Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ trước đó khi nhìn thấy hai người kia ôm nhau nói nhỏ, không hề có chút nào để ý mọi người đang có mặt tại đây, vẫn như thế chẳng coi ai ra gì, sự ôn tồn cùng đối đãi với nhau như thế, khiến Duẫn Thiên Dật liền đã không thể ức chế sự phẫn hận cũng đố niệm trong lòng. Năm xưa người nọ làm việc không có gì cố kỵ, nhưng đối với sủng thị bên người cũng chỉ là tùy ý đối đãi, chưa bao giờ từng đối với ai như thế, cơ hồ giống như là ở trước mặt mọi người khoe ra, tỏ rõ người kia là thuộc về hắn, bừa bãi như thế, cũng không chút nào che dấu biểu hiện ra sự yêu sủng của hắn đối với Trình Tử Nghiêu.
Cho dù là hắn năm đó, cũng chưa từng được đến nửa câu nói nhẹ nhàng của người nọ, lại càng không nói đến những lời nói sủng nịch giống như vậy. Duẫn Thiên Dật cơ hồ bóp nát chiếc quạt đang nắm trong tay, thẳng tắp nhìn Trình Tử Nghiêu đăng nằm trong lồng ngực người nọ, đã thấy y nhếch lên khóe môi với hắn, rồi ở trước mặt mọi người ôm lấy cổ của người nọ, hôn lên đôi môi của y!
Cắn chặt răng, hắn lúc này đã không biết chính mình đến tột cùng nhìn thấy gì, trước mắt chỉ còn nhìn thấy một nụ cười bên môi kia của Trình Tử Nghiêu, giống như đang giễu cợt chính mình, ý cười lạnh lùng phát ra lại càng chói mắt, làm cho hắn không thể nhìn thẳng vào hai người đang ôm nhau trước mặt.
Hai thân ảnh màu tím cùng oánh boạch gắt gao dán sát vào nhau, trong đại sảnh, tất cả mọi người nín thở nhìn một màn trước mắt, sớm biết Ám Hoàng làm việc vốn không có gì cấm kỵ, cũng đã sớm thấy qua hắn yêu sủng Thủy Nguyệt Công tử kia như thế nào, nhưng một màn trước mắt này, cũng không chỉ hai chữ “yêu sủng” kia có thể biểu đạt được. Cho đến lúc này, mọi người mới ngộ ra một cái nghi vấn không dám tin, hay là con người quạnh quẽ quả tính kia cũng thực sự có một ngày yêu thượng người khác?
Không cần bọn họ phải miệt mài theo đuổi, Lan Cẩn vốn có thể trợ giúp Ám Hoàng đoạt lấy thiên hạ kia vì Thủy Nguyệt Công tử mà suýt nữa táng mệnh trong tay Ám Hoàng, vì nhờ có Thủy Nguyệt Công tử mà giữ được một mạng, giờ phút này còn nằm ngất bất tỉnh trên mặt đất đầy máu tươi kia. Lại nhìn sang bên kia, Duẫn Thiên Dật đang biểu hiện ra vẻ mặt khó phân biệt, đứng ngơ ngẩn nhìn hai người đang ôm hôn nhau kia.
“Đây là vì sao?” Duẫn Thiên Dật không biết trong lòng hắn cảm xúc dây dưa đố kỵ chiếm đa phần hay là oán hận nhiều hơn, hắn đã nghĩ nếu đoạt được Lan Cẩn có thể khiến cho người nọ có vài phần kính trọng mình, nghĩ đến Trình Tử Nghiêu sẽ thua ở trong tay hắn, hắn còn tưởng rằng mất Lan Cẩn, người nọ sẽ bỏ quên Trình Tử Nghiêu, giống như năm đó đã bỏ quên mình vậy …
“Vì sao ngươi lại có thể đối với Lan Cẩn không thèm quan tâm, còn muốn vì Trình Tử Nghiêu mà giết Lan Cẩn?! Có Lan Cẩn được thiên hạ! Tôn Chủ có thể xác nhận là người muốn cướp lấy thiên hạ! Vì sao không cần?” Người nọ ở trong lòng hắn là người vốn không màng đến tánh mạng kẻ khác, cũng sẽ không vì hai viên độc dược liền vì kẻ đó lo lắng như thế. Hắn vốn muốn đoạt được Lan Cẩn, làm cho người nọ hối hận việc năm xưa, cũng không từng dự đoán được, tất cả những việc mình gắng sức làm đến lúc này, ở trong mắt hai người đó, cũng chẳng qua là một hồi trò chơi?
