng Bát gia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ tới sáu mươi huynh đệ Thanh bang, y cũng an tâm hơn chút, tuy nhiên vẫn buột mồm máy móc hỏi một câu:

- Chúng mày là ai?

- Chúng là người của Phủ Đầu bang, mời Bát gia và anh em tinh nhuệ Thanh bang đi, sau đó đến tiêu diệt đại bản doanh của Bát gia, trên đường tìm cơ hội tiêu diệt Bát gia và anh em Thanh bang. Thế nên sau khi Bát gia vừa rời khỏi chúng đã lập tức tới.

Hạo Thiên vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:

- Không biết ta có đoán đúng hay không.

Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí, nói:

- Mày cũng có chút đầu óc. Đáng tiếc mày không có cơ hội biết rõ bọn tao là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến kết quả của Bát gia. Đêm nay, không ai trong biệt thự này chạy thoát.

Chú Trung bỗng nghĩ tới thân thủ của Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, có thêm vài phần dũng khí, nói:

- Thanh bang ta không thù không oán gì, sao chúng mày lại ra tay với chúng tao?

Tên cầm đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay:

- Muốn biết nguyên nhân, tự mình tìm Diêm Vương mà hỏi. Ông mày không có thời gian dài dòng với chúng mày. Các anh em, giết! Nhớ kỹ, chó gà không tha!

Bốn chữ "chó gà không tha" vang lên rất hăng hái, giống như gã có quyền khống chế sinh tử của cả thế gian.

Mười mấy người đầu tiên lao tới phía chú Trung và Hạo Thiên. Mấy huynh đệ Thanh bang ở cạnh cũng đều là nam nhi đại trượng phu, cầm vũ khí, chuẩn bị xông lên chém giết với đám người thần bí kia. Bỗng có một bóng người lóe lên, Hạo Thiên tung người đánh tới, tay phải duỗi ra rất kỳ lạ, trong lòng thầm gọi, Minh Hồng đao đột nhiên xuất hiện trong tay, run lên, ánh đao như vành trăng lưỡi liềm, tấn công một chiêu, phòng thủ một chiêu, người theo đao tiến. Đây chính là đao pháp Hạo Thiên lĩnh ngộ từ trong Thái Cực, trong cương có nhu, trong nhu có cương, thân pháp phiêu dật, đao pháp sắc bén, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi thán phục.

Thân hình Hạo Thiên ẩn trong đao quang, người đao hợp nhất, tạo thành một ánh đao hình tròn, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, đánh bay hoặc đối phương không dám tới gần, còn hắn có thể áp sát, thuận lợi làm đối phương bị thương. Mười mấy người tới gần Hạo Thiên, một lát sau truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết. Tên cầm đầu cho rằng Hạo Thiên đã bị chém thành mảnh nhỏ, mỉm cười, quay đầu nhìn. Hạo Thiên vẫn cười tủm tỉm, đứng ở chỗ cũ, dưới đất là hơn mười người của gã đang nằm ngổn ngang, cánh tay cầm đao đã bị chặt đứt, kêu rên không ngừng.

Minh Hồng đao dưới ánh đèn lộ ra sự chất phác, tự nhiên, máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống, nuôi dưỡng cỏ xanh lớn lên.

Thảm cảm như vậy ngay cả chú Trung và huynh đệ Thanh bang cũng có chút không đành lòng. Hạo Thiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tranh thủ thời gian, nếu không mấy người Hải Tử, còn có cả Bát gia sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không thích giết người, vì vậy chỉ đánh đối thủ trọng thương. Tên cầm đầm vô cùng khiếp sợ, nhìn hơn mười anh em tinh nhuệ kia, sau đó lại nhìn Hạo Thiên, giống như Hạo Thiên không phải một con người mà là ma quỷ, chỉ trong giây lát đã có thể chém trọng thương hơn mười anh em, thân thủ đó còn là người sao?!!

Tên cầm đầu cắn răng, định mang toàn bộ anh em xông lên. Bỗng nhiên phía sau truyền tới hơn mười tiếng kêu thảm thiết, hắn vội quay đầu lại nhìn thì lại thấy hơn mười người nằm la liệt trên mặt đất, có một người phát ra khí tức nguy điểm đứng giữa cửa lớn, trên tay cầm đao đen nhánh, mặt không chút cảm xúc nhưng có thể khiến người khác cảm thấy ẩn chứa trong cơ thể anh ta là sát cơ cực kỳ đáng sợ, mỗi động tác đều có thể lấy mạng người. Tên cầm đầu và hơn mười tên còn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sớm biết như vậy thì chúng nhất định sẽ không chọn nhiệm vụ đánh lén biệt thự của Bát gia rồi. Không ngờ lão già này có hai cao thủ mạnh mẽ như vậy, gã còn không rõ đêm nay mình có thể sống đi ra ngoài hay không nữa.

Một tên thủ hạ mặt mày hoảng hốt, run run nói:

- Đại ca, chúng ta mau rút lui. Đánh tiếp chúng ta nhất định sẽ chết.

Tên cầm đầu cũng do dự không thôi. Gã muốn rút lui nhưng rút lui bằng đường nào. Phía trước là ma quỷ, sau lưng là sứ giả câu hồn, đường nào cũng là đường chết.

Hạo Thiên nhìn thần sắc tên cầm đầu, biết rõ chúng đang muốn chạy chốn, hung ác, quyết tâm nói:

- Chém toàn bộ cho ta.

