Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên
  3. Chương 61-65
Trước /36 Sau

Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên

Chương 61-65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 61 :

Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, giống như đã nhìn thấy hai vị đặc vụ Phi Long nhanh chóng bị đinh lại trên tường.

Lúc này, như có hai tia sáng hướng về phía chiếc dao giải phẫu của y, vang lên tiếng canh canh, con dao rơi xuống, đồng thời, cạnh đó là hai đồng tiền xu quay vòng vòng rồi ngã xuống đất.

Chủ Đao Y Sinh trong mắt phát ra ánh sáng. Cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ, chỉ với hai đồng xu mà có thể đuổi kịp tốc độ ném dao của y đồng thời làm đánh rơi dao, không phải là người có vài chục năm công phu thì không thể có được trình độ này.

Chủ Đao Y Sinh hướng mắt về xung quanh tìm kiếm, cả Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo cũng rất kinh ngạc, ai lại có khả năng hạ Chủ Đao Y Sinh để cứu bọn họ chứ.

Chủ Đao Y Sinh xem xét toàn bộ bãi đỗ xe xung quanh, nhưng mãi cũng không tìm thấy hình tượng vị cao thủ mà y suy nghĩ, vì vậy, không còn đủ kiên nhẫn nữa, y hét:

- Cao thủ kia, mau ra đây!

- Ai!

Thở dài một tiếng, Hạo Thiên cắn thịt bò khô chậm rãi đi ra, gần đây hắn luôn cảm giác mình ăn không đủ no, nên thể lực có chút suy giảm. Hạo Thiên nhìn Chủ Đao Y Sinh, nói:

- Tôi cứ tưởng ông là cao thủ tuyệt đỉnh, nào ngờ chỉ thuộc hạng cao thủ nhất lưu, làm tôi có chút thất vọng.

Hai vị đặc vụ Phi Long không tin nổi mắt mình. Chẳng lẽ chính cậu họ sinh cấp ba này đã cứu họ? Nhìn bộ dạng yếu đuối của hắn, không có vẻ gì giống như một cao thủ, nhưng ở cái bãi đỗ xe này chỉ có mình hắn lên tiếng, nên họ không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Hạo Thiên. Khi bọn họ nghe được vế sau, thiếu chút nữa thì thổ huyết. Nếu như Chủ Đao Y Sinh chỉ là cao thủ nhất lưu, thì bọn họ chẳng phải chỉ thuộc hạng cao thủ tam lưu?

Chủ Đao Y Sinh thấy thái độ tự nhiên của Hạo Thiên có chút hiếu kì, hỏi:

- Có thật là cậu đã đánh rơi dao phẫu thuật của ta để cứu hai tên đặc vụ này mà ngay cả cái rắm cũng không bằng?

Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên đối với đặc vụ Phi Long không hề coi trọng, nên mở miệng không lời nào khách khí/ Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo nghe được về sau, cũng chỉ có thể cười khổ, ai bảo bọn họ tài nghệ không bằng người ta? Xưa nay những người đứng sau luôn bị đánh coi như đã đi vào quy luật.

Hạo Thiên gật gật đầu, tùy tiện từ giữa bãi để xe đi xuống, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh tự tin, hoàn toàn lộ ra khí chất siêu phàm thoát tục. Chủ Đao Y Sinh nội tâm chấn động, tên tiểu tử này mới trẻ thế mà có tài giấu cảnh giới, khiến y không thể nhìn nổi. Hôm nay nhất định y phải trừ khử tên này kẻo về sau lưu lai tai họa. Chủ Đao Y Sinh xem đồng hồ, mười lăm phút nữa cảnh sát sẽ đi qua chỗ này. Y phải tốc chiến tốc thắng, hoàn thành nhiệm vụ là báo thù cho huynh đệ, không thể ở lại chơi trò mèo vờn chuột được.

Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra hàn quang, như chiếc dao giải phẫu băng giá, miệng nhàn nhạt:

- Tuổi còn trẻ mà lại muốn làm anh hùng, cậu phải biết rằng tất cả anh hùng trên thế gian này đều chôn thân dưới mặt đất này.

Nói xong, y nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên, cố tìm một nét hoảng sợ, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng. Hạo Thiên nhếch môi mỉm cười, hai tay rủ xuống, một mảnh an nhàn, làm cho người ta thật nhìn không thấu tâm tư.

Chủ Đao Y Sinh mất hết kiên nhẫn điên cuồng hét lên một tiếng, ra hai chiêu tấn công liên tiếp, tay phải Công Thượng Bàn, bàn tay trái Câu Chỉ Liêu Âm. Đây là một trong những tuyệt chiêu của y, không cách nào biến hóa nổi. Hạo Thiên tả hữu né tránh, tức thì trở bàn tay ra sức, quét ngang đối phương. Trong lòng mọi người thầm than, xem ra đây đích thị là chiêu thức khiến Chủ Đao Y Sinh thành danh, giết người tứ phía, hoàn toàn chính xác, không chê vào đâu được, khác hẳn với những chiêu thức bình thường.

Hai vị đặc vụ Phi Long là Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không khỏi lo lắng cho Hạo Thiên. Hắn còn rất trẻ, giỏi lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, ngay cả khi tính cả việc hắn luyện công từ trong bụng mẹ, cả thảy mười tám năm công lực cũng không thể đạt được trình độ này, mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn thì vô cùng ít. Còn Chủ Đao Y Sinh thì đã trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệm dồi dào. Hạo Thiên làm thế nào mà đối phó được với y đây? Trong mắt của bọn họ, Hạo Thiên chỉ có thể dùng mấy loại ám khí mà thôi.

Hạo Thiên nhận thấy chiêu thức này thật lợi hại, xoay người một cái, xuyên qua chưởng ảnh của Chủ Đao Y Sinh, vọt đến bên cạnh y. Chủ Đao Y Sinh hai mắt hung tợn, không để cho Hạo Thiên có cơ hội, gầm nhẹ một tiếng vận song chưởng kẹp lấy con dao đâm về trước ngực Hạo Thiên, rõ ràng muốn một chiêu giết chết hắn. Loại chiêu thức này trước thì xuất chưởng, sau mới phát ra tiếng động. Lòng bàn tay y còn in dấu dao giải phẫu, là do giận dữ mà nên, kình lực mạnh, tâm địa độc ác, thật khiến người ta tức lộn ruột.

Lúc dao và song chưởng chỉ còn cách ngực Hạo Thiên chừng nửa xích, cả Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang và hai gã Phi Long không khỏi kinh hãi, cũng biết, dao giải phẫu của Chủ Đao Y Sinh vô cùng bá đạo. Lúc này nghe một tiếng hừ lạnh, bóng người tan thành may khói, không còn thấy Hạo Thiên đâu nữa.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo kinh ngạc vô cùng. Làm sao có thể? Hạo Thiên làm sao có thể có loại thân pháp tinh xảo như thế này?