Lan Cẩn đối với Trình Tử Nghiêu, không hề có ý nghĩa, Lan Cẩn đối với người nọ, lại tùy tay có thể giết, như vậy ban đầu hắn sở nghĩ hết thảy, đến tột cùng để làm cái gì?
Kì Minh Nguyệt tựa vào bên vai Kì Hủ Thiên, nghe được lời nói của Duẫn Thiên Dật, thu hồi chiếc lưỡi đang dây dưa trong miệng Phụ Hoàng, ở phía trên đôi môi bạc đó nhẹ nhàng khẽ hôn một chút, vẫn chưa rời đi vòng tay của y, mà là nghiêng đầu nhìn Duẫn Thiên Dật, liếm liếm môi, lộ ra vài phần ý cười đùa cợt: “ Lan Cẩn đối với Hủ mà nói, chỉ là một câu chuyện cười, người tin lời đồn đãi kia là ngươi, nếu ngươi muốn, cứ lấy đi, Tử Nghiêu đã không tính toán tiếp tục cùng ngươi ngoạn nữa.” Phụ Hoàng đã giận, hắn tự nhiên phải thu liễm một chút, nếu là vượt quá giới hạn, liền không còn là trò chơi nữa. Việc hôm nay, hiển nhiên đã là cực hạn của Phụ Hoàng.
Đối với Duẫn Thiên Dật, Kì Minh Nguyệt không hề che dấu lãnh ý trong mắt, hắn mặc dù không ngại sự tồn tại của Duẫn Thiên Dật, nhưng đối với người đến nay vẫn mang chấp niệm với Phụ Hoàng, hắn tất nhiên cũng muốn làm cho đối phương biết được... Nhìn chăm chú vào sắc mặt đã trở nên vặn vẹo của Duẫn Thiên Dật, hắn mỉm cười, giống như một tuyên cáo, theo cặp môi bạc kia, lại chậm rãi hôn xuống phía dưới cổ.
Duẫn Thiên Dật không dám tin vào những gì mình chứng kiến, người cuồng ngạo tà tứ kia, không hề ngăn cản cử chỉ của Trình Tử Nghiêu, lại vẫn chỉ lộ ra ý cười, để mặc cho kẻ kia ở trên cổ hắn lưu lại rất nhiều dấu vết.
“Quả nhiên không làm cho ta thất vọng” ngữ thanh mỉm cười đã không còn sự nổi giận như lúc trước mà trở nên thâm trầm, Kì Hủ Thiên vỗ về mái tóc của Kì Minh Nguyệt, trong mắt lộ ra ý cười rõ ràng: “Tự phạt như vậy thật không tồi, chỉ tiếc có những kẻ đáng ghét ở bên cạnh quấy rầy, không bằng chúng ta trở về phòng tái tiếp tục được không?” Tiếng thì thầm nỉ non phủ tới bên tai, mặc dù là mọi người cố vươn lỗ tai lên nghe ngóng, cũng không thể nghe thấy được rõ ràng, nhưng nhìn mạt tà khí trên ý cười bên môi của Ám Hoàng kia, cũng có thể đoán được vài phần trong lời nói của y.
Duẫn Thiên Dật tự nhiên cũng thấy ra một chút, lúc trước đã nghe thấy Trình Tử Nghiêu nói như vậy, trước mắt lại thấy người nọ đối với Trình Tử Nghiêu vô cùng ôn tồn thân thiết như vậy, từ đầu đến cuối, người nọ cũng chưa từng mở lời nói với mình nửa chữ, ngay cả vẻ mặt kia cũng đều là vì Trình Tử Nghiêu mà sinh ra, bất luận là giận là vui sướng, đều chỉ vì Trình Tử Nghiêu kia!