Những lời này đương nhiên là nói với Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nghe xong, lao về mấy người còn lại, giống như hổ nhập bầy dê. Tên cầm đầu vội dẫn theo huynh đệ liều chết chống cự. Đáng tiếc là trong lòng chúng đã cảm thấy sợ hãi, khó có thể tái chiến, chỉ sau vài hiệp đã có sáu người ngã xuống. Mấy người còn lại, ngoại trừ tên cầm đầu thì toàn bộ đã vứt đao, quỳ xuống xin tha.

Tình thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không ai ngờ tới giờ tên cầm đầu lại thân cô thế cô, đao trong tay run liên hồi, đã khó mà cầm chắc. Gã cắn răng, lao về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên không né tránh, đợi tên cầm đầu tới phạm vi một mét, chứng kiến rõ ràng mũi đao võ sĩ, Minh Hồng đao liền chém xéo xuống, đao trong tay tên cầm đầu đứt làm đôi. Minh Hồng đao trong tay Hạo Thiên đã chém trúng cánh tay gã, máu tươi chảy ròng ròng.

Hạo Thiên trở tay, một cước đá ngã tên cầm đầu lăn mấy vòng trên mặt đất, mặt xám như tro. Thiên Dưỡng Sinh đi tới, đạp chân lên lồng ngực, thanh đao đen nhánh trong tay giơ lên, định đâm xuống. Tên cầm đầu sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, đêm nay e rằng khó mà sống đi ra ngoài.

Bỗng nhiên sống đao lạnh như băng bị nhấc lên, tên cầm đầu mở mắt, phát hiện đầu vẫn ở trên cổ, không khỏi kinh ngạc. Gã ngẩng đầu lên, thấy Hạo Thiên dáng vẻ tươi cười hiện ra trước mặt. Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Hiện tại tao hỏi mày trả lời, nếu dám thêu dệt chuyện linh tinh, tao không giết mày mà sẽ ném mày vào trong bầy chó ngao Tây Tạng, để mày hưởng thụ cảm giác bị chó ngao cắn xé.

Tên cầm đầu đương nhiên hiểu rõ bị hàm răng bén nhọn của chó ngao Tây Tạng cắn xé nhất định sống không bằng chết. Không ngờ người trẻ tuổi trước mặt không chỉ thân thủ khủng bố mà ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn dị thường.

Đúng lúc này, từ cửa có mấy chiếc xe hơi đi vào. Hạo Thiên và chú Trung hơi kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn có chi viện, đâu ngờ đó lại là huynh đệ Thanh bang vừa rời đi không lâu. Thấy cửa biệt thự đầy máu tươi, họ tới vây quanh chú Trung, hỏi thăm. Chú Trung thấy bọn họ trở về, chấn động, lo lắng hỏi:

- Bát gia? Không phải mấy người theo Bát gia đi Thủy Tạ Hoa Đô sao?

Một người cung kinh trả lời:

- Chú Trung, Bát gia không sao, đang đi trên đường. Là Bát gia âm thầm sai ta mang hai mươi anh em trở về Vân Thủy Sơn Cư, Bát gia lo ở đây có chuyện. Đúng rồi, chú Trung, ở đây vừa xảy ra chuyện gì hả?

Chú Trung thở dài, vẫn là Bát gia chu toàn. Chỉ có điều Bát gia không ngờ đối phương phái nhiều người tới như vậy. Nếu như không phải có Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, Vân Thủy Sơn Cư đêm nay đúng là chó gà không tha thật rồi. Chú Trung lắc đầu, nói với mấy người vừa trở về:

- Bị một đám tôm tép phục kích mà thôi, đã bị chúng ta xử lí xong.

Hạo Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều, cần nhanh chóng giải quyết, vì vậy cười cười, nói với chú Trung:

- Chú Trung, chú giam đám người này lại, thằng nào dám lộn xộn cứ thẳng tay chém chết. Mặt khác lần lượt mang những tên còn có thể nói chuyện tới hậu hoa viên tra khảo.

Sau đó hắn quay đầu nói với tên cầm đầu:

- Nhớ kỹ, vạn lần không được nói dối.

Ánh mắt của Hạo Thiên khiến tên cầm đầu toàn thân rét lạnh, không tự chủ được gật đầu.

Chú Trung đương nhiêu hiểu rõ ý của Hạo Thiên, tách ra mới có hiệu quả, vì vậy gật đầu, phất tay bảo đàn em lôi đám người kia xuống hầm ngầm, sau đó bắt một tên bị thương nhẹ, mang tới hậu hoa viên tra hỏi.

Hạo Thiên đi vòng quanh tên cầm đầu, chợt dừng bước hỏi:

- Tên?

Tên cầm đầu không chút do dự, đáp:

- Cam Trường Sơn.

Hạo Thiên gật đầu, nói:

- Chúng mày phái ra mấy nhóm người đi càn quét đại bản doanh các bang phái ở Thượng Hải? Là những chỗ nào?

Cam Trường Sơn kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, không hiểu tại sao Hạo Thiên biết bọn chúng đêm nay đi tập kích đại bản doanh các phái? Tên tiểu tử này muốn biết rất nhiều điều, cũng không dám dấu diếm, lập tức đáp:

- Phái ra sáu nhóm, đi tới Bá Đao hội, Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, đại bản doanh Bát gia. Còn hai nhóm đi mai phục các chỗ hiểm yếu xung quanh Thủy Tạ Hoa Đô.

