Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy thần sắc của huynh muội hai người, Kì Minh Nguyệt thở dài một tiếng, ly khai vòng tay ôm của Kì Hủ Thiên, ánh mắt thản nhiên, đi tới bên cạnh bàn, nhìn đống bát đĩa và bình rượu đổ vỡ ở dưới đất lắc lắc đầu: “Thật sự là đáng tiếc.” Phụ Hoàng giận dữ, liền làm cho hảo tửu như thế toàn bộ đổ vỡ hết ở trên mặt đất, mặc dù không so được với ngự rượu trong cung, nhưng tư vị uống rượu ở chỗ này thoải mái hơn sự nặng nề ở trong cung, lại đang lúc vui vẻ nên khiến cho mùi vị của rượu cũng tinh khiết và thơm hơn không ít, hắn thật là rất thích thú, đáng tiếc nhất thời thất sách, không ngờ đến Nguyễn Thiên Kì nhanh như vậy liền chọc giận Phụ Hoàng, vốn tưởng rằng sẽ có việc thú vị, lại chỉ tổ làm hắn mất đi một bầu hảo tửu.
Lúc này, Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên đều tràn đầy vẻ chật vật hoảng sợ, ra sức đoán định xem người dám đối đãi với họ như thế đến tột cùng có lại lịch ra sao.
Nguyễn Thiên Kì đang giữ lấy cánh tay suýt nữa bị bẻ gẫy, sắc mặt trắng bệch, hắn tự nhận là vẫn chưa làm ra cử chỉ thất lễ gì, chính là mới đụng vào y bào của Tử Nghiêu, cũng đã làm cho nam tử áo bào trắng quỷ bí kia sinh giận, không biết Tử Nghiêu cùng hắn quan hệ ra sao, người nọ lại vì sao dám ở trước mặt Tử Nghiêu hành động như thế? Tuy rằng người này vẫn chưa nhiều lời, nhưng ngụ ý của hắn y cũng có thể thấy rõ ràng, hiển nhiên là đang cảnh cáo y, nếu là tái dây dưa với Tử Nghiêu, liền sẽ lấy đi tính mạng của y.
Vốn tưởng rằng Tử Nghiêu đối với tình cảnh này chắc chắn có chút phản ứng, nhưng lúc này xem ra, hắn đối với hai người huynh muội bọn họ vẫn chưa có thân thiết quá lớn, đúng là đối với việc người này gây nên không có chút nào để ý, nhìn lại thần sắc trên mặt hắn một lần nữa, nhất thời phát giác có chút không đúng.
Chỉ thấy người kia từ trước đến nay đều có vẻ mặt ôn hòa xa cách, nhưng lúc này lại xoay người đối với nam tử áo bào trắng kia nhẹ nhàng cười, nhướn đuôi lông mày lên, bên môi lộ ra độ cung rõ ràng, tựa hồ giống như cảm thấy được có chút thú vị: “Lại ăn dấm a?”