“Xem ra Duẫn Thiên Dật cho tới bây giờ chưa từng lưu lại nửa điểm dấu vết ở trong mắt Tôn Chủ, chỉ sợ cử chỉ khiến ngươi nổi giận năm đó của ta cũng chỉ là ngươi tùy tâm tùy tay mà thôi, Thiên Dật một thân khổ sở như thế này, nhiều năm qua cũng không dám quên đi …” Trong miệng phát ra tiếng cười thảm khàn khàn, Duẫn Thiên Dật nhìn hai người đang đứng ôm nhau trước mặt, chỉ cảm thấy tất cả bận tâm cùng tình cảm yêu hận khó phân biệt trong lòng đều hóa thành hận ý ngập trời, phân oán hận kia, so với lúc bị người nọ nổi giận phế bỏ cũng không hề kém hơn nửa phần, tiếng cười từ nho nhỏ tới lúc bật thành tiếng cười lớn, ở trong căn phòng tĩnh lặng này dần dần nổi lên, giống như tiếng khóc quỷ dị vang vọng vậy.
“Xem ra có người không nghĩ làm cho Hủ như ý.” Tựa vào trong ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Duẫn Thiên Dật, tuy rằng cảm thấy nỗi si niệm của hắn, nhưng tấm tình của Duẫn Thiên Dật đối với Phụ Hoàng cũng không làm cho hăn sddoongj dung mảy may: “Không quên thì thế nào? Với ngươi mà nói, kia đã là chuyện quá khứ.”
Hủ? Hắn đã nghe Trình Tử Nghiêu gọi nhiều lần, tục danh của người nọ không một ai biết, thế nhưng y lại biết, người nọ không cho phép kẻ khác ở trên người mình lưu lại dấu hôn, lại cho phép Trình Tử Nghiêu y, không chỉ có cho phép, còn lộ ra ý cười như vậy, ý cười ôn nhu chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt người khác. Trình Tử Nghiêu kia dựa vào cái gì mà được sự yêu sủng như vậy, lại có tư cách gì bắt hắn quên đi quá khứ?!
Nghe y nói như vậy, tiếng cười của Duẫn Thiên Dật chợt ngừng lại: “Muốn ta quên chuyện quá khứ? Ngươi cũng biết ta một thân kinh mạch đều bị hủy, võ công toàn bộ phế, sau khi bị phế phải trải qua bao nhiêu trắc trở khổ sở mới khôi phục lại được vài phần?” Hắn vừa nói trên mặt vừa hiện ra vẻ oán độc, đẩy ra Âu Dương Thác đang tiến lên ngăn trở: “Vì sao phải ngăn cản ta? Người khác không biết, Âu Dương trưởng lão chẳng lẽ cũng không rõ ràng sao? Lần này tới đây, Thiên Dật muốn đó là làm cho hắn hối hận!” Chỉ vào thân ảnh mầu tím kia, trong mắt Duẫn Thiên Dật hiện ra hận ý điên cuồng.
“Thiếu Các chủ!” Âu Dương Thác ngăn không được Duẫn Thiên Dật đã lâm vào cảnh điên cuống, trong lòng vạn phần ưu tư cấp bách, không ngờ Duẫn Thiên Dật lại tiếp tục lộ ra ý cười có vài phần quỷ bí, đột nhiên hoãn hạ thần sắc trên mặt: “Tình yêu của Tôn Chủ đối với Trình Tử Nghiêu quá sâu, thật sự làm cho người ta hâm mộ đi. Nhưng không biết nếu là Trình Tử Nghiêu trúng độc mà chết, Tôn Chủ có thể sẽ đau khổ bi thương? Hay là vẫn sẽ giống như ta năm đó, làm một hồi sự rồi bỏ mặc không quan tâm, xoay người rời đi?”
Đối với lời nói của hắn sinh ra cảnh giác, Kì Hủ Thiên buông Kì Minh Nguyệt ra, tiến lên phía trước từng bước, chỉ thấy Duẫn Thiên Dật không biết đã từ trong tay áo lấy ra vật gì, hắn vung tay lên, trong căn phòng ngập đầy bột phấn bay lả tả xuống, cũng là hướng về phía Minh Nhi ở sau lưng hắn phóng tới.