Hạo Thiên nghĩ nghĩ, hiểu ý, cười nói:

- Ai phái chúng mày tới?

Cam Trường Sơn nghĩ tới lời khai đã thống nhất trước, không chút suy nghĩ nói:

- Phó đường chủ Tương bang.

Hạo Thiên vung tay lên, đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh vung lên, ngón tay tên cầm đầu đứt đôi. Hạo Thiên lạnh lùng nói:

- Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.

Cam Trường Sơn đau đớn, suy nghĩ, tiểu tử này tâm tư cẩn thận, trước tiên hỏi đánh lén ở đâu, từ đó xác định phạm vi thân phận, sau đó mới hỏi ai sai khiến. Hai việc liên quan tới nhau, khiến gã khó mà nói dối, vì vậy mở miệng nói:

- Tôi là Tổ trưởng Mật Sát đường của Phủ Đầu bang. Mật Sát đường có hơn hai trăm tinh nhuệ, bình thường không tham gia các hoạt động trong giang hồ, chỉ tập trung huấn luyện bí mật. Đêm nay mỗi tổ ba mươi tám người đi đánh lén đại bản doanh các phái, hai tổ còn lại mai phục ở các nơi hiểm yếu quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Chờ khi các bang phái khác và Tương bang người sống ta chết, chiến thắng ra về thì sẽ dùng súng gắn giảm thanh bắn chết đám lão đại và tinh nhuệ kia. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng toàn bộ hắc đạo đã loạn, sẽ tự chém giết lẫn nhau. Như vậy Phủ Đầu bang có thể thống nhất Thượng Hải, chấm dứt cục diện giằng co.

Hạo Thiên thỏa mãn, biết vừa rồi Cam Trường Sơn nói thật, vì vậy nói:

- Vậy kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa các bang và Tương bang cũng chính là chúng mày?

Cam Trường Sơn gật đầu, thành thật nói:

- Đúng vậy.

Hạo Thiên biết không đủ thời gian để hỏi chi tiết mọi chuyện, dứt khoát nói:

- Còn chuyện gì quan trọng hay không? Nhớ kỹ chúng tao gặp chuyện không may thì bọn mày cũng gặp chuyện không may, chúng tao an toàn thì mày sẽ còn mạng.

Cam Trường Sơn biết Hạo Thiên không phải đang hăm dọa, Hạo Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã. Gã suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói:

- Có, dựa theo kế hoạch, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lập tức đi trợ giúp hai tổ súng ngắn. Thông tin ở Thủy Tạ Hoa Đô đã bị cắt đứt, chỉ có thể lên núi chứ không thể xuống. Muốn xuống núi an toàn phải bật đèn xe ba dài hai ngắn, có một phút an toàn, sau đó hai tổ kia sẽ nổ súng. Kỳ thực thời gian một phút kia là để cho người của Phủ Đầu bang xuống núi.

Hạo Thiên biết tên này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, cái gì biết nhất định sẽ khai ra, những điều còn lại chờ lên xe hỏi sau cũng không muộn. Lúc này chú Trung đi tới, chưa kịp nói gì thì Hạo Thiên đã mở miệng:

- Chú Trung, có việc gì lên xe nói sau. Hiện giờ chúng ta dẫn theo anh em đi đón Bát gia. Nếu chú Trung tin tưởng Hạo Thiên, vậy hãy để Hạo Thiên chỉ huy hơn mười huynh đệ Thanh bang, như thế nào?

Hiện giờ chú Trung hoàn toàn tin tưởng Hạo Thiên, gật đầu, cung kính nói:

- Tất cả đều nghe Thiếu gia sai bảo.

Hạo Thiên sững sờ một chút, lập tức nghĩ tới thân phận con nuôi của Bát gia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chú Trung gọi hắn như vậy. Hắn gật đầu, nói:

- Mang Tư Nhu và Niệm Nhu theo, ở lại biệt thự không an toàn.

Đêm nay nhất định không yên tĩnh.

Chương 119 :

Mấy người Hạo Thiên đi lên xe jeep, ba mươi mấy huynh đệ Thanh bang cũng nhao nhao lên xe. Vừa lên xe, Hạo Thiên đã hỏi Cam Trường Sơn:

- Tổ bắn súng của chúng mày mai phục ở đâu? Sau khi tập kích chúng mày tập trung ở chỗ nào?

Cam Trường Sơn đã nói ra rất nhiều bí mật, thấy Hạo Thiên hỏi cảm thấy cũng không còn gì cần giấu diếm rồi, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất, vội mở miệng đáp:

- Thủy Tạ Hoa Đô được xây dựng trên đỉnh núi, tổ bắn tỉa sẽ mai phúc ở Lão Ưng Chủy nằm giữa sườn núi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tổ tập kích sẽ đi tới một khu rừng nhỏ dưới gò núi, chờ tổ bắn tỉa tiêu diệt cá lọt lưới.

Hạo Thiên nói với chú Trung ngồi đằng trước:

- Chú Trung, bản đồ.

Chú Trung vội vàng đưa bản đồ thành phố cho Hạo Thiên, sau đó thở dài nói:

- Không ngờ Tương bang ác độc tới vậy, dụ mọi người đến chỗ chúng, sau đó tập kích đại bản doanh các bang phái, cuối cùng trong ngoài giáp công, kế hoạch quả nhiên chu đáo chặt chẽ.