Chủ Đao Y Sinh vừa nãy đã tung một chiêu trí mạng, cho dù Hạo Thiên võ công cao cường thế nào cũng sẽ chết ngay lập tức dưới bàn tay y. Tại sao ngay cả lúc mà dao giải phẫu và song chưởng đã cách ngực chỉ còn nửa xích, thì mắt hắn bỗng lóe lên, chợt sau lưng Chủ Đao Y Sinh có tiếng hừ lạnh. Y không hiểu nổi, hắn đã dùng cách gì mà tránh được, ngay cả khinh công cũng không thể. Nhưng Chủ Đao Y Sinh cũng không phải dạng bình thường, tâm niệm y chuyển động như điện, lập tức lộ ra sự hung ác. Tay phải chọc về phía sau lưng, đồng thời chân phải xoay người trở lại, rất nhanh vọt đến đằng sau Hạo Thiên.

Hạo Thiên ban nãy xem cuộc chiến giữa Chủ Đao Y Sinh và đội đặc vụ Phi Long một hồi, cuối cùng hắn phát hiện cổ của Chủ Đao Y Sinh cũng không cử động linh hoạt được, chắc là do trước đây chiến đấu bị thương để lại di chứng. Cho nên Hạo Thiên quyết đánh Chủ Đao Y Sinh từ sau lưng, cơ hội thắng lợi sẽ lớn hơn nhiều. .

Hạo Thiên hóp bụng co lại, tránh những công kích ác liệt của Chủ Đao Y Sinh, tay phải hóa quyền tạo chưởng, hướng tới cổ của Chủ Đao Y Sinh mà chem. Chủ Đao Y Sinh nghe phía sau có chưởng phong đánh trả, còn không kịp quay đầu dò xét, thân thể liền bị thổi mạnh về phía trước, không ai đoán được Hạo Thiên đang muốn biến Chủ Đao Y Sinh thành Quỷ, tay phải không hề bỏ qua phần cổ của Chủ Đao Y Sinh.

Chủ Đao Y Sinh kinh hãi. Cổ của hắn trải qua nhiều trận chiến đã bị tổn thương, rất khó để vặn vẹo. Nhược điểm này người bình thường rất khó nhận ra, bởi vì mọi người đều chú tâm tới chuyện trong tay y đang cầm dao giải phẫu. Hiện tại nhìn thấy Hạo Thiên chú tâm tấn công cổ của y, y biết rõ Hạo Thiên đã nhìn thấy được nhược điểm của y. Vì vậy y vô cùng nóng lòng muốn quay người lại, đối diện trực tiếp với Hạo Thiên. Thế nhưng Hạo Thiên hoàn toàn không để cho y có cơ hội, một tấc cũng không rời cổ y, chỉ chờ Chủ Đao Y Sinh quay người, việc này sẽ làm cho hắn có đủ thời gian công kích được cổ y, còn Chủ Đao Y Sinh thì bất luận thế nào cũng không thể để Hạo Thiên chạm vào cổ bởi vì nó chính là bộ phận yếu nhất của y.

Hai vị đặc vụ Phi Long và Trương Lượng Quang thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đệ nhất cao thủ Chủ Đao Y Sinh bị Hạo Thiên đuổi theo. Bọn họ giờ mới xác thực lời Lưu Phi Yến nói về trận chiến đêm qua không phải là quá. Xem ra không phải hung đồ tối hôm qua vô năng, mà là Hạo Thiên thật lợi hại

Chủ Đao Y Sinh bị Hạo Thiên đuổi theo như vậy, trong lòng vô cùng bực bội, hơn nữa cảnh sát cũng sắp đến rồi. Vì vậy Chủ Đao Y Sinh dứt khoát một mạch hướng về vách tường, Hạo Thiên cũng tự nhiên đi qua, tại thời điểm đứng cạnh bên tường. Chủ Đao Y Sinh hai chân đạp một cái, tung người, thuận lợi xoáy người, cũng đồng thời đánh về phía Hạo Thiên, năm ngón tay duỗi thẳng hướng đến yết hầu của Hạo Thiên. Hạo Thiên không hề nghĩ tới việc Chủ Đao Y Sinh có thể chuyển hóa mọi việc bằng cách kì diệu như vậy. Hắn vội vàng rút lui về phía sau, tay hắn bật ra hai đồng xu, ngăn cản việc Chủ Đao Y Sinh phản công.

Khi Chủ Đao Y Sinh gần như đã chế trụ được yết hầu của Hạo Thiên, bất ngờ, Hạo Thiên quay mình, bắt ra hai đồng tiền xu trong một khoảng cách rất gần, phản lại đòn tấn công của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh biết rõ lực tay của Hạo Thiên, vì cổ không đủ linh hoạt, y không cách nào quay đầu lại được, chỉ có thể dùng tay phải bắt lấy hai đồng tiền xu của Hạo Thiên.

Hạo Thiên thấy thế, mỉm cười, không lùi mà tiến, thân hình di chuyển, cặp mắt sáng lên, nhanh như cắt, ngón tay bấm vào cổ tay của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh cảm thấy cổ tay tê rân, chưởng bị lui lại, tay cũng đã chết lặng, không kịp biến hóa. Hạo Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đá xoáy một cước hướng đến bả vai của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh vì đánh lâu, sớm tâm phiền ý loạn, vô thức để tay rời ra bắt cổ chân Hạo Thiên. Ai mà biết được, đây chính là chiêu thức của Hạo Thiên. Đại loại thế này: đợi cho Chủ Đao Y Sinh giang hai tay ra, thì lập tức thu chân về phía trước, tay phải mạnh mẽ tấn công vào phần bên phải cổ của Chủ Đao Y Sinh. Khi mà Chủ Đao Y Sinh trở vể thế phòng bị thì toàn bộ cánh tay vận lực tiến thẳng đánh vào ngực Chủ Đao Y Sinh.

Chủ Đao Y Sinh lui về phía sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, cổ như bị gãy, đau đớn khó chịu vô cùng. Chủ Đao Y Sinh biết rõ đại thế đã mất, nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể thịt nát xương tan, vì vậy y liền phi bốn thanh dao giải phẫu, thân thể lùi về phía sau.

Hạo Thiên chớp liên tục bốn thanh đao giải phẫu, nhưng sau đó liền phát hiện Chủ Đao Y Sinh đã biến mất, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Chủ Đao Y Sinh thật sự là cường hãn, đang bị thương mà vẫn có thể thong dong đào tẩu, nếu như không phải đánh vì đánh hơi lâu, tâm phiền ý loạn, thì hắn khó mà nắm bắt được nhược điểm của y. Mà cho dù may mắn thuộc về ai, Hạo Thiên trong lòng cũng có chút an ủi. Chủ Đao Y Sinh lần này thật sự phải dùng thuốc, riêng vết thương cũ thôi cũng cần mấy tháng điều trị thì mới có thể trở lại nói chuyện như bình thường.

Nếu như Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không phải tự mình nếm thử sức lợi hại của Chủ Đao Y Sinh, thì bọn họ đã sớm cho rằng Hạo Thiên chỉ là một công tử bột. Việc Chủ Đao Y Sinh bị một học sinh cấp ba đánh cho thê thảm tới nỗi phải chật vật bỏ trốn quả thật khó tin, nếu truyền ra ngoài chắc chắn chẳng ai tin nổi.