Giơ lên ống tay áo phất bay bột phấn về hướng ngược lại, nhưng bột phấn bay xuống đã có không ít rơi xuống trên người Minh Nhi, còn có một ít hạ xuống mấy người xung quanh bên cạnh, đã có người lập tức ngã xuống.
Kì Minh Nguyệt mắt thấy bột phấn kia rơi xuống trước mặt, lại theo hô hấp mà vào, bên cạnh cách đó không xa đã có người ngã xuống rồi nhưng hắn cũng không cảm giác thấy gì, vì thế liền thả tâm, đối với Kì Hủ Thiên ở trước mặt lắc lắc đầu: “Với ta vô dụng.” Mặc kệ chất độc này có chí mạng hay không, có công hiệu của Quỳnh Châu, xem ra đối với hắn không có nửa điểm tác dụng, nói vậy đối với Phụ Hoàng cũng sẽ như vậy, chỉ là lại liên lụy mấy người đang ngồi cách đó không xa.
“Thiếu Các chủ sao lại có thể dùng vật ấy? Hay là ngươi đã quên đó là …” Âu Dương Thác thấy hắn lấy ra độc vật do người áo xám của An Dương cấp cho, không khỏi bật thốt lên ngăn trở, nếu bị người khác biết được Lăng Hi Các có liên quan đến An Dương, cho dù có được Lan Cẩn, Lăng Hi Các cũng đeo tên phản quốc trên lưng, bị người trong thiên hạ thóa mạ.
Cho dù Âu Dương Thác không nói cũng thế, một câu hô to này của lão còn chưa nói xong, liền đã có người cúi xuống nhìn mấy người bị độc chết nằm trên đất, người giang hồ đi vân du đây đó cũng không ít, liền đã có người phát hiện chất độc này khác thường: “Này không phải là chất độc An Dương vẫn quen dùng sao?! Dược vật tạo nên chất độc này có một loại chỉ có thể sinh trưởng ở An Dương, cho nên chỉ có người An Dương mới có thể sử dụng!”
Người nói chuyện lại đúng là chưởng môn của một cái môn phái xưa nay rất có danh vọng, môn phái của hắn nằm ở chỗ giao giới giữa An Dương và Thương Hách, đối với đủ loại liên quan đến An Dương so với người khác hiểu biết càng nhiều hơn, lúc này nghe y nói như vậy, hiển nhiên vật mà Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật sử dụng chính là độc vật của An Dương, vì sao hắn lại có chất độc chỉ có người An Dương mới dùng, vì sao hắn trăm phương nghìn kế muốn đoạt được Lan Cẩn, tất cả mọi người ở trong lòng đã đoán ra.
“Duẫn Thiên Dật! Ngươi thật là to gan! Dám ở trước mặt giang hồ đồng đạo lấy độc đả thương người! Lão phu hôm nay tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đền mạng cho đồ nhi ta!”
“Lăng Hi Các cùng An Dương cấu kết! Duẫn Thiên Dật, Âu Dương Thác, nhìn xem hôm nay chúng ta xử trí các ngươi!”
Theo mấy tiếng quát khẽ, đã có không ít người đứng lên, Duẫn Thiên Dật nếu chỉ là đối với Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công tử lên án chuyện năm đó cũng liền thôi, kia vốn là chuyện riêng của kẻ khác, cùng với người ngoài bọn họ không quan hệ, nhưng hành động mới vừa rồi của Duẫn Thiên Dật đã khiến cho mấy người mất mạng dưới độc vật của An Dương, bảo bọn hắn như thế nào còn có thể ngồi nhìn? Những người có quan hệ với người bị độc chết hoặc là khó chịu với hành động của Duẫn Thiên Dật, hoặc là lòng đầy căm phẫn tiến lên.
“Dừng tay.”
Đúng vào lúc mọi người rục rịch tiến lên, chợt nghe thấy một tiếng cản trở, hướng tới người nói nhìn lại, đúng là Ám Hoàng với vẻ mặt khó phân biệt hỉ nộ. Nghĩ đến Duẫn Thiên Dật vốn muốn gia hại Thủy Nguyệt Công tử, lại không biết vì sao độc vật ở trên người hai người này lại không có tác dụng, lúc này thần sắc của Ám Hoàng cũng vẫn bị che lấp dưới mặt nạ, lại cản trở bọn họ, không biết là muốn như thế nào.
“Lui ra.” Kì Hủ Thiên nhìn chăm chú vào thần sắc điên cuống giống như người điên của Duẫn Thiên Dật, đối với sự thống khổ cùng hận ý trong mắt hắn không có mảy may thương hại: “Bản Tôn sẽ xử lý việc này, các ngươi đều lui ra.” Lăng Hi Các cùng An Dương cũng có quan hệ mờ ám, Duẫn Thiên Dật lại muốn đẩy Minh Nhi vào chỗ chết, xem ra nếu hắn không ra tay, liền thật sự khiến cho Duẫn Thiên Dật này thất vọng rồi.
“Một khi đã như vậy, việc này liền giao cho Tôn Chủ.” Nghe thấy Ám Hoàng nói như vậy, lại nhìn thấy sắc mặt khó phân biệt của hắn sau lớp mặt nạ, tất cả mọi người không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác không thể làm trái lời hắn, tựa hồ theo lời hắn mới nói vừa rồi lộ ra một loại uy nghi khó có thể nói lên lời, còn có khí thế vương giả bao phủ bầu không khí xung quanh, cảm giác ác bách chỉ có người ở vị trí cao cao tại thượng mới có được kia, khiến cho mọi người trong lòng đều chấn động, gần như là theo bản năng đã đồng ý với lời hắn nói, chậm rãi thối lui đứng sang một bên.
Kì Minh Nguyệt đứng ở phía sau của Kì Hủ Thiên, nhìn Duẫn Thiên Dật như vậy, hắn đã biết năm đó y nhất định đối với Phụ Hoàng bận tâm sâu vô cùng, đáng tiếc, kia cũng chỉ là chuyện quá khứ, mà nay oán hận dây dưa của Duẫn Thiên Dật đã làm cho tự bản thân hắn cũng khó có thể tiếp nhận, không biết chính mình đối với Phụ Hoàng là yêu hay hận mới có cử chỉ điên cuồng này đi.
“Chính là muốn giết y?” Vẻ mặt vặn vẹo của Duẫn Thiên Dật giờ phút này lại hết sức bình tĩnh, nhưng Âu Dương Thác mở bên cạnh hắn hiển nhiên đã hiểu được mức nghiêm trọng của sự việc, ngưng thần tiến lên đứng chắn trước mặt y hỏi, tính toán bảo vệ Thiếu Các Chủ của mình.
Kì Hủ Thiên nhẹ nhàng cười, trong tiếng cười nhưng không hề lộ ra nửa điểm vui sướng, trong đó ẩn hàm lạnh như băng cùng tức giận, giống như băng hỏa đan vào nhau, tất cả đều là tàn nhẫn tàn khốc: “Trừ bỏ chết, còn có phương pháp khác.”
Tiến lên trước vài bước, hắn đi tới vị trí trước mặt cách Duẫn Thiên Dật không xa nói: “Ngươi là oán hận hành động năm đó của Bản Tôn, phế đi võ công của ngươi, đem ngươi ném về Lăng Hi Các?” Lời nói tùy ý cũng tia cười nhẹ trên môi, đều là ôn hòa bình tĩnh, chỉ có Kì Minh Nguyệt có thể từ trong lời nói nhìn như thản nhiên kia cảm giác được sự nguy hiểm trong đó. Biết được Phụ Hoàng sẽ không dễ dàng buông tha Duẫn Thiên Dật, lúc này hắn chỉ cầu cho Duẫn Thiên Dật ngàn vạn lần chớ có nói mấy lời tự tìm tử lộ, miễn cho Phụ Hoàng mất đi tính nhẫn nại, trực tiếp đem hắn băm vằm ở trước mắt mọi người, lần trước đã có người chịu không nổi cảnh tượng kia, sắc mặt trắng bệch, mất đi vẻ tiên phong của bậc tiền bối thường ngày. Nếu là như vậy, liền xem như liên lụy người khác.