Hạo Thiên nhìn địa đồ, cười nói:

- Chú Trung, chả lẽ chú tin đó là người của Tương bang sao?

Chú Trung sửng sốt một chút, gật đầu:

- Đúng vậy, hắn nói là người của Tương bang, chẳng lẽ không đúng sao?

Hạo Thiên biết là khi xuất phát bọn chúng đã thống nhất với nhau, nếu như không cẩn thận thì đã bị chúng lừa. Hắn không bình luận gì, chỉ cười cười, nói:

- Chú Trung, giả sử chú là Hải Tử của Tương bang, giả sử chú sắp đặt một kế hoạch hoàn mỹ như thế. Vậy chú có ở Thủy Tạ Hoa Đô đối đầu với hơn tám trăm người Phủ Đầu bang mà chỉ với hơn trăm người phục ở chân núi không?

Chú Trung kiên định lắc đầu nói:

- Không, hơn trăm người sao có thể đối đầu với hơn tám trăm tinh nhuệ các bang phái khác? Đám người Hải Tử cho dù đối kháng thì sớm muộn gì cũng bị đối phương dùng chiến dịch biển người mài chết.

Hạo Thiên gật đầu:

- Đúng vậy. Hơn trăm người đối kháng tám trăm người, cho dù tập kích thành công thì bọn họ cũng toàn quân bị diệt. Như vậy kế hoạch này có ý nghĩa gì? Tự tìm cái chết sao?!!

Chú Trung lập tức tỉnh ngộ, thầm nghĩ tại sao mình không nghĩ tới vấn đề này? Xem ra đám người tập kích không phải là người của Tương bang. Từ đó có thể hiểu đám người này là nhằm vào Tương bang, không, phải nói là tất cả các bang phái hắc đạo lớn. Vì vậy y quay đầu hỏi Cam Trường Sơn:

- Chúng mày là người của ai?

Cam Trường Sơn không ngờ lão già này so về tâm trí còn kém xa Hạo Thiên, mặc dù trong lòng có vài phần khinh thường nhưng vẫn trung thực nói lại một lần:

- Ta là Cam Trường Sơn, tổ trưởng Mật Sát đường của Phủ Đầu bang.

- Hả, chúng mày là người của Phủ Đầu bang? Là người của Diệp Tam Tiếu? Tất cả các việc ở Thượng Hải đều là do chúng mày gây ra?

Chú Trung lộ ra vẻ khiếp sợ, giống như là không tin nổi. Nhưng sau đó liên tưởng tới việc hai con gái của Bát gia gặp phải , trách không được tên kia lại tự xưng là người của Tương bang, xem ra hẳn đó là vu oan giáng họa cho Tương bang. Chú Trung lập tức nghĩ tới thẻ bài bằng bạc của Tương bang, hiện giờ y mới cảm thấy rất có thể là hung đồ cố ý làm mất, nếu không thì cũng quá xảo hợp rồi.

Hạo Thiên mặc kệ chú Trung nghĩ gì, bỏ bản đồ ra, nói:

- Cam Trường Sơn, vào lúc nào đám người tập kích sẽ tới khu rừng nhỏ phía dưới gò núi?

Cam Trường Sơn nhìn thời gian, suy nghĩ một hồi, nói:

- Có lẽ là 9h30 thì tới, vì đường xá xa xôi, đối thủ cũng khá mạnh.

Cam Trường Sơn vẫn không nói thẳng ra thủ hạ của Bát gia quá kém, vì vậy mới phái tổ yếu nhất như bọn chúng tới, chỉ đành nói tránh là đối thủ của những tổ khác mạnh hơn.

Hạo Thiên nhìn đồng hồ, đã là 8h45", suy nghĩ một chút, trên mặt liền hiện lên tiếu ý sâu xa. Hắn ngẩng đầu nói với Thiên Dưỡng Sinh và chú Trung:

- Trong vòng 25" chúng ta nhất định phải đi tới khu rừng nhỏ ở dưới gò núi.

Chú Trung cảm thấy trong lời nói của Hạo Thiên có một cỗ uy nghiêm, rất giống với Bát gia năm xưa, trong lòng tán thưởng, lập tức hạ lệnh xuống dưới, phóng hết tốc độ.

Cam Trường Sơn giống như hiểu rõ ý đồ của Hạo Thiên, thì thào:

- Mấy người muốn phục kích họ sao? Ba người đấu với hơn một trăm người, huống chi cao thủ trong đó còn nhiều hơn số người ta mang theo. Mười người các ngươi, phần thắng không lớn!

Trong con mắt của Cam Trường Sơn, Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh tuy rằng thân thủ rất cao nhưng tập kích hơn trăm người sẽ bị cầm chân. Hơn nữa trong đó rất nhiều cao thủ, thực lực mạnh hơn gấp năm lần nhóm người gã mang theo. Vì thực lực của Bát gia yếu ớt, không có thêm người nào mới, vì vậy phân cho nhóm yếu nhất là Cam Trường Sơn tập kích Vân Thủy Sơn Cư.

Hạo Thiên không có ý kiến gì, chỉ cười cười cười, khuôn mặt khôi phục thần sắc lạnh nhạt, tự tin như trước.

Ba mươi hai huynh đệ Thanh bang dưới sự dẫn dắt của Hạo Thiên và chú Trung mai phục ở chỗ ngã rẽ trong khu rừng, bọn họ ở đây chờ tập kích các tổ Mật Sát đường khác. Sau khi ẩn dấu thân thể không lâu, mấy người Hạo Thiên liền thấy một đám người lưng đeo đao võ sĩ chạy nhanh tới. Khi gần tới nơi thì chúng chạy chậm dần, một tên thấp giọng khàn khàn nói:

- Mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi các tổ khác, sau đó chúng ta sẽ lặng lẽ vào rừng cây, mai phục chờ mấy con cá lọt lưới kia.

Bọn chúng ngồi nghỉ không lâu thì một đám người khác chạy tới, nhìn thấy nhóm người đầu tiên, nhóm người kia vội vàng đến gần.

Một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Tổ trưởng Phong, mấy người hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy? Ta còn tưởng tổ của ta làm nhanh nhất chứ. Đêm nay chém giết thật thoải mái, nhưng có hơn mười tên Thiên Hùng bang chơi không đẹp, đao của ta còn chưa chém tới thì đã cầu xin tha thứ rồi. Có một con đàn bà đang tắm, thấy ta xông vào chẳng những không sợ hãi còn muốn câu dẫn lão Tôn!

Giọng Phong đường chủ như vịt đực vang lên:

- Mẹ kiếp. Bá Đao hội tổng cộng chỉ có hơn năm mươi người, rất nhiều người già yếu, còn có một số tên đang ngủ. Nếu ba mươi tám người chúng ta không giải quyết nhanh chóng thì chúng ta tự sát cho gọn.

Sau đó gã thở dài, tiếc rẻ nói:

- Đáng tiếc không có thời gian, hơn nữa bang chủ bảo chúng ta chó gà không tha. Nếu không Bá Đao hội có mấy con đàn bà không tệ, hưởng thụ nhất định rất thoải mái.

Lại một giọng nói vang lên:

- Tổ trưởng Phong, tổ trưởng Tôn, chúng mày thật sướng, còn có đàn bà để ngắm. Bọn tao mới thảm này, đám chó chết Thiên Lang bang có hơn bốn mươi người, hơn nữa toàn là đàn ông. Nếu như không phải chúng trở tay không kịp thì không chắc có thể giết chết toàn bộ bọn chúng. Dù như vậy bọn tao vẫn có hơn mười người bị thương, lão Từ ta cũng thiếu chút nữa là đổ máu.

Tổ trưởng Phong và tổ trưởng Tôn hít một ngụm khí lạnh, hóa ra Thiên Lang bang hung mãnh tới vậy. May mà không phải tổ mình đi, nếu không thì kết quả cũng không tốt đẹp gì rồi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mồm lại nói:

- Tổ trưởng Từ, nhất chúng mày nhá, ít ra còn có đối thủ để so chiêu.

Tổ trưởng Từ thở dài, chỉ vào hai người:

- Hai thằng chúng mày đã biết rõ lại còn châm chọc, đã vậy lần sau xương cứng chúng mày đi mà gặm. Đúng rồi, thằng Cam sao còn chưa tới?

Tổ trưởng Phong lắc đầu:

- Chắc là nó hưởng thụ rồi. Nghe nói hai đứa con gái của Bát gia xinh như hoa như ngọc, quyến rũ mê người. Sớm biết vậy ta đã chọn đi làm.

Tư Nhu và Niệm Nhu đứng cạnh Hạo Thiên sắc mặt đỏ bừng. May mà ban đêm không ai thấy rõ, bằng không mọi người lại cho rằng hai thiếu nữ này xuân tâm nhộn nhạo.

Tổ trưởng Tôn nhổ một cọng cỏ, ngậm vào mồm, nói:

- Lão Từ, mày không cần lo lắng nó có chuyện gì. Thực lực của Bát gia mọi người đều biết, có thể nói nhiệm vụ kia hoàn toàn không có chút nguy hiểm. Nhiều nhất là tổn thất một vài anh em mà thôi.

Hạo Thiên để cho ba mươi hai huynh đệ Thanh bang vây xung quanh. Bởi vì thủ đoạn đánh bại Cam Trường Sơn hôm nay của Hạo Thiên khiến mọi người chấn động, cho nên giờ mọi người cũng rất nghe lời. Hạo Thiên thấp giọng nói:

- Đợi chút nữa tôi và Thiên Dưỡng Sinh xông vào chém giết, chú Trung mang bốn anh em bảo vệ em gái và canh giữ Cam Trường Sơn. Ba mươi người còn lại chia làm hai nhóm, trấn giữ ở hai bên đường ra, nhất định không thể để cho bọn chúng đi báo tin.

Chú Trung có chút khó hiểu:

- Sao phải phiền phức như vậy? Cứ để tất cả mọi người xông lên liều mạng là xong.

Nói xong chú Trung cũng cảm thấy mình nói có phần buồn cười. Đối phương có hơn trăm người, liều mạng bằng niềm tin à?

Hạo Thiên lắc đầu, nói ý nghĩ trong lòng ra, cũng là tạo cho huynh đệ Thanh bang một chút lòng tin:

- Như vậy không được, tất cả mọi người rối loạn. Bọn chúng người đông thế đông, thân thủ lại tốt, tùy thời có thể cuốn lấy chúng ta. Tôi và Thiên Dưỡng Sinh có thể dễ dàng thoát thân, nhưng huynh đệ Thanh bang không cần phải bỏ mệnh vô ích. Hơn nữa cho dù dốc sức liều mạng, bọn chúng bị dọa sợ, lui lại, nhưng chúng muốn chạy đi mật báo lại không phải việc khó, đây là chuyện tuyệt đối không thể để xảy ra. Cho nên tôi muốn ba mươi vị huynh đệ Thanh bang trấn giữ hai đầu con đường, tiêu diệt những tên chạy trốn. Như vậy đối phương sẽ cho là chúng ta sớm có mai phục, hơn nữa chúng không biết chúng ta có bao nhiêu người. Hai người chúng ta chém giết, huynh đệ Thanh bang hai bên phục kích, như vậy sẽ tạo thành áp lực rất lớn trong lòng bọn chúng, khiến ý chí chiến đấu suy giảm, từ đó tỷ lệ chiến thắng của chúng ta sẽ cao hơn.

Chú Trung và huynh đệ Thanh bang gật đầu, nhìn Hạo Thiên với con mắt khác. Trong lòng Cam Trường Sơn cũng chấn động, tiểu tử trước mắt hiểu rõ yếu quyết binh gia, hư hư thực thực, thật thật giả giả, lại còn biết chơi cả đòn tâm lí nữa. Phủ Đầu bang chọc tới một thằng như này đúng là vô phúc mà. Hiện tại gã bắt đầu lo lắng cho mấy tổ tập kích kia, không biết là chúng có rơi vào kết cục như mình hay không.

Sau một lát, huynh đệ Thanh bang đã làm theo an bài của Hạo Thiên. Hạo Thiên nhìn Thiên Dưỡng Sinh không có biểu lộ gì, giống như đối đầu không phải hơn trăm người mà chỉ là cỏ rác. Hạo Thiên ném cho Thiên Dưỡng Sinh hơn mười đồng tiền xu tìm được trên xe, còn hắn thì nhặt một ít đá nhỏ. Thiên Dưỡng Sinh nhìn sang hắn, ý bảo không cần những thứ này. Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Giữ thể lực!

Hạo Thiên nói xong, vỗ bả vai Thiên Dưỡng Sinh. Hai người đứng lên, tung mình nhảy lên trên gò núi nhỏ, sau đó bắn về phía đám người đang nghỉ ngơi ở dưới.

Tiền xu, đá nhỏ trong tay hai người được truyền vào toàn bộ công lực, giống như một viên đạn bắn tới.

Chương 120 :

Ba tổ tập kích của Phủ Đầu bang đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên từ trên bầu trời vang lên thanh âm xé gió, ngẩng đầu nhìn lên, khi đang cảm thấy kỳ quái thì đã có không ít người bị đá và tiền xu mang theo kình lực đả thương, vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một lúc sau, hai mươi mấy người đã nằm gục xuống đất. Tổ trưởng Phong vô cùng nhanh nhẹn, biết có người đánh lén, vội vàng hô lên:

- Đưa đao ra trước, người cúi gục xuống, vạn lần không thể rối loạn đội hình.

Tổ trưởng Tôn và tổ trưởng Từ cũng tung người, hoành đao, nhìn về phía trước, dựa vào ánh trăng yếu ớt, khẽ quát:

- Mời vị bằng hữu kia đi ra, lén lút thì đâu coi là anh hùng hảo hán.

Bọn chúng cũng đã chính mình vừa rồi mình mới đi lén lút tập kích về. Có lẽ đây cũng chính là tật xấu của con người, chỉ thấy khuyết điểm của người khác mà không thấy khuyết điểm của bản thân mình.

Khi mấy người tổ trưởng Tôn quát hỏi thì Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã nhảy xuống, trong tay nắm chặt đao.

Đã giải trừ được nguy cơ ám khí, đám người Phủ Đầu bang nhao nhao đứng dậy, vây quanh hai tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra. Hơn tám mươi người lộ ra khí thế hung hãn, có xu thế nuốt chửng hai người Hạo Thiên.

Tổ trưởng Phong nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng có phần khiếp sợ, chẳng lẽ đợt ám khí vừa rồi là do hai người này phóng ra. Vừa rồi gã đã kiểm tra thương thế của thủ hạ cần thận, đều là do tiền xu hoặc viên đá đánh bị thương, hơn nữa đều nằm gần trái tim, khiến người trúng chiêu lập tức mất đi năng lực chiến đấu. Lực đạo mạnh, độ chính xác cao tới kinh người!

Tổ trưởng Tôn mang theo người của mình nhào về phía hai người Hạo Thiên. Tổ trưởng Phong thấy Hạo Thiên vẫn giữ sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh, còn Thiên Dưỡng Sinh thì lãnh khốc, thờ ơ liền thầm kêu không tốt, vội lui ra nhắc nhở tổ trưởng Tôn:

- Tổ trưởng Tôn, cẩn thận, hai thằng ranh kia thân thủ không tệ.

Tuy tổ trưởng Tôn nghe được, nhưng vẫn lơ đễnh. Hắn cảm thấy mình có nhiều người như vậy, ngay cả hai tên tiểu tử cũng không đối phó được, từ nay về sau còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ sao.

Hạo Thiên thấy mười mấy người đánh về phía mình và Thiên Dưỡng Sinh, mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, vận chuyển chân khí, Minh Hồng đao trong tay lập tức tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt. Tổ trưởng Tôn thấy Hạo Thiên có con dao kỳ quái như vậy, liền dừng lại. Trong nháy mắt này, Thiên Dưỡng Sinh lao nhanh tới, như một hồn ma. Người và đao quang hợp làm một thể, nhanh như tia chớp. Tổ trưởng Tôn dẫn theo đám người Phủ Đầu bang đang kinh ngạc, một thanh đao đen nhánh đã lướt qua tay bọn chúng. Bọn chúng vội vàng muốn huy đao chống cự, nhưng lại phát hiện ra đao không nghe lệnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ tay phải đã đứt đoạn, cảm giác đau đớn truyền tới, trong lòng sợ hãi vạn phần.

Lúc này Hạo Thiên như một thanh lợi kiếm xuyên qua đám người tổ trưởng Tôn, vọt tới đám ngưởi tổ trưởng Từ. Tổ trưởng Từ ở ngoài thấy mười mấy người tổ trưởng Tôn ngừng việc tấn công, hơn nữa còn lui về phía sau, trong lòng đang buồn bực thì Hạo Thiên đã phóng tới trước mặt. Minh Hồng đao phóng ra hào quang màu vàng như tử thần đoạt mệnh, chém tới. Tổ trưởng Từ huy đao chống cự, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đao gẫy người bị thương. Minh Hồng đao chém lên bờ vai hắn. Hạo Thiên lập tức xoay người, đá lên lồng ngực đối phương. Minh Hồng đao trong tay thuận thế xẹt qua đám bang chúng vây quanh, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự phối hợp ăn ý của Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh , Phủ Đầu bang chỉ còn lại hơn mười người còn đứng đó, trong tột cùng sợ hãi. Bọn chúng không sợ máu tanh, không sợ chết nhưng sợ sự tuyệt vọng!

Tổ trưởng Phong cuối cùng hô lên:

- Dừng lại!

Gã biết nếu đánh tiếp thì tất cả mọi người đều chết ở chỗ này. Thậm chí gã còn không biết tại sao hai người này tại sao lại ở đây, tại sao lại đánh nhau với bọn chúng?

Tất cả mọi người dừng tay, bao gồm cả Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.

Tổ trưởng Phong thanh âm đầy cay đắng, thấp giọng:

- Tôi là Phong Dương Thanh, không biết chúng ta đã đắc tội hai vị ở điểm nào mà hai vị lại ra tay nặng như vậy?

Hạo Thiên nhàn nhạt nói:

- Bởi vì chúng mày là người của Phủ Đầu bang. Chúng mày được xưng là Mật Sát đường, vậy hôm nay tao sẽ để chúng mày biến mất bí mật.

Phong Thanh Dương khủng hoảng tinh thần, hai người trẻ tuổi này sao có thể biết được chúng là Mật Sát đường thuộc Phủ đầu bang? Bình thường bọn chúng không ra ngoài hoạt động, chỉ tập trung huấn luyện, trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hiếm ai biết được sự tồn tại của chúng. Xem ra hai người kia tối nay là có chuẩn bị, sẽ không bỏ qua cho chính mình. Vì vậy Phong Dương Thanh nghiến răng, hung ác nói:

- Hai đứa chúng mày muốn lấy mạng bọn tao thì tự mình tới mà lấy.

Sau đó quay đầu lại vung đao:

- Các anh em, liều mạng.

Phong Thanh Dương vung đao lên, thủ hạ của gã anh dũng xông về phía trước, nhưng vẫn có một vài người không bị thương chạy tán loạn ra phía bên ngoài. Phong Dương Thanh nhìn đám người bỏ chạy kia, oán hận nói:

- Phản đồ, nhát chết!

Vừa dứt lời thì vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mọi người quay đầu lại chỉ thấy đám bang chúng vừa chạy trốn kia chạy bán sống bán chết trở lại, trên mặt sợ hãi:

- Không hay, đường đã bị chặn, đối phương có ít nhất trên trăm người.

Phong Dương Thanh nghe xong, sắc mặt u ám, xem ra đã không còn hi vọng sống rồi. Vốn gã muốn những anh em còn lại quấn lấy Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, chính mình đi tìm trợ giúp hoặc mật báo xin cứu viện, nhưng xem ra đối phương đã sớm dự liệu được. Lần này Mật Sát đường e rằng toàn quân bị diệt.

Bỗng Phong Dương Thanh nghĩ tới khẩu súng ngắn trong ngực mình. Gã biết tiếng Nhật, vì vậy Diệp Tam Tiếu đặc biệt phái gã đi mua tám mươi khẩu súng ngắn. Gã được người bán tặng cho một khẩu. Phong Dương Thanh lén lút móc súng ra, vẻ mặt vui mừng. Có súng trong tay, dũng khí sẽ tăng lên. Phong Dương Thanh chĩa họng súng về phía Thiên Dưỡng Sinh gần đó, vừa định mở chốt bảo hiểm thì có một đồng tiền xu bắn tới, đánh lên cổ tay gã khiến tay gã dại đi, súng ngắn rơi xuống mặt đất. Tiếng súng rơi khiến Thiên Dưỡng Sinh chú ý, thấy trên mặt đất có một khẩu súng, lại thấy Phong Dương Thanh vẻ mặt đau đớn, Hạo Thiên đứng cách đó không xa. Thiên Dưỡng Sinh lập tức sinh ra sát ý, lần trước thiếu chút nữa chết dưới họng súng nên đã trở nên oán hận kẻ dùng súng bắn lén người khác.

Thiên Dưỡng Sinh siết chặt đao trong tay, mắt tỏa ra sát ý nồng đậm, vung đao chém giết mấy tên Phủ Đầu bang trước mặt, xông về phía Phong Dương Thanh.

Phong Dương Thanh còn đang cảm thấy đau đớn thì đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đã tới lồng ngực. Phong Dương Thanh vội vàng lui lại phía sau, dù sao gã cũng là tổ trưởng một tổ, thân thủ đương nhiên cũng không thể quá kém, võ công so với tổ trưởng Tôn còn tốt hơn một chút. Lui lại vài bước, vung đao lên, ánh đao lóe sáng như điện, Đúng lúc đó, lại thấy quanh Thiên Dưỡng Sinh đâu cũng là ánh đao. Cây đao đen nhánh trên tay tựa như điểm tụ hội tất cả các ánh đao bốn phương tám hướng quanh anh ta. Phong Dương Phong không thể tin, ngơ ngác nhìn đao cắm vào ngực, không cam lòng ngã vật xuống, vừa thống khổ vừa hối hận.

Thiên Dưỡng Sinh đại khai sát giới, đao lóe lên, vài người ngã xuống. Bóng người chớp động, tiếng kêu thét vang lên. Không đến một phút đồng hồ, ngoại trừ Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, không còn một ai đứng trên mặt đất. Hạo Thiên thở dài, nhưng không nói gì, biết là do đám người Phong Dương Thanh đã khêu dậy sát ý trong lòng Thiên Dưỡng Sinh, huống chi bản thân bọn chúng cũng là hạng coi mạng người như cỏ rác, khi tiêu diệt đại bản doanh các bang phái, chắc chắn sẽ lạm sát người vô tội.

Hạo Thiên vỗ tay ra hiệu cho mấy người chú Trung xuống, sau đó lại phát tín hiệu cho đệ tử Thanh bang bang tiến đến, đem thi thể mang đi. Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó, trong nội tâm đều run nhè nhẹ, không thể tưởng được hai người trẻ tuổi trước mắt này thủ đoạn tàn nhẫn đến thế. Hơn trăm người, có thể còn sống đại khái không đến bốn mươi.

Cam Trường Sơn chân mềm nhũn, nhìn hai ngón tay đã bị chặt đứt, cứ tưởng tối nay mình bất hạnh, hiện tại gã lại cảm thấy ông trời đối với mình thật sự quá tốt. Chỉ mất đi hai ngón tay, so với đám Phong Dương Thanh bị mất mạng, bọn chúng còn có cơ hội xem mặt trời mọc, vẫn còn có thể kiếm tiền, chơi đùa nữ nhân.

Hạo Thiên không kịp giải thích, nhàn nhạt nói:

- Các anh em Thanh bang lưu lại 20 người giải quyết hiện trường, sống cột vào trong rừng cây, chết che dấu đi. Sau khi làm xong, nhanh chóng lên núi. Thiên Dưỡng Sinh, khả năng phải tiếp tục làm phiền anh. Sườn núi còn có hơn bảy mươi người, trong tay có súng, là mối nguy rất lớn đối với những người xuống núi. Anh nghĩ biện pháp giải quyết bọn chúng. Chú Trung, Tư Nhu, Niệm Nhu và hơn mười anh em Thanh bang, cùng tôi lên núi, nhớ kỹ, không được nói cho Bát gia biết chuyện gì xảy ra, hết thảy do tôi sắp xếp, tránh đánh rắn động cỏ.

Chú Trung gật gật đầu, y hiện tại hoàn toàn đã tìm thấy trên người Hạo Thiên hình ảnh Bát gia, gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược hơn người, làm việc quyết đoán, vì vậy tự nhiên cực kỳ cung kính:

- Hết thảy nghe theo thiếu gia.

Đệ tử Thanh bang cũng thấp giọng nói:

- Hết thảy nghe thiếu gia an bài.

Trong giọng nói mang theo vài phần hưng phấn xen lẫn sự sùng bái. Ai nói từ xưa chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng, thiếu niên cũng có thể mộ anh hùng. Bọn họ ở Thanh bang thời điểm này, phần lớn là nương nhờ chút danh vọng của Bát gia mà kiếm miếng cơm manh áo. Tuổi trẻ hăng hái đã sớm biết mất cùng sự tĩnh tâm bình lặng của Bát gia. Hôm nay nhìn thấy Hạo Thiên và Thiên Dưỡng Sinh dũng mãnh thiện chiến như, há lại không toả sáng trong lòng một lời nhiệt huyết, và hùng tâm

Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một chút, lạnh lùng hỏi:

- Hơn bảy mươi người?

Mọi người không ai kịp phản ứng. Hạo Thiên lại biết Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, quay đầu hỏi Cam Trường Sơn:

- Tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, ta muốn chuẩn xác.

Cam Trường Sơn lúc này đã hoàn toàn bị Hạo Thiên chinh phục, tính toán một hồi, nói:

- Mỗi tổ ba mươi tám người, hai tổ đúng bảy mươi sáu người, cộng thêm Mật Sát đường chủ Mã Xuân Thu, bảy mươi bảy người.

Hạo Thiên nhàn nhạt nhìn Cam Trường Sơn, hỏi:

- Chính xác chưa?

Cam Trường Sơn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói:

- Chính xác!

Thiên Dưỡng Sinh sau khi nghe xong, cũng không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi. Đám đệ tử Thanh bang và bang chúng Phủ Đầu nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác đó không phải là người, mà là khí tức tử vong, là Thần Chết!.

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Phút Sai Lầm

Copyright © 2022 - MTruyện.net