Trong lời nói ý trêu chọc rất là rõ ràng, nhưng trên mặt hắn lại mang ý cười, nụ cười kia, có chút giảo hoạt, lại hàm chứa chế nhạo khiêu khích, bất luận ra sao, đều là vẻ mặt bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
Kì Hủ Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy thần sắc của Kì Minh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, trong mắt cũng lộ ra ý cười: “Quả nhiên đi ra bên ngoài lâu như vậy, mà người dám gây xích mích với ta lại vào đến đây, chính là cố ý muốn cho ta nhìn coi Thủy Nguyệt Công Tử bên ngoài là như thế nào nổi bật, bất luận tới đi tới chỗ nào, đều có người ái mộ đi theo sao?” Không hề liếc mắt một cái nhìn hai huynh muội kia, Kì Hủ Thiên đi đến ghế ngồi xuống, tà tà dựa vào thân mình, đầu ngón tay tại dưới cằm vuốt nhẹ vài cái, đôi mắt hơi khép hờ chậm rãi nâng lên, vẻ mặt lộ ra chút mị hoặc cùng nguy hiểm hướng tới trên người Kì Minh Nguyệt đảo qua, miệng hơi khẽ nhếch tựa như đang nói rằng: “Xem ra không nên nhớ kỹ ngươi đi đường vất vả... ” (Htrần: Cóa ai hỉu ý anh í nói gì hem, haizzz, hem nên nhớ kỹ em í đi đường vất vả để tha ẻm không ăn á, bi giừ húi hận chẹp chẹp, Thiên ca, anh đúng là dã thú mừ >”<)
Ánh mắt tà mị tựa hồ bao hàm ý nói của hắn, lửa nóng trong đó không biết là tức giận hay hàm chứa ý nghĩ khác, làm cho Kì Minh Nguyệt trái tim loạn nhịp, cũng tự nhiên cười khẽ một tiếng: “Như thế nào là ta cố ý, rõ ràng là vô tình đi qua, lúc này gặp gỡ chỉ là trùng hợp, sắp tới Thiên Hạ Đại hội, trấn này lại là con đường tất phải đi qua, gặp được người quen biết cũng không có gì kỳ quái.” Bên ngoài không tiện xưng hô, Phụ Hoàng trên mặt lại đang đeo tấm mặt nạ kia, một thân áo trắng cũng thay thế cho tú kim huyền bào ngày thường, cùng ngày xưa so sánh rất là bất đồng, nghe lời nói mới vừa rồi của hắn, ý ám chỉ trong đó, còn có bên môi mị mỉm cười, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ câu dẫn người khác, khiến cho hắn dễ dàng liền bị một câu nói khinh ngữ kia khơi mào lên tình niệm.
Bạc thần khẽ nhếch, cùng cặp mắt lộ ra tia lửa nóng kia đối diện, hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói: ” … Kỳ thật, cũng không phải là vất vả đến thế …” Ngữ thanh dần dần trầm thấp dĩ nhiên làm cho Kì Hủ Thiên minh bạch rõ ý của hắn trong câu nói đó, nhất thời phát ra tiếng cười nặng nề, nhìn chăm chú vào Minh Nhi ở trước mặt đang nhìn thẳng vào hắn, hắn chỉ cảm thấy trên đời sẽ không còn có người nào hợp với hắn như thế nữa.
Ở bên cạnh bọn họ, Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên, một người sắc mặt trắng bệch đứng như tượng tại chỗ, một kẻ lại cả người chật vật, kinh ngạc ngồi trên mặt đất, mặc dù không rõ ý trong những câu nói của hai người, nhưng tới thời điểm này, hiển nhiên đều hiểu rõ quan hệ của bọn họ chắc chắn không tầm thường, thấy Kì Minh Nguyệt chỉ cùng người nọ nói cười, đối với bọn họ không hề quan tâm, nghĩ lại bọn họ đã khi nào phải chịu qua sự lạnh nhạt như thế, trong lòng nhất thời trào ra tư vị không nói nên lời.
Nguyễn Tử Liên mới vừa rồi được hưởng qua một phen ôn nhu thân thiết, cho nên lúc này càng là người khó chịu hơn, ở nàng tự nhận thấy, Thủy Nguyệt Công Tử là người thương hương tiếc ngọc, nhất định sẽ không yên lòng nhìn một nữ tử nhược chất như nàng chịu khổ, vì thế thần thái trong đôi mắt trong suốt liền không ngừng biến đổi, thủy chung nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt, thẳng đến lúc hắn cảm giác được, quay đầu đưa mắt nhìn nàng một cái, Kì Minh Nguyệt lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ: “Là Tử Nghiêu không đúng, thế nhưng lại đem Tử Liên cô nương quên ở một bên, thật sự là không nên.”
Nguyễn Tử Liên nghe được lời nói này của hắn, nhất thời cũng thấy vô cùng ủy khuất, hơi hơi thùy hạ mắt, trong mắt bắt đầu lóng lánh ánh nước, hai mắt mờ mịt ánh lệ, chỉ thấy tay áo ngân bạch dần dần đưa tới gần, sau đó liền ngừng lại.