Lúc này, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có chút xấu hổ khi nhìn Hạo Thiên, ngoài thì ngượng ngùng tán thưởng, trong lòng thì vô cùng khâm phục. Sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, chuyện đời người mới thay thế kẻ cũ, đây đúng là tuổi trẻ lừng danh thiên hạ. Còn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thì càng thêm sùng bái Hạo Thiên. Đối với bọn đặc vụ Phi Long thì ánh mắt lại càng thêm phần khinh bỉ, miệt thị, như ý nói: Ta nhìn qua đã biết Hạo Thiên đích thị là một cao thủ, vậy mà các người lại không tin. Nhìn thấy chưa, đến cả Chủ Đao Y Sinh mà đã đánh cho bọn đặc vụ các người rụng hết răng cũng đã bại trận trong tay Hạo Thiên, về sau liệu lấy mà cư xử.

Hạo Thiên nhìn thấy thái độ của bọn họ, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt:

- Đi thôi!

Chương 62 :

Lúc Lý Thần Châu, Đội trưởng đội đặc vụ Phi Long gặp mấy người Hạo Thiên dáng vẻ tiều tụy tổn thương không nhỏ liền ngạc nhiên nắm tay Hoàng Long Hùng hỏi:

- Long Hùng, mọi người sao lại ra nông nỗi này?

Hoàng Long Hùng thở dài:

- Chúng tôi bị đối phương tập kích tại bãi đỗ xe của bệnh viện.

Lý Thần Châu sắc mặt căng thẳng hỏi:

- Bị đối phương tập kích? Họ có bao nhiêu người mà có thể đánh mọi người thành ra như vậy?

Hoàng Long Hùng xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Chỉ có một người, gọi là Chủ Đao Y Sinh, y đến để báo thù cho huynh đệ y là 'Trị Ban Y Sinh' chết hôm qua.

Lý Thần Châu có chút kinh ngạc. Anh ta hiểu rõ thực lực của các thành viên. Sao có thể chỉ một tên sát thủ thôi mà có thể dễ dàng làm Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo bị thương. Xem ra tên này rất có bản lĩnh:

- Chủ Đao Y Sinh? Quả là một cái tên kì quái!

Hoàng Long Hùng nói:

- Chủ Đao Y Sinh còn biết cả Đội trưởng, y nói ở Đội đặc công Phi Long chúng ta chỉ có mình Đội trưởng mới có thể cùng y phân thắng bại.

Lý Thần Châu suy nghĩ một chút, lắc đầu, kiên quyết nói:

- Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không biết vì sao y biết tôi, còn rõ cả thân thủ của tôi.

Sau đó, trên mặt Lý Thần Châu có chút vui vẻ:

- Mọi người có thể bình an hộ tống Lưu Đại Dũng trở về, xem ra Chủ Đao Y Sinh đã bị hai người đánh bại, quả nhiên không làm cho đội phải mất mặt.

Lý Thần Châu nói vậy là có ngụ ý, xem ra cái tên Chủ Đao Y Sinh cũng không đến mức được coi là một cao thủ, chính y còn bị hai đội viên của anh ta đuổi chạy, lại còn muốn phân thắng bại với anh ta sao?

Hoàng Long Hùng bỗng không biết phải nói như thế nào. Trương Kim Hạo cũng chỉ biết im lặng. Lưu Phi Yến hiển nhiên muốn nhân cơ hội này mà hạ nhục Đội đặc công Phi Long nên lên tiếng:

- Lý Đội trưởng, hai người này đánh không lại Chủ Đao Y Sinh phải trốn đến mấy chiêu, cuối cùng bị thương nặng quá nằm vô lực dưới đất.

Lý Thần Châu đảo mắt qua nhìn, thấy Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo cúi đầu, chắc có lẽ điều Lưu Phi Yến nói là sự thật. Vì vậy anh ta quay sang nhìn Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang, nói giọng pha chút khinh thường:

- Chẳng lẽ là nhờ hai vị trẻ tuổi tài cao đây giúp đỡ, tự tay đánh bại tên Chủ Đao Y Sinh đó?

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang lắc đầu, nét mặt có vài nét sùng bái nói:

- Không phải chúng tôi, mà là cậu ta, Hạo Thiên!

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang chỉ tay về phía Hạo Thiên đang đứng ngẩn ra. Hạo Thiên nghe được câu này, lúc đầu nghĩ hai người lại lấy mình ra trêu chọc.

Quả nhiên, Lý Thần Châu nhìn thân hình chẳng có gì là cường tráng của Hạo Thiên trên mặt có chút khinh thường cùng vài phần không tin, liền nói với Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo:

- Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Long Hùng ngẩng đầu lên nói:

- Đúng là Hạo Thiên đã đánh bại Chủ Đao Y Sinh. Tối hôm qua Trị Ban Y Sinh cũng chính là do cậu ta đánh.

Sau đó, Hoàng Long Hùng và Lưu Phi Yến kể sơ lại một lượt cho Lý Thần Châu nghe.

Lý Thần Châu càng nghe càng cảm nhận được Chủ Đao Y Sinh là một kẻ hung hãn thế nào, nên càng khó tin chuyện Hạo Thiên đã đánh bại y. Lý trí anh ta luôn chống đối, đối với một sát thủ cao tay như Chủ Đao Y Sinh thì chỉ có thể một đặc công Phi Long như anh ta mới có thể làm được, chứ một học sinh trung học như Hạo Thiên làm sao có thể lợi hại đến mức đó? Chắc là chính thuộc hạ của mình và của gã Lâm Ngọc Thanh đã gặp việc gì đó ngoài ý muốn nên bị thương, vì xấu hổ không muốn nói ra, đành phải bịa ra cái tên tuyệt đai sát thủ 'Chủ Đao Y Sinh' này hòng gạt mình, đồng thời nhờ việc này mà đem lại vinh quang cho tên Hạo Thiên chó má kia, cũng để giảm bớt áy náy, nhất định là như vậy, chân tướng sự việc nhất định là như vậy.

Lý Thần Châu nghĩ thế liền tươi cười, đợi chút nữa sẽ thử xem Hạo Thiên thế nào là biết rõ thiệt giả thôi, rồi vạch trần sau, còn phải hung hăng trách phạt các đội viên của anh ta nữa.

Lý Thần Châu duỗi cánh tay vừa to vừa thô kệch của mình, mặt mũi tươi cười, nhiều năm vào nghệ cũng làm cho anh ta có chút tâm cơ, liền nói với Hạo Thiên:

- Thật là một thiếu niên anh hùng, sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, Hạo huynh đệ, thật sự là cám ơn cậu a, tất cả mọi người trong đội đặc công Phi Long đều biết ơn cậu.

Tay phải Lý Thần Châu đã đạt ba phần lực đạo, chỉ chờ Hạo Thiên lao đầu vào lửa.

Hạo Thiên nhìn điệu bộ cười cười của Lý Thần Châu, cảm thấy có chút giả dối, thấy anh ta đưa tay ra, đành cười khổ một tiếng, trong lòng vẫn biết là Lý Thần Châu giả dối, lại không thể không nắm, nếu không nắm thì quả không nể mặt vị đội trưởng này rồi, vì vậy mà hắn nhẹ nhàng đưa tay phải tới, nhanh chóng bị giữ lại trong bàn tay cứng rắn của Lý Thần Châu.

Lý Thần Châu mỉm cười, trên mặt có vài phần đắc ý, thấy Hạo Thiên đưa tay tới, liền vội vàng nắm lấy không tha, độ mạnh lại tăng lên năm phần, nhưng thấy sắc mặt Hạo Thiên vẫn tự nhiên, nụ cười không hề bị biến dạng. Lý Thần Châu phát ra một tia âm hàn, lực tay lại tăng lên tám phần, cứ tưởng sẽ làm cho Hạo Thiên khổ sở. Ai ngờ, Hạo Thiên lại tăng lực đệm lên tay Lý Thần Châu một lực khá lớn, làm cho Lý Thần Châu cảm giác đau nhức, đang đến độ không chịu nổi thì lực đạo từ tay Hạo Thiên dần biến mất. Hạo Thiên cười cười:

- Hạo Thiên vốn dĩ chỉ là một kẻ thư đồng, sao đáng giá để Lý Đội trưởng Đội đặc công Phi Long lừng lẫy cảm ơn chứ?

Lý Thần Châu biết rõ Hạo Thiên đang tạo cớ cho y xuống đài, vì vậy cũng nới lỏng lực đạo, rút tay ra, vỗ vai Hạo Thiên nói:

- Không, đáng mà, đáng mà!

Lý Thần Châu cảm nhận được nội lực thâm sâu của Hạo Thiên, như vậy xem ra lời của Hoàng Long Hùng cùng Lưu Phi Yến là đúng sự thật, chắc cậu ta đã đánh bại Chủ Đao Y Sinh thật, nên sau hai câu nói này tuy là không phải tự nguyện, nhưng cũng là có vài phần khâm phục. Lý Thần Châu bỗng nghĩ ra một cách khá hay:

- Cậu Hạo, cậu có hứng thú đến đội Phi Long tiếp tục phát triển không?

Ban nãy, tất cả mọi ngươi đều sững sờ. bọn họ vừa rồi đều nhìn ra Lý Thần Châu đang thăm dò Hạo Thiên, mặc dù không biết ai thắng ai thua, nhưng nhìn cái vẻ tự nhiên của Hạo Thiên, vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, chắc có lẽ Hạo Thiên cũng không chịu thiệt. Điều họ không thể tưởng tượng được chính là việc sau khi thăm dò xong, Lý Thần Châu lai có ý định mời Hạo Thiên tham gia đội. Đây chính là ước mơ mà bao người muốn mà không được. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang có chút ngưỡng mộ. Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo thì mừng rỡ. Nếu như Hạo Thiên gia nhập, thì bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp, như vậy thì Đội đặc công Phi Long sẽ như hổ mọc thêm cánh, bất khả chiến bại.

Hạo Thiên thấy tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của mình, liền nhẹ nhàng cười cười, lộ ra một vẻ quyến rũ mê hoặc:

- Cảm ơn Lý đội trưởng đã ưu ái, chỉ là Hạo Thiên hiện tại đang bận học. Ít ngày nữa còn phải thi đại học, Hạo Thiên không muốn phụ công thầy cô dạy dỗ bấy lâu nay, cho nên tạm thời không thể nào gia nhập được.

Lý Thần Châu thở dài tiếc nuối, nhưng chưa muốn từ bỏ ý định:

- Vậy thì đợi cho khi nào cậu Hạo thấy hứng thú, sẽ suy nghĩ lại tới đội đặc công Phi Long này.

Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo cũng thầm tiếc nối. Tham gia Phi Long hơn cái kì thi đại học gì đó trăm lần. Cái tên Hạo Thiên này, đường rộng thì không đi, lại thích chọn con đường chật hẹp, quả là người ngoan cố.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thấy vẻ mặt của Hoàng Long Hùng như vậy liền cười thầm. hôm nay Hạo Thiên đã hai lần liên tiếp hạ thấp Đội đặc công Phi Long, thật là khoái quá đi mất.

Đúng lúc đó, Lâm Ngọc Thanh thẩm án trở về, thấy mọi người như vậy, liền hỏi thăm tình hình. Lưu Phi Yến lần nữa phải kể lại mọi chuyện cho ông nghe. Lâm Ngọc Thanh nghe liền vỗ bàn:

- Những kẻ bắt cóc này quả thật quá hung hăng tàn quấy. Kẻ sau bọn chúng thì coi trời bằng vung. Lần này nhất định phải đem bon chúng ra trừng trị trước pháp luật.

Sau đó, ông ta đột như nhớ ra điều gì đó, liền cười, nói với Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, lần này, may mà Thường ca đã nhận hết tội, còn khai ra tên giật dây đắng sau là Lưu Đại Dũng này, nên chúng ta mới có đủ chứng cớ mà đối phó với tên này cùng Ngưu béo. Chắc cũng khoảng mấy ngày nữa thôi, Ngưu béo cũng ra đầu thú.

Hạo Thiên cười cười, nghĩ thầm Thường ca đúng là để cho hắn chút mặt mũi, về sau nếu có cơ hội nhất định phải cảm ơn gã.

Lúc này đã gần nửa trưa, Lâm Ngọc Thanh mời mọi người cùng nhau ăn cơm. Hạo Thiên cười cười, cự tuyệt, hắn biết rõ Lâm Ngọc Thanh nhất định đang còn rất nhiều việc cần hoàn thành, nên có ý thức rời đi, để không quấy rầy ông phá án. Hơn nữa vai trò của hắn trong vụ này đã hết, không cần phải tạo cho mình thêm phiền toái, về việc có thể bắt Lý Tử Phong mà định tội hay không, là chuyện của Lâm Ngọc Thanh, không đến phiên hắn quan tâm, chuyện cần thiết bây giờ là uống rượu và ngủ.

Hạo Thiên nghĩ đến chị Mị và Trúc Diệp Thanh, liền lấy lại hứng thú, vươn tay bắt taxi, yêu cầu lái đến biệt thự của Hải Tử.

Chương 63 :

Hai tên đàn em cung kính nói với Quang Tử:

-Anh Quang, có người nói đến tìm anh Hải.

Quang Tử ngẩng đầu nhìn, thấy Hạo Thiên, liên vui mừng nói:

- Mau mở cửa, đây là Tương bang … bằng hữu.

Quang Tử vốn là đang định nói Tam gia, nhưng nhớ ra là Hạo Thiên vốn hoạt động bí mật nên kịp thời sửa thành bằng hữu.

Hai tên đàn em lại kinh ngạc. Bằng hữu Tương bang thì không lạ, lặn lội trên giang hộ bao nhiêu năm bằng hữu của Quang Tử không hề ít. Nhưng người mà có thể làm cho anh ta vui mừng đến thế thì hơi lạ. Anh Quang ca đúng là Tương bang Nhị đương gia, gần đây có chút kiêu ngạo, nên người đó chắc chắn không phải là một người bình thường, thế nhưng trước mặt họ nhìn thế nào cũng chỉ ra một cậu thanh niên hết sức bình thường.

Tuy khó hiểu, nhưng hai tên đàn em đó vẫn cung kính mở cửa, cung kính mời Hạo Thiên bước vào.

Hạo Thiên cười thoáng một cái, bắt tay Quang Tử:

- Anh Quang, nơi đây quả là phong thuỷ bảo địa a!

Quang Tử cởi mở cười cười, trả lời:

- Nói thật, anh Hải có mời thầy phong thủy đến xem, thầy còn nói, nếu tiếp tục giữ gìn biệt thự hoa viên Trường Phúc này, tương lai nhất định thuận lợi dài dài, còn có cả hồng phúc.

Hai người đi vào sảnh. Hải Tử đang cầm cây bút máy, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên tường. Còn trên ghế sa lon chị Mị và Lâm Ngọc Đình đang cầm một quyển sách trò chuyện với nhau, thấy Hạo Thiên đến, liền thả xuống, chạy lại hỏi han.

Lâm Ngọc Đình lên tiếng đầu tiên:

- Thiếu soái, tối hôm qua mọi chuyện ra sao? Có cái gì không tốt à?

Cô vẫn là một bộ dạng e sợ chỉ lo thiên hạ không hề có chuyện tốt đẹp, nhưng ai nấy đều thấy được sự quan tâm trong mắt cô. .

Chị Mị cười xen vào:

- Em trai, tối qua chị lo lắng đệ nửa đêm, còn cô nàng Lâm nha đầu này thì cả đêm cứ lật qua lật lại, nửa đêm còn tìm chị hỏi han, hỏi xem em rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?

Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Chị Mị quả nhiên là người ôn nhu, mở miệng không câu nào nói đến chuyện tai nạn xe cộ đêm qua, lại để Lâm Ngọc Đình thay mình nói trước, thế gian nếu người phụ nữ nào cũng như chị Mị không biết sẽ làm cho đàn ông thế gian này có thể bớt đi điều phiền não hay thêm mấy phần hạnh phúc.

Hạo Thiên lập tức không giấu diếm, đem chuyện về Lưu Đại Dũng liên quan đến vụ án Lâm Ngọc Thanh đang điều tra kể cho chị Mị nghe, rồi chuyện hai tên sát thủ 'Trị Ban Y Sinh' và 'Chủ Đao Y Sinh', còn cả chuyện Đội đặc công Phi Long nữa, đương nhiên những phần còn ẩn khúc thì giấu đi, không phải là không muốn nói, mà là cảm thấy mấy vụ đó còn nhiều điều khó giải thích, tránh khỏi việc Lâm Ngọc Đình lại ghen non ghen già.

Chị Mị nghe xong khinh hồn bạt vía, không khỏi khiếp đảm nói:

- Xã hội bây giờ thật nguy hiểm, ở đâu cũng có thể bị sát hại, lần này thì tốt rồi, may mà em có thể vượt qua được.

Lâm Ngọc Đình lại có một bộ dạng hết sức hưng phấn, thậm chí còn tỏ ra vài phần tiếc nuối, liền buông tiếng thở dài:

- Chuyện đặc sắc như vậy mà mình cũng bỏ lỡ, sớm biết vậy tôi đã không ở lại.

Hạo Thiên thiếu chút nữa thổ huyết. Nếu như ban sáng không phải hắn tìm được điểm yếu của Chủ Đao Y Sinh, thì chắc có lẽ giờ này hắn đang nằm ở bãi đỗ xe cũng nên.

Hải Tử và Quang Tử sau một hồi trầm mặc, Quang Tử nhẹ nhàng lên tiếng:

- Quả thật, anh Hải và mấy người chúng tôi đều xuất thân từ Đội đặc công Phi Long.

Hải Tử thần sắc có chút cô đơn, đó hiển nhiên là một cái vòng nguyệt quế vinh quang khiến anh ta nghĩ lại mà kinh:

- Mấy năm trước, lúc đang thi hành nhiệm vụ, đánh cái tên Công Tử ca, nên bị Lý Thần Châu cách chức, tôi mới đầu có chút tức giận.

Cho dù Hải Tử và Quang Tử tỏ ra hời hợt thế nào, nhưng Hạo Thiên vẫn nhận ra trong đó là một cảm xúc mãnh liệt, nếu là người khác, làm việc cho một tổ chức như Đội đặc công Phi Long, tương lai , tiền đồ đang rộng mở, cuối cùng chỉ vì một sai sót mà bị cách chức, mọi hi vọng, tâm huyết phút chốc tan thành mây khói, liệu có thể không hận được không?

Lúc đó, Lâm Ngọc Đình lại lên tiếng chẳng ăn khớp với chủ đề tẹo nào:

- Xuất thân từ Đội đặc công Phi Long mà anh Quang, anh Hải có thể đánh như vậy à? Thật sự là lợi hại a!

Mọi người đều ôm bụng cười, bầu không khí nặng nề bỗng quét sạch. Hạo Thiên giờ mới phát hiện siêu càn quấy Lâm Ngọc Đình đúng là kẻ dở hơi.

Quang Tử cười khổ:

- Nếu là trước kia thì ta sẽ đắc chí thật, nhưng từ khi gặp Tam đệ, ta đã bắt đầu cụp đuôi làm người, chỉ sợ Tam đệ lấy chuyện 'Chủ Đao Y Sinh' ra làm khó.

Hạo Thiên cảm thấy Quang Tử có vài phần lạc lõng, nên nói:

- Anh Quang, thật ra thân thủ anh cũng không tồi chút nào, chẳng qua là lúc đó em trói được tay chân của anh nên may mắn thắng thôi. Chứ nếu anh ra quyền thực, em nhất định không phải là đối thủ.

Quang Tử cười cười:

- Tam đệ, lời của em làm anh rất vui, nhưng anh vẫn có ích kỷ chút, Thôi chúng ta là anh em, thân thủ thế nào cũng như nhau cả, tương lai đều cùng nhau đem sức giúp thế giới.

Lâm Ngọc Đình lại yếu ớt xen vào:

- Tha thứ cho em vô tri, các anh là xã hội đen sao? Mà Hạo Thiên chẳng phải là xã hội đen hả? Như vậy thì cũng giống với với bọn xấu trên TV? Hơn nữa em lại đang ở chỗ các anh nữa, về sau công an chẳng phải sẽ bắt luôn cả em sao?

Mọi người lai cười lớn. Hạo Thiên và hai vị đại ca chẳng biết phải giải thích cho Lâm Ngọc Đình thế nào, Hạo Thiên đành đứng lên, nói:

- Tỷ tỷ thay đệ giải thích một chút.

Sau đó quay đầu nhìn Hải ca:

- Anh Hải, chỗ anh còn phòng trống không để cho em nghỉ một lát?

Chương 64 :

Lý Tử Phong bây giờ như ếch trong nước ấm, càng ngày càng lo lắng, quát tháo mấy nguời Hồng Diệp:

- Bọn chúng mà sát thủ gì, còn sát thủ thứ ba bảng nữa. Con mẹ nó, ngay cả một Lưu Đại Dũng cũng giết không được, tức chết đi được.

Hồng Diệp cẩn thận nói:

- Nghe nói Đội đặc công Phi Long bảo vệ Lưu Đại Dũng, cho nên anh em Y Sinh không tiến mà lui.

Lý Tử Long nhướng mày, vỗ bàn:

- Tao không cần biết Phi Long hay Phi Hổ, nhanh chóng tìm một sát thủ khác không chút sơ hở, dọn sạch bọn chúng cho tao, nếu bọn chúng không chết, vậy tao nhất định phải chết.

Lục Tụ, một trong Tứ đại Hoa Kim nói:

- Sợ là không còn kịp nữa, đặc công Phi Long đã hộ tống Lưu Đại Dũng tới tay của Lâm Ngọc Thanh. Mấy nhân vật quan trọng của đám Ngưu béo thấy Lưu Đại Dũng bị thương như vậy, nhưng vẫn còn sống, biết chúng ta giết người diệt khẩu nên đã quay đầu giáo. Hơn nữa, đám Ngưu béo cũng sẽ nghĩ, cho dù bọn chúng không khai thì Lưu Đại Dũng cũng sẽ khai. Cho nên mấy người Ngưu béo nhất định sẽ khai ra chúng ta trước cả Lưu Đại Dũng, để mong được khoan hồng.

Lý Tử Long quát:

- Nếu biết mấy thằng ranh con này không đáng tin, cô còn không phái người đến nhà khách Duyên Giang sớm giết giết sạch mấy thằng đó cho tao.

Lục Tụ lắc đầu:

- Nhà khách Duyên Giang bây giờ cảnh giác nghiêm mật. Cảnh sát vũ trang bên trong toàn là nguời từ trung uơng đến tỉnh điều tới, bản lĩnh đều rất tốt. Còn có năm đặc công Phi Long hộ tống, ngay cả Lý Thần Châu Đội trưởng Đội đặc công Phi Long cũng tới. Trừ phi nội bộ chúng ta có người chịu mạo hiểm rất lớn làm việc, bằng không chúng ta hoàn toàn không thể xuống tay diệt khẩu bọn Ngưu Côn.

Lý Tử Long con mắt hơi sáng lên:

- Lý Thần Châu?

Lục Tụ gật đầu, có chút kỳ quái. Lý Tử Phong sao nghe thấy Lý Thần Châu thì mắt lại sáng lên chứ, trên mặt còn có kính nể:

- Phải, Đội trưởng đặc công Phi Long Lý Thần Châu.

Lý Tử Long không có nói, trong mắt lại mơ hồ dâng lên chút hi vọng, có chút suy nghĩ, sau một hồi, phất tay bảo bọn Diệp, Lục Tụ ra ngoài, một mình vào phòng.

Trong hoa viên biệt thự của Lý Tử Phong, Hồng Diệp và Lục Tụ chậm rãi đi song song. Lục Tụ nhìn HồngDiệplo lắng:

- Em gái, chẳng lẽ em thật sự rất yêu thằng đó?

Hồng Diệp cả kinh:

- Chị có ý gì?

Lục Tụ nhàn nhạt:

- Anh em Y Sinh đều không phải đặc công Phi Long gì đó đánh bại, mà là một người trẻ tuổi. Tên hình như là Hạo Thiên, là nó đánh bại anh em Y Sinh. Tại sao em không báo cáo chi tiết cho Cục trưởng Lý chứ?

Hồng Diệp trong lòng hơi chấn động. Xem ra Lục Tụ mấy ngày nay cũng đang âm thầm chú ý bọn Lưu Đại Dũng, cho nên mới biết rõ chi tiết như vậy. Cô lập tức bình tĩnh trở lại như trước, vẫn tươi cười:

- Chị quá lo rồi, chỉ là một tên vô danh, không nên làm Cục trưởng Lý càng thêm đau đầu. Đặc công Phi Long có danh tiếng, Cục trưởng Lý dễ chấp nhận hơn. Vả lại, Hồng Diệp sao có thể có tình yêu chứ?

Lục Tụ mỉm cười, thở dài:

- Hi vọng như vậy

Sau đó cô ta đi tới bên hồ cho cá ăn. Hồng Diệp chần chờ một chút, không đi theo, trong lòng cảm thấy hơi loạn, muốn trở lại sân thượng của biệt thự xem bầu trời, hi vọng có thể làm mình bình tĩnh trở lại.

Hồng Diệp đi vào biệt thự, lúc qua cửa phòng của Lý Tử Phong, phát hiện cửa phòng không khóa, có tiếng nói của Lý Tử Phong truyền ra. Hồng Diệp trong lòng hơi động, ma xui quỷ khiến dừng chân lại. Cô biết nghe Lý Tử Phong nói chuyện là không phải, nhưng cô không thể kiềm chế đuợc mình. Cô sợ Lý Tử Phong lại tìm sát thủ hung hãn, không chừng sẽ liên lụy đến Hạo Thiên.

Lý Tử Phong trong phòng đang cung cung kính kính cầm điện thoại riêng nói với người đầu dây bên kia:

- Bên phía tôi bây giờ nguy hiểm khắp nơi, đám thuộc hạ liên tục thất bại, bây giờ không còn cách nào, lầu cao bị nghiêng, rất mong Bộ trưởng giúp đỡ cho.

Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng u ám của Bộ trưởng:

- Ông Lý, tôi cũng muốn giúp ông, nhưng tôi ở tận Thủ đô, làm sao giúp ông chứ? Còn chuyện đút lót? Cái này rất quan trọng, ai dám làm những chuyện chạm họng súng đâu? Hơn nữa Lâm Ngọc Thanh một giọt nuớc cũng không uống, ai nói cũng vô dụng.

Lý Tử Phong có chút tuyệt vọng:

- Vậy tôi chỉ có chờ chết? Chờ Lâm Ngọc Thanh bắt? Chờ bị hình phạt?

Bộ trưởng chần chờ một chút, đưa ra một hạ sách:

- Bây giờ ông nghĩ cách đi, có lẽ còn kịp, ra tới nước ngoài thì tất cả đều an toàn rồi.

Lý Tử Phong thầm chửi "Chạy trốn? Cả gia nghiệp của ông cũng không cần nữa sao? Liều mạng nửa đời để đổi lấy cuộc sống chạy trốn? Còn chút hi vọng cũng không bỏ qua. Huống hồ cái này có xác suất thành công rất lớn. Thế nên Lý Tử Phong tiếp tục cẩn thận nói:

- Bộ trưởng, tôi nghe nói Đội trưởng Lý cũng đến rồi, còn ở bên cạnh Lâm Ngọc Thanh. Anh ta là người của ông, ông có thể bảo ông ta giúp tôi làm sạch Lý Đại Dũng.

Bộ trưởng rõ ràng rất tức giận với ý đồ của Lý Tử Phong, mắng:

- Cái gì? Ông gây họa còn muốn người của tôi giúp ông giải quyết? Bây giờ nhà khách Duyên Giang canh phòng nghiêm mật, chẳng may Đội trưởng Lý để lộ ra vậy chẳng phải là tôi bù không nổi tổn thất. Ông có biết tôi tốn bao nhiêu tâm huyết mới ngồi tới cái vị trí này như bây giờ không?

Lý Tử Phong nóng nảy, đây là hy vọng cuối cùng của y, chẳng lẽ có thể bỏ qua:

- Nhưng bây giờ, tôi quả thật hết cách rồi, chỉ có Đội trưởng Lý mới có cơ hội làm chuyện này. Lưu Đại Dũng, bọn Ngưu Côn rất nhanh sẽ khai ra tôi, không chừng là buổi chiều nay.

Lúc này Bộ trưởng dĩ nhiên không muốn mua dây buộc mình, dùng khẩu khí chém đinh chặt sắt nói:

- Không được, tuyệt đối không được, không thương lượng được.

Lý Tử Phong cũng không kiềm chế nữa, che miệng quát:

- Chu Bao Thiên, tôi nói cho ông biết, ông không giúp tôi, tôi chết cũng là ông chết, cùng lắm tôi đem chuyện tôi và ông đi buôn lậu nói cho Lâm Ngọc Thanh, xem lão dám động tới ông không.

Bộ trưởng Chu trong lòng hơi phát lạnh, sát khí nổi lên. Lý Tử Phong này lại dám nói tên của mình ra, còn dám lấy chuyện đi buôn lậu uy hiếp mình, thật sự chán sống rồi. Nhưng Chu Bao Thiên bên ngoài vẫn bình tĩnh, lão quyết định phải trấn an Lý Tử Phong:

- Ông Lý à, đừng kích động như vậy, mọi người nói chuyện vui vẻ, bên cạnh ông có người không? Tuy tôi bây giờ không thể dùng Đội trưởng Lý, nhưng tôi có thể phái một người cho ông. Bây giờ tôi bảo nó bay tới, Lưu Đại Dũng ít nhất buổi tối mới có thể khai. Bọn Ngưu Côn cũng trải qua đấu tranh tư tưởng mới khai ra ông. Khoảng thời gian trống này, người của tôi phái tới nhất định sẽ chuốc cung bọn Lưu Đại Dũng giúp ông thu xếp ổn thỏa. Khoảng bốn giờ chiều tới, khoảng năm giờ chiều ông có thể nhận được tin rồi.

Lý Tử Phong rất mừng, Chu Bao Thiên bảo đảm như vậy, tất nhiên có phần thắng, vội nói:

- Yên tâm, Bộ trưởng, bên cạnh tôi không có ai. Vậy tôi cám ơn Bộ trưởng trước.

Hồng Diệp nghe thấy Lý Tử Phong để điện thoại xuống, vội vàng bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:"Chu Bao Thiên? Lý Đội trưởng, buôn lậu?" Hồng Diệp đột nhiên phát hiện mình rất nguy hiểm. Nếu bị Lý Tử Phong biết mình nghe lén những chuyện này, mình rất có thể bị diệt khẩu.

Chu Bao Thiên để điện thoại xuống, trong mắt có tia hàn quang, cầm điện thoại lên, mặt đầy sát khí.

Chương 65 :

Hồng Diệp mở to mắt, không ngờ mình lại có thể ngủ trên sân thượng, mà còn ngủ mấy tiếng. Cô dương mắt ngước nhìn xung quanh, muốn thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp, không ngờ phát hiện, xung quanh biệt thự hơn một nhóm người không biết lai lịch, đang lặng lẽ tới gần. Thân hình rất gấp, Hồng Diệp hoảng sợ phát hiện mười mấy người canh gác cổng đã bị bọn họ giết chết. Hồng Diệp muốn đi báo cho Lý Tử Phong biết, lại phát hiện căn phòng cao nhất của biệt thự bị khóa, không chừng là người giúp việc thấy cửa sân thượng mở, thuận tay khóa lại.

Hồng Diệp càng ngày càng sốt ruột, muốn hô lên cảnh báo thì nhìn thấy Lục Tụ, Lam Mai, Thanh Lan dẫn mấy người đang hộ tống cha con Lý Tử Phong xông ra cổng lớn bên ngoài ẩu chiến với với mấy tên côn đồ. Tên côn đồ cầm đầu lấy ra con dao đi thẳng tới chém giết, noại trừ cha con Lý Tử Phong, mấy người bọn Lục Tụ đều bị giết. Một hiệp ba hóa Kim Hoa cộng thêm bốn bảo vệ đều chết rồi. Hồng Diệp thấy trên người bọn Lục Tụ không ngừng chạy máu, cô mê muội một hồi, lại nghe thấy một tiếng "ầm ầm" dưới lầu rung động mạnh, mơ hồ nghe được một tiếng quát:

- Nhanh, đem thi thể khác lên xe.

Hạo Thiên ở hoa viên biệt thự Trường Phúc ngủ thoải mái cả buổi chiều. Lúc tỉnh dậy, chị Mị đã làm đầy bàn thức ăn ngon, thịt đông sườn, cá chưng trứng, gà hầm, cá nhồi đậu hũ, canh bí đao, tôm, bánh khoai đậu, còn có món rau xào của Lâm Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình đang ríu rít khen chị Mị, rõ ràng rất có kỳ vọng vào món rau xào do chị Mị chỉ bảo cho mình. Hải Tử và Quang Tử bên cạnh nuốt nước bọt, dáng vẻ như vậy chứng tỏ trước đây rất lâu rất lâu mới thấy món ăn ở nhà có mùi vị màu sắc như vậy.

Chị Mị rất chu đáo lấy một bình rượu từ nhà bếp ra, rót cho mỗi người một chút:

- Trời lạnh, uống chút rượu, có thể ấm cơ thể.

Hải Tử cảm thán nói với Hạo Thiên:

- Ai có thể lấy được cô gái như Mị Nương, giang sơn cũng có thể không cần.

Lâm Ngọc Đình ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, dướn mắt, Quang Tử thấy thế vội khỏa lấp:

- Đương nhiên, ai có thể lấy được em gái Lâm Ngọc Đình đẹp như thế này, ngay cả thiên hạ cũng có thể không cần.

Hạo Thiên mỉm cười. Rõ ràng Hải Tử và Quang Tử đều đã bị nếm đòn nhõng nhẽo con gái của Lâm Ngọc Đình tra tấn mới xoa dịu cô như thế.

Chị Mị dùng khăn lau lau tay, cười nói:

- Mọi người không cần động viên, ăn cơm đi, trời lạnh rồi, dễ nguội lắm.

Bọn Hạo Thiên tranh nhau ngồi xuống, gắp những đồ ăn ngon đó ăn như sói như hổ. Lâm Ngọc Đình khéo hiểu lòng người gắp đũa rau cho Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, đây là rau mình nấu, nếm thử đi.

Hạo Thiên có một dự cảm không tốt, qua loa nói:

- Để trong bát trước, đợi chút nữa ăn.

Lâm Ngọc Đình rõ ràng không làm theo ý của Hạo Thiên:

- Bây giờ ăn đi, đợi nguội rồi thì ăn không ngon.

Hải Tử và Quang Tử lén lộ ra nụ cười có chút hả hê. Hạo Thiên tất nhiên không thể bỏ qua cho hai đại ca:

- Được, được, mình ăn. Nhưng chỉ mình mình ăn quả thật không công bằng. Anh Hải và anh Quang cũng phải được đãi ngộ cho công bằng chứ.

Bộ dạng của Lâm Ngọc Đình bừng tỉnh ngộ, cười gắp rau cho Hải Tử và Quang Tử. Hải Tử và Quang Tử tỏ ra không biết làm thế nào, nhưng đều không ăn, nhìn Hạo Thiên, tỏ ý là muốn Hạo Thiên làm đồ thí nghiệm.

Hạo Thiên không còn cách nào thoát, chỉ đành làm bộ cắn một cái say mê, lập tức buông đũa xuống, hô:

- Tráng sĩ khai đao, tráng sĩ khai đao.

Lâm Ngọc Đình làm bộ cả giận nói:

- Bổn cô nương xào rao khó ăn vậy sao? Mị Tỷ đích thân chỉ điểm.

Chị Mị cười, hỏi Hạo Thiên:

- Em trai, vừa nãy em hô tráng sĩ khai đao là ý gì

Hạo Thiên nhìn ánh mắt hằm hằm của Lâm Ngọc Đình, kể câu chuyện đó lại lần nữa. Hải Tử và Quang Tử nghe xong cười lớn, Mị Tỷ cũng khẽ che môi son.

Lâm Ngọc Đình bắt đầu không thuận theo không buông tha, dùng chiếc đũa gõ chén:

- Anh Hải, anh Quang, các anh cũng phải ăn thử xem, chỉ có Hạo Thiên ăn hơi bất công.

- A, chúng tôi cũng phải ăn? Hải Tử và Quang Tử giống như là bị điểm trúng, nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Ngọc Đình, chỉ có thể cũng thử cắn một cái.

- Tráng sĩ khai đao, tráng sĩ khai đao.

Hải Tử và Quang Tử đồng thời kêu lên.

Sắc mặt của Lâm Ngọc Đình trắng bệch, đáng thương:

- Thật khó ăn như vậy à?

Chị Mị bụm miệng, nuốt vào:

- Em trai, các người rất xấu, ức hiếp Ngọc Đình thế này.

Mặt của Hạo Thiên, Hải Tử, và Quang Tử bỗng trở nên vui vẻ nói với Lâm Ngọc Đình:

- Cô bé Lâm, đùa em thôi, món rau xào này thật sự rất ngon.

Lâm Ngọc Đình cười gõ vào đầu Hạo Thiên. Hạo Thiên cười tránh né, cả phòng ăn náo nhiệt vô cùng.

"Reng, reng, reng" di động của Hạo Thiên vang lên, tiếng chuông chói tai, trong nháy mắt tất cả mọi người đều có một nguồn dự cảm không tốt.

- Cha con Lý Tử Phong chết rồi!

Lời nói của Lâm Ngọc Thanh truyền đến ngắn ngọn rõ ràng.

- Cái gì, cha con Lý Tử Phong đã chết rồi?

Hạo Thiên không khỏi lập lại lời nói của Lâm Ngọc Thanh. Bọn Hải Tử toàn bộ ngẩn ra, đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Lý Tử Phong không ai bì nổi vậy mà chết rồi.

- Đúng vậy, buổi chiều tự sát bằng khí gas trong nhà.

Lâm Ngọc Thanh có chút uể oải trả lời, còn chửi một câu thô tục:

- Bà nó, chúng ta vừa từ miệng bọn Ngưu Côn và Lưu Đại Dũng lấy được khẩu cung. Lúc tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Lý Tử Phong, vừa nghĩ bắt Lý Tử giúp đỡ điều tra, thì hắn lại ôm con cùng tự tử.

Hạo Thiên đặt điện thoại xuống, trong lòng suy nghĩ. Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con. Lý Tử Phong côn đồ đến mấy cũng sẽ không ôm Lý Kiếm cùng chết. Nhưng hắn lại không có chứng cứ gì chứng minh chuyện này không bình thường. Hạo Thiên tự giễu trong lòng: "Có gì chứng minh có thể Lý Tử Phong là bị người ta hại chết chứ? Lý Tử Phong có thể thuê sát thủ như Trị Ban Y Sinh và Chủ Đao Y Sinh, sao có thể bị người ta giết chết như vậy chứ? Tại sao muốn giết ông ta?

Hạo Thiên đột nhiên phát hiện, nếu Lý Tử Phong không phải tự sát, thật sự có rất nhiều vấn đề tồn tại. Cho nên tự sát là cách giải quyết vấn đề dễ nhất. Sợ tội tự sát, kết thúc vụ án, tất cả đều vui vẻ, một người làm quan cả họ được nhờ. Huống hồ chuyện này với Hạo Thiên hắn không có bao nhiên quan hệ, nếu kết cuộc cuối cùng của Lý Tử Phong là thế này, như vậ bảo Lâm Ngọc Thanh đi giải quyết chuyện của Thiên Hậu đi. Trong lòng Hạo Thiên nghĩ lúc này là Hồng Diệp không biết bây giờ đang ở đâu chứ? Lý Tử Phong đã chết, không biết tình hình thế nào?

Hạo Thiên nói cho bọn Hải Tử biết nội dung cú điện thoại của Lâm Ngọc Thanh. Bọn họ đều cảm thấy có vài phần áp lực. Không phải cảm thấy không bắt được Lý Tử Phong đền tội mà tiếc, mà là cảm thấy người có thân phận có địa vị như vậy, lại có kết cục như vậy, quả thật ông trời cũng muốn khóc. Mọi người đều cảm thấy sinh mạng quả thật quá mỏng manh, người hôm qua không ai bì nổi, hôm nay lại tan thành mây khói.

Hạo Thiên nghĩ ngợi nói với Hải Tử:

- Anh Hải, e là anh tạm thời không thể phát triển ở thành phố này. Anh và anh Quang tranh thủ thời gian dẫn người trở về Thượng Hải đi.

Hải Tử nhìn Hạo Thiên nghi ngờ hỏi:

- Tại sao? Lý Tử Phong chết rồi có quan hệ gì với chúng ta chứ?

Hạo Thiên lắc đầu:

- Anh Hải, cái chết của Lý Tử Phong là một gánh nặng. Bất luận là ông ta chết hay là không chết, chuyện ông ta ợi dụng chức quyền phạm pháp đã thành án. Lâm Ngọc Thanh giải quyết hậu quả xong tất nhiên sẽ báo lên cấp trên, đợi Trung ương nhìn thấy Lý Tử Phong có cấu kết với người của hắc đạo, cộng thêm cái chết của Lý Tử Phong, Trung ương nhất định sẽ giận chó đánh mèo càn quét hắc đạo, tất nhiên hạ quyết tâm, sẽ đả kích trọng điểm toàn diện hắc đạo của thành phố này, cho mọi người cả nước câu trả lời thích đáng. Anh, dưới hoàn cảnh thế này, không lựa chọn trốn tránh thì có thể làm thế nào chứ?

Hải Tử nghe Hạo Thiên phân tích xong, vỗ đùi:

- Tam đệ, quả nhiên em rất có lý, xem ra vẫn nêncùng lão Diệp trở về Thượng Hải tiếp tục đấu một cuộc ngươi chết ta sống

Quang Tử cũng gật đầu:

- Đúng vậy, chúng ta mạnh cũng mạnh không qua được quyết tâm của Trung ương. Một quyết tâm của Trung ương, có thể chắn cả hồng thủy, huống chi những hắc bang như của chúng ta.

Mị Nương nói:

- Mọi người ăn cơm đi, cho dù trời sập xuống, chúng ta cũng phải ăn xong bữa cơm này.

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mãnh Long Thiên Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net