Thấy người nọ rốt cuộc có phản ứng với mình, Duẫn Thiên Dật cười nhẹ: “Tôn Chủ rốt cục nhớ ra sự tồn tại của Duẫn Thiên Dật ta, nếu không có cử chỉ mới vừa rồi của ta, chỉ sợ đến nay vẫn chưa được một lời của Tôn Chủ đâu.” Không thể làm tổn hại đến Trình Tử Nghiêu đã làm cho hắn không cam lòng, lúc này người nọ lại hỏi như vậy, giống như không nhớ rõ chuyện năm đó, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhành bâng quơ, khiến cho oán hận trong lòng hắn thoáng chốc càng trở nên kịch liệt.
“Năm đó Thiên Dật bất quá là ở trong lúc giao hoan ở trên người Tôn Chủ để lại một chút dấu vết, Tôn Chủ trong lúc nhất thời tức giận thế nhưng phế đi võ công của ta, lại đem ta ném ở ngoài cửa, hay là đủ loại chuyện ngày đó Tôn Chủ đều đã quên?” Mặc dù sớm biết người nọ kiêng kị, nhưng hắn nguyên vẫn tưởng rằng lấy việc hắn được sủng ái, đương nhiên sẽ được đối đãi khác một chút, không ngờ người nọ cũng không chút nào lưu tình, dễ dàng vứt bỏ hắn như thế. “Nỗi đau đớn do võ công bị phế năm đó, Thiên Dật không dám quên, là ngươi ngày đó đối với ta như vậy, mới có sự việc ngày hôm nay, nếu Trình Tử Nghiêu quả thực chết do chất độc của Lan Cẩn, đó là tại vì ngươi! Chỉ cần có thể khiến cho ngươi hối hận, Thiên Dật cho dù là bồi thượng tính mạng của bản thân cũng không thấy tiếc!”
Nhìn Duẫn Thiên Dật nói kích động như vậy, Kì Hủ Thiên lại vẫn là thần sắc thản nhiên, đợi hắn nói xong, mới khẽ nhếch một chút khóe môi.”Người có thể đi vào tâm của Bản Tôn sao lại có thể đơn giản bị độc vật kia khống chế như thế, ngươi chớ có quá mức chờ mong, miễn cho lức sau thất vọng, lại muốn giận chó đánh mèo với người khác.”
Nhìn thấy Duẫn Thiên Dật sau khi nghe những lời hắn nói thần sắc không biến hóa, Kì Hủ Thiên lại cười lạnh một tiếng: “Muốn nói tới chuyện năm đó, Bản Tôn thật đúng là không có ấn tượng, nếu không phải ngươi kể lại, chỉ sợ Bản Tôn thật sự đã quên là có sự kiện kia a.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ đem ta để ở trong lòng?” Duẫn Thiên Dật nghe hắn nói, Trình Tử Nghiêu đã là người trong tâm của hắn, không khỏi nhớ lại quá khứ, hắn ở trong lòng người noj là loại tồn tại nào?
“Vốn là chính là đồ chơi mà thôi, Bản Tôn cần gì phải nhớ, với Bản Tôn mà nói, sủng thị linh tinh này đó chính là tiêu khiển thời điểm nhàm chán mà thôi, ngươi chỉ là một trong số đó, lại không có chỗ đặc biệt, như thế nào còn có thể nhớ rõ.” Nhìn chăm chú vào Duẫn Thiên Dật, Kì Hủ Thiên chậm rãi gợi lên khóe môi: “Nếu là không hợp dùng, tất nhiên là tùy tay vứt bỏ, ai hội còn nhớ rõ ngày đó đủ thứ linh tinh này chứ.” Duẫn Thiên Dật nếu có ý đồ gia hại Minh Nhi, hắn hiển nhiên sẽ không làm cho kẻ này thất vọng, y muốn hắn nói, hắn liền nói cho y nghe, muốn cho một người đau, đều không phải chỉ có đâu ở thể xác. Dám thương tổn Minh Nhi, một kẻ hắn cũng sẽ không bỏ qua.
__________ Hết chính văn chương thứ 110 __________