Kì Minh Nguyệt đi đến gần nàng, nhẹ phất tay gạt đi mấy sợi tóc vi loạn của nàng, động tác rất là mềm nhẹ: “Tử Liên cô nương cũng biết, có những người mà ngươi không thể tùy ý trêu chọc, sau này đừng nên dễ dàng rút kiếm như thế, nếu là chĩa kiếm sai người, khiến cho gia nhân như ngươi đánh mất tánh mạng, liền thật sự là đáng tiếc...” Đối với nữ tử, hắn từ trước đến nay đều hơn chút thương tiếc, nhưng ở một khắc Nguyễn Tử Liên đối với Phụ Hoàng giơ kiếm kia, đã dẫn tới hắn trong lòng tức giận khó chịu, trên miệng nói vậy xong, trong mắt hắn nhìn nàng liền lộ ra lãnh ý.
Nguyễn Tử Liên nghe được bên tai có tiếng nói nhỏ ôn nhu vang lên, ngữ thanh mềm nhẹ, nhưng trong đó ý lạnh như băng cũng lại càng rõ ràng, nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt kia vốn luôn ôn nhu lúc này lại tụ nổi lên băng hàn, đang nhìn thẳng nàng, vẻ mặt vẫn là thản nhiên, nhưng không biết vì sao, nàng lại không ngừng cảm thấy được nguy hiểm, giờ khắc này, Thủy Nguyệt Công Tử trước mắt không còn vẻ mờ ảo thản nhiên của hoa trong gương, trăng trong nước, mà là như trăng lạnh loan câu, mang theo không sát ý lạnh như băng không thể lầm lẫn.
“Ta...” Nàng hơi ngập ngừng, đối mặt với người trước mắt, cũng không dám cãi lại, nàng mới vừa rồi cũng là nhất thời tình thế cấp bách, nếu là giờ phút này, nàng như thế nào dám đối với người nọ rút kiếm.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Kì tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm phăn ứng qua lại của Kì Minh Nguyệt cùng Kì Hủ Thiên, lúc này hắn đã nhìn ra, Trình Tử Nghiêu cùng nam tử áo bào trắng đeo mặt nạ kia không chỉ là quen biết sơ qua, quan hệ của hai người hiển nhiên là phi thường chặt chẽ, nghĩ đến hắn có thể đã thuộc về người khác, tức giận cùng không cam lòng trong lồng ngực tựa như phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm cuồn cuộn dâng lên, sự kĩnh hãi mới vừa rồi cũng nhất thời bị để qua sau đầu.
“Tử Nghiêu, hắn là người nào? Ngươi nhưng lại như thế giúp đỡ hắn! Ta Nguyễn Thiên Kì mặc dù không phải nổi danh toàn thiên hạ, nhưng tổng so với kẻ kì lạ che lấp dấu diếm không dám lấy chân diện mục gặp người này mạnh hơn vài phần, ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi, vì sao còn …” (Htrần: Hờ, muốn nói tiền bạn lên đường với Kì ca…)
“Che lấp dấu diếm? Không dám lấy chân diện mục gặp người?” Cắt ngang lời nói của hắn, Kì Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn sắc mặt Kì Hủ Thiên, thấy Phụ Hoàng thần sắc bất động, vẫn như cũ dựa vào lưng ghế ngồi, nhìn ánh mắt hắn đưa tới lại mang theo hàm ý rõ ràng.
“Nguyễn Thiếu chủ quả thực nghĩ muốn biết hắn là ai? Cho dù đánh mất tánh mạng cũng không tiếc?” Đối với lời nói như tỏ tình này của y, có thể thấy thái độ của Kì Minh Nguyệt là ngoảnh mặt làm ngơ. Quay sang Nguyễn Thiên Kì, Kì Minh Nguyệt nhướn mày cười hỏi. Hắn tất nhiên biết Phụ Hoàng ý là muốn hắn giải quyết việc này, mau chóng xử lý hai huynh muội cứ dây dưa không rõ này, vô luận là Nguyễn Thiên Kì hay là Nguyễn Tử Liên, đều đã dẫn tới Phụ Hoàng tức giận, nếu là để Phụ Hoàng ra tay, chỉ sợ hai người chỉ có một con đường chết, nhưng nể mặt Nguyễn Ngao, hai kẻ này lại không nên chết, huống chi việc này là do hắn dựng lên, để hắn đến giải quyết cũng là điều phải làm.
