Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 41: Bị bệnh
“Hữu Bân.” Lạc Nham đứng trong bếp gọi ra.
Tần Hữu Bân bị dọa run tay làm rơi mấy bản vẽ, cậu ta vội vàng cúi xuống nhặt, lại nhìn lấy những bản vẽ khác đều là hình ảnh Giản Nhất, mặt đột nhiên cứng đờ.
“Lại đây rửa tay.” Lạc Nham lại gọi.
Tần Hữu Bân sắp xếp lại mấy bản vẽ thật gọn gàng trên bàn trà, sau đó đứng lên đi vào phòng bếp, yên lặng vòng qua phía sau Lạc Nham đến bồn rửa tay, mở vòi nước, dòng nước ấm áp lướt qua kẽ tay mới giúp người cậu ta có thêm hơi ấm, lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lạc Nham.
Lạc Nham đang hâm sữa, anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Đói?”
“Không đói?”
“Hôm nay không đến tự học tối à?”
“Không đi.”
Anh nghiêng đầu nhìn cậu ta, Tần Hữu Bân gục đầu xuống ánh mắt trốn tránh, Lạc Nham đã thấy mãi thành quen, anh chỉ nói: “Uống ly nước rồi đi tắm, lát nữa vào uống sữa, ngủ một giấc thật ngon.”
“Ừm.” Tần Hữu Bân gật đầu.
Lạc Nham xoay người ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách thu dọn giấy tờ và máy tính, sau đó lên tầng hai.
Tần Hữu Bân đứng một chỗ nhìn theo, ánh mát tối đen khó hiểu.
Lạc Nham mới thả đồ đạc lên bàn làm việc, lại nghe thấy Tần Hữu Bân nói vọng lên: “Anh, em đến trường lấy đồ một chút, sẽ về ngay.” Không đợi anh trả lời, dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân chạy đi.
Lạc Nham lắc đầu bật cười.
Tần Hữu Bân chạy một mạch, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của Giản Nhất trong mấy bức tranh kia, đồng thời cũng cuốn theo tất cả những dấu hiệu trước kia. Ví như tiểu bạch cẩu bên cạnh Cố Tiểu Đồng chính là Cầu cầu, bây giờ cậu ta mới phát hiện ra con chó bị Cố Tiểu Đồng búi những bím tóc nhiều màu sắc kia thế mà lại là Cầu cầu. Ví như cô gái duy nhất ngồi trên xe của Lạc Nham ngày hôm đón. Nụ cười rạng rỡ của Giản Nhất đêm nay. Bản vẽ của Lạc Nham. Tất cả các chi tiết nhỏ trong cuộc sống mà cậu ta không để ý đến, bây giờ đã rõ mồn một và chỉ ra một điều – Lạc Nham thích Giản Nhất.
Vậy còn Giản Nhất?
Cô cũng thích Lạc Nham sao?
Tần Hữu Bân chạy một mạch đến trung tâm phố đại học, trốn trong góc tối nhìn về phía Like.Giản.
Trước cửa tiệm, Giản Nhất vừa ngồi xổm giúp Cố Tiểu Đồng quàng khăn, vