Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edited by Bà Còm in Wattpad
Nếu muốn hỗ trợ, Tiết Thần không tính trì hoãn, ngày hôm sau liền báo chuyện này cho Lão thái quân và Trưởng Công chúa, lấy lý do đi đón cữu cữu tới kinh thành, xin phép đi tới Đại Hưng một chuyến. Lâu Khánh Vân an bài hai mươi Cẩm Y Vệ mặc thường phục đi theo, còn có đoàn hộ vệ mười mấy người của Tiết Thần do Nghiêm Lạc Đông dẫn đầu, sau đó mang theo Diêu Đại, thêm Lư Tinh và Lư Uyển hướng Đại Hưng chạy đến.
Đoàn xe một đường cũng không trì hoãn, chỉ mất hai ngày thời gian đi đường, rốt cuộc đến chạng vạng ngày thứ ba đã tới Đại Hưng. Bởi vì thời gian không còn sớm cho nên liền vào khách điếm Xuân Nhiên lớn nhất trong thành, dĩ nhiên cũng là sản nghiệp dưới tay Tiết Thần. Trương Toàn, chưởng quầy của mười ba gian cửa hàng ở Đại Hưng, nghe nói Tiết Thần tới khách điếm bèn vội vàng "ngựa không dừng vó" chạy lại bái kiến.
Tiết Thần gặp ông ta trong khách phòng của Xuân Nhiên khách điếm. Phải biết rằng, muốn biết đích xác tình hình ở Đại Hưng thì nhất định phải hỏi Trương Toàn. Ở Đại Hưng, ngoại trừ Lư gia thì người ta cũng chỉ biết đến mười ba gian cửa hàng của Trương chưởng quầy mà thôi. Tiết Thần không muốn bại lộ thân phận, ở chỗ nào cũng rất điệu thấp, ngay cả Trương Toàn lại đây cũng cải trang rồi mới đến, chính là sợ người khác nhận ra thì sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
Trương Toàn tuy rằng tương đối quen thuộc với Đại Hưng, nhưng Tiết Thần hỏi chuyện dù sao cũng là gia thế của Lư gia, các cửa hàng của ông ta ngày thường cũng có chút giao tiếp với Lư gia. Chẳng qua, Trương Toàn cũng thấy lạ là mấy năm nay gần như không bao giờ gặp mặt Lư Chu Bình, bất kỳ làm mua bán gì đều có người chuyên môn thay mặt liên hệ với Trương Toàn, cho nên ông ta cũng không biết rõ có phải Lư gia đã đổi chủ hay không.
Có những lời này của Trương Toàn, Tiết Thần liền thoáng yên lòng, ít nhất Tôn thị còn không dám trắng trợn chẳng kiêng nể lật đổ chiêu bài của Lâu gia, cũng chỉ có thể ở sau lưng ngầm điều khiển mà thôi.
“Bất quá, gần đây Lư gia hình như có dấu hiệu muốn đem kinh doanh chuyển về hướng nghiệp quan. Tuy nhiên, Lư Chu Bình cưới thân muội của Tri phủ, chuyện hướng quan phủ tìm chỗ dựa cũng là có lý do.”
Trương Toàn nói xong nhìn thoáng qua Tiết Thần như đang suy tư gì, sau đó mới hỏi: “Không biết phu nhân có kế hoạch gì không, thuộc hạ có thể sớm an bài.”
Tiết Thần lắc đầu: “Thúc không cần an bài, ta có việc dĩ nhiên sẽ kêu thúc.”
Trương Toàn nhìn thoáng qua Diêu Đại, bộ dáng có chút mất mát. Tiết Thần thấy ông ta như vậy bèn bổ sung một câu: “Vài ngày này ta đều ở Đại Hưng hoạt động, mang theo thúc thật không được tiện.”
Sau khi Trương Toàn trở về Tiết Thần liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Hôm nay Xuân Nhiên khách điếm không nhận khách nhân khác, nói là đã có người bao toàn bộ. Nghiêm Lạc Đông và tất cả các hộ vệ đều ngủ dưới lầu.
Tiết Thần bảo Hạ Châu đi kêu Lư Tinh và Lư Uyển lại đây, Tiết Thần cũng không hề hàn huyên khách khí, trực tiếp nói với hai huynh muội: “Chờ lát nữa ta sẽ sai người đưa bọn đệ về Lư gia. Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới cửa, lấy danh nghĩa thăm cữu cữu và hai biểu đệ muội. Bọn đệ có dám trở về không?”
Lư Tinh và Lư Uyển liếc nhau, Lư Tinh nói dứt khoát: “Dám ạ! Nếu biểu tỷ đã tới Đại Hưng giúp chúng ta, vậy bọn đệ có gì mà phải sợ đây chứ?”
Tiết Thần cười cười: “Được, nhưng sự tình cũng không thể nghĩ quá đơn giản, quá lạc quan. Tôn thị dù sao cũng là kế thê cữu cữu cưới hỏi đàng hoàng, ả ta cho dù muốn chạm tay vào việc làm ăn của Lư gia cũng là hợp tình hợp lý. Cho nên hết thảy đều phải chờ ngày mai ta gặp qua cữu cữu và ngoại tổ mẫu rồi mới có thể định đoạt.”
Hai huynh muội liên tục gật đầu, bộ dáng yên tâm phó thác tất cả cho Tiết Thần.
Sau khi hai người ra ngoài, Tiết Thần lưu lại Cố Siêu dặn dò vài câu, bảo hắn đêm nay liền phái người ở Lư gia nhìn chằm chằm, phòng ngừa hai huynh muội đột nhiên về nhà sẽ bị Tôn thị hạ độc thủ. Cố Siêu lĩnh mệnh lui xuống, lúc này Tiết Thần mới để Khâm Phượng và Hạ Châu hầu hạ lên giường, ngủ thẳng một giấc.
*Edited by Bà Còm*
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại ngồi ở trước bàn trang điểm, Khâm Phượng đang định chải đầu cho nàng, Tiết Thần đột nhiên mở miệng phân phó: “Không cần búi tóc phụ nhân, hãy chải tóc kiểu Nguyên bảo là được.”
Khâm Phượng khó hiểu nhìn Hạ Châu, Hạ Châu tỏ vẻ cũng không hiểu, nhưng nếu phu nhân phân phó thì bọn họ đâu thể từ chối. Chỉ trong chốc lát, búi tóc Nguyên bảo đã chải xong, Tiết Thần ngắm mình trong gương, nếu ai không biết còn tưởng rằng Tiết Thần vẫn là thiếu nữ khuê phòng, xinh đẹp dễ thương dung mạo thuần mỹ.
Ngồi trên xe ngựa, Tiết Thần kêu Nghiêm Lạc Đông chọn bốn năm hộ vệ đi theo. Kỳ này Lâu Khánh Vân phái tới cầm đầu đội Cẩm Y Vệ chính là Bách hộ Liêu Thiêm, hắn và Nghiêm Lạc Đông lúc xưa đã quen biết. Lần này bị Lâu Khánh Vân an bài tới hộ tống phu nhân, vốn dĩ Liêu Thiêm còn tương đối kháng cự, cảm thấy với thân phận của mình mà phải dùng để bảo hộ một phụ nhân thâm trạch thì thật sự là "đại tài tiểu dụng"; nhưng sau khi hắn đến nhìn thấy đại ca Nghiêm Lạc Đông, một tia không tình nguyện dưới đáy lòng liền biến mất hầu như không còn -- đại ca mà còn bảo hộ vị phu nhân này, hắn thì có gì đáng nói, hết thảy đều nghe lời chỉ huy.
Lư gia ở phía Đông của thành Đại Hưng, xem như là một nơi phong thuỷ tuyệt hảo, chiếm một diện tích rất là rộng lớn. Tuy nhiên, vừa nhìn môn đình thì thấy rõ ràng không có chút nào "văn nhân nhã sĩ", không nói là kim bích huy hoàng nhưng thật sự là kim quang lấp lánh. Lư gia dường như đặc biệt thích mạ vàng, ngay cả chốt đồng trên cửa lớn cũng sơn nhũ vàng thậm chí hai mắt của sư tử bằng đá cũng thế. Trong nháy mắt, Tiết Thần coi bộ đã minh bạch vì sao Tiết gia không muốn có nhiều kết giao với Lư gia.
Cố Siêu tiến lên gõ cửa, chỉ sau chốc lát liền có một người gác cổng hé cửa ra một chút ló mắt ra ngoài thăm dò. Cố Siêu nói thân phận Tiết Thần thì người nọ mới hé cửa thêm một chút đủ để thân mình lọt ra ngoài, nhìn nhìn Tiết Thần khí độ bất phàm thướt tha đứng thẳng trước nhuyễn kiệu, bèn hỏi: “Cái gì mà biểu tiểu thư? Trong phủ chúng ta không có biểu tiểu thư. Muốn nói có cũng chỉ ở kinh thành mà thôi... Chẳng lẽ... các vị từ kinh thành tới?”
Hỏi xong những lời này, người gác cổng kia liền có chút ngốc, bởi vì xem cách ăn mặc cùng cử chỉ của Tiết Thần đích xác không giống như người Đại Hưng sinh trưởng ở địa phương, toát ra một cỗ quý khí bức người.
Không dám trì hoãn, lại cũng không thể cứ vậy mà thả bọn họ đi vào, sau một phen thông truyền, đại môn liền mở ra, từ bên trong đi tới một nữ nhân ánh vàng lấp lánh. Sở dĩ nói ả ta "ánh vàng lấp lánh" là vì từ đầu đến chân đều là màu vàng chói mắt, trên đầu mang bộ diêu bằng vàng, trên cổ đeo kiềng vàng nạm ngọc, cổ tay có tới bốn năm vòng vàng nạm phỉ thúy, xiêm y mặc trên người cũng là màu vàng kim... Đây chắc hẳn là Tôn thị, nhìn dáng vẻ thì ả ta thật thích hoàng kim đến mức không bình thường.
Tiết Thần thiếu chút nữa bị kiểu trang điểm phú quý bức người kia làm cho mù mắt, mãi đến khi Tôn thị đứng ở thềm đá trên cùng nhìn xuống nói chuyện với nàng thì nàng mới định thần lại.
Tôn thị đánh giá Tiết Thần trên dưới một vòng, sau đó mới cao ngạo bĩu môi nói: “Ngươi từ trong kinh tới sao?”
Khâm Phượng và Hạ Châu đều cảm thấy Tôn thị này cũng quá vô lễ, tuy nhiên các nàng đều là nha hoàn biết quy củ, không có phu nhân phân phó thì dù trong lòng có tức cũng không thể lộ ra. Chỉ thấy Tiết Thần quả thực không tính toán so đo với Tôn thị, vội vàng mỉm cười: “Phải, ta từ trong kinh tới, ta tên Tiết Thần, tới bái kiến cữu cữu, thỉnh phu nhân cho gặp.”
Tôn thị nghe được Tiết Thần nói thẳng nàng là họ Tiết liền biết ngay thân phận của nàng. Năm đó Lư gia cô nãi nãi gả đến kinh thành làm thê tử của kinh quan, hình như là một ngũ phẩm Bí Thư giám gì đó, phẩm cấp cũng chỉ cao bằng ca ca của mình mà thôi, dù vậy cũng có một chỗ khác biệt, Tiết gia là quan kinh thành, ca ca mình là quan địa phương, cho dù phẩm cấp tương đồng nhưng phải chịu đãi ngộ bất đồng. Bất quá tuy là nói như vậy, ngũ phẩm kinh quan nếu thật xét ra thì quyền lực không thể nào lớn bằng Tri phủ một vùng. Nhìn cách nói năng cùng điệu bộ của cô nương này liền biết cha nàng ta bất quá cũng chỉ tàng tàng mà thôi. Nếu thật ghê gớm thì đâu thể nào hạ thấp tư thái đến thế?
“Ôi trời, thật đúng là biểu tiểu thư tới chơi. Ngọn gió nào lại thổi biểu tiểu thư tới Đại Hưng của chúng ta vậy?” Tôn thị tuy rằng nói khách sáo nhưng có lẽ ả ta ít nhiều gì cũng có nghe thấy ân oán của Tiết gia và Lư gia, xét theo chuyện ả ta không hề biết thân phận thật sự của Tiết Thần ở kinh thành, coi bộ mấy năm nay Lư gia không hề hướng kinh thành tìm hiểu cuộc sống của nàng.
Nhất thời, Tiết Thần thật không biết mình tới đây là đúng hay sai. Rốt cuộc Lư gia tựa hồ cũng không phải thực quan tâm tới nàng. Chẳng qua, trong lòng Tiết Thần nhớ kỹ phải báo ân Lư gia, cũng cảm thấy nếu Lư thị còn sống trên cõi đời, biết được Lư gia phát sinh loại chuyện này thì chắc hẳn cho dù Lư thị ở xa bao nhiêu cũng sẽ gấp rút trở về giúp đỡ.
Dù sao nàng chỉ làm việc nàng cảm thấy nên làm, đến lúc đó nếu cữu cữu và ngoại tổ mẫu không cảm kích thì cũng không có gì quan trọng. Dù gì cũng chỉ là đơn thuần ra mặt giúp Lư gia một phen, đâu phải muốn ép buộc Lư gia nhận thân. Giải quyết sự tình xong nàng vẫn phải về kinh thành.
Tôn thị nhìn Tiết Thần ăn mặc một thân thuần tịnh rất không vừa mắt. Đã sớm nghe nói cô nãi nãi gả cho một hộ Hàn lâm học sĩ nghèo kiết hủ lậu, cái loại văn nhân cả đời cũng chưa biết kiếm ra đồng tiền thì làm gì có tiền dư dả để mà ăn diện. Đừng nhìn biểu tiểu thư kia ra khuôn ra dạng, ai biết có phải tới cửa tống tiền hoặc vay tiền hay không? Bất quá, Tôn thị tuy rằng nghĩ trong lòng như vậy nhưng bề mặt lại cũng không dám nói ra, rốt cuộc Tiết gia là quan gia, ả có thể không đắc tội thì vẫn đừng nên đụng vào, bèn vẫn khách khách khí khí nghênh người vào cửa.