Nguyễn Thiên Kì đối với câu hỏi của hắn nhất thời không biết trả lời thế nào, nếu là đáp ứng với, chẳng lẽ sau khi đối phương nói cho biết thân phận, hắn tiện lợi thực đi tìm chết sao? Mới vừa rồi liền đã nhìn ra, người nọ công lực bất phàm, dễ dàng đem hắn chế trụ như thế, đến ngay cả cha hắn Nguyễn ngao cũng không có năng lực này, nếu thật là có tâm muốn hắn chết, chỉ sợ hắn ngay cả lực để hoản thủ lại cũng không sẽ có, nhưng muốn hắn buông tha cho Trình Tử Nghiêu, hắn lại thật sự là không cam lòng.
Kì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, khóe môi giơ lên độ cung trào phúng, nhìn chung quanh trong căn phòng trang nhã, Nguyễn Tử Liên đã đứng dậy, đứng ở bên cạnh người Nguyễn Thiên Kì, trên mặt huynh muội hai người, lộ ra đồng dạng không cam lòng cùng nghi hoặc, Phụ Hoàng vẫn tà tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc khó phân biệt, biết y lúc này tất nhiên khó chịu cùng tức giận, cũng biết y nhất định là muốn nhìn hắn như thế nào giải quyết xong việc này, Kì Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, thẳng tiến về chỗ Kì Hủ Thiên đang ngồi.
Đứng ở bên cạnh y, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên: “Các ngươi chính là nghĩ muốn biết hắn là ai? Lại cùng ta quan hệ như thế nào?” Không rõ dụng ý câu hỏi này của hắn, nhưng hai người vẫn gật gật đầu.
Kì Minh Nguyệt hơi hơi hạ ánh mắt xuống, che lại thần mầu trong đôi mắt, ý cười bên môi cũng càng lúc càng dũ phát rõ ràng: “Kỳ thật đáp án chỉ có một...” Vươn tay, hắn đem mặt của Kì Hủ Thiên nâng lên, mặt nạ màu vàng hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, nhưng đôi môi lộ ra dưới mặt kia, cũng mang theo độ cung đầy hứng thú, thấy Phụ Hoàng phối hợp như thế, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào nụ cười nhẹ tà mị kia, cúi người hôn xuống.
Đầu tiên là khẽ liếm vài cái, tiện đà tham nhập, cướp lấy lưỡi của Phụ Hoàng, trải qua dây dưa, thưởng thức tư vị trong miệng Phụ Hoàng, còn có sự tinh khiết và mùi thơm trong lúc đó kề sát, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bầu rượu mới vừa rồi rơi xuống kia cũng không đáng tiếc, khẽ hé mở miệng ra, đón lấy nụ hôn mạnh mẽ đánh úp lại như muốn đoạt hết lấy hơi thở của hắn của Phụ Hoàng, hắn không chút nào yếu thế cũng triền miên dây dưa tới.
Nhìn thấy hai người một ngồi một đứng, không coi ai ra gì đang cùng hôn nhau dây dưa, Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên không dám tin trừng lớn hai mắt, ở trong mắt bọn họ, cho tới bây giờ người kia đều là thần sắc lạnh lùng hờ hững, nhưng bây giờ lại chẳng hề để ý ở bọn họ trước mặt cùng người khác thân mật đến mức này, mà nam tử áo bào trắng đầy người cuồng tà khí ngồi trên ghế tựa kia, hơi hơi ngửa đầu, nhưng lại cũng giống như không chút nào để ý, thậm chí giơ cánh tay đưa hắn ôm vào trong lòng ngực, sau một phen hôn sâu, mới mang theo ý cười tà khí, hướng hai người bọn họ trông lại.
Cùng Phụ Hoàng cùng nhau quay đầu nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên, Kì Minh Nguyệt bên môi ý cười chưa hề giảm, liếm liếm môi, giống như đang trở về vị trí cũ của mình, ngữ thanh rất là nhẹ nhàng: “Hiện giờ các ngươi cũng biết, hắn là người cùng ta có quan hệ rất mật thiết.”
Đứng ở bên cạnh Phụ Hoàng, đầu ngón tay gợi lên vài sợi tóc của y ở trong tay quấn quanh thưởng thức, hắn đối biểu tình của huynh muội hai người kia thập phần vừa lòng, không chút để ý, miệng tiếp tục nói: “Chớ có để cho Tử Nghiêu lại nghe thấy những lời nói như vậy, cũng đừng để cho ta lại nhìn thấy có người rút kiếm chĩa vào y, Tử Nghiêu sợ nhất thời khống chế không được, làm người khác bị thương, kia liền không tốt.”
Trong mắt người mặc áo ngân bào kia không còn chút ôn nhu nào, giờ phút này hắn chỉ tựa vào người đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh, vẻ mặt chây lười, bề ngoài nhìn như bình thản lại thế nhưng lộ ra vẻ nguy hiểm rõ ràng, Thủy Nguyệt Công Tử giờ phút này không còn giống như người mà bọn họ đã nhận thức, trong cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng băng hàn lạnh thấu xương của hắn, khiến cho bọn hắn kinh hãi không thôi, nhưng đồng thời cũng lại bị phong tư này của hắn sở nhiếp, giống như một thanh đao lưỡi dao sắc bén, biết rõ nguy hiểm, lại vẫn dẫn động lòng ngườ.
Lưu giữ tâm tư phức tạp, huynh muội hai người nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy hắn cùng nam tử quỷ bí kia mặc dù đã không còn cử chỉ thân mật, nhưng hắn tựa vào bên cạnh người nọ, hai người một ngồi một đứng, cũng có loại cảm giác thân mật không nói nên lời, giống như có vật vô hình nào đó, đem hai người cùng người bên ngoài ngăn cách, liền như mấy lọn tóc hắn nắm trong tay kia, cho dù là trong lúc lơ đãng cầm lên, đều có thể làm cho người ta cảm giác thấy được sự ràng buộc của hai người.
Trong lòng vẫn là không cam lòng, Nguyễn Thiên Kì lòng đầy ghen tỵ, cùng muội muội bên cạnh đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, Trình Tử Nghiêu mặc dù đối với huynh muội hai người bọn họ vô tình, nhưng người như hắn như vậy, lại há có thể không khiến người bên ngoài đối hắn hâm mộ, hôm nay có bọn họ, lại cũng không biết bên ngoài còn có bao nhiêu nhười khác đối hắn nảy sinh tình cảm, sớm muộn gì, giữa hai người chắc chắn sẽ sinh ra hiềm khích.
Một phen suy nghĩ qua đi, Nguyễn Thiên Kì sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng bước đi ra phía ngoài, chỉ cần là thứ Nguyễn Thiên Kì hắn muốn, liền sẽ không dễ dàng buông tay, huống chi đến nay cũng còn chưa bao giờ từng có vật nào hắn muốn mà không chiếm được, ngày sau, nếu là tra được thân phận của nam tử quỷ bí kia, Trình Tử Nghiêu sẽ biết, thân là võ lâm Thiếu chủ, chính mình cùng hắn tương xứng phù hợp như thế nào.
Kì Minh Nguyệt thấy Nguyễn Tử Liên kia thần sắc phức tạp nhìn hắn liếc mắt một cái, liền đi theo sau huynh trưởng ly khai, bên môi lộ ra một tia cười nhẹ đùa cợt, lắc lắc đầu, xoay người đối mặt Kì Hủ Thiên: “Hiện giờ Phụ Hoàng cũng biết, trong chốn giang hồ không có khả năng có người làm cho Minh Nguyệt để vào mắt, có thể nói, tại đây trên đời này, cũng chỉ có Phụ Hoàng một người có thể làm cho lòng ta cam tình nguyện hầu hạ dưới thân, ngươi nên biết, Minh Nguyệt vốn dĩ là luôn ở trên người...” Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, nhớ tới hỏi: “Không biết Phụ Hoàng khi nào để cho ta như nguyện?”
_____ Hết chính văn chương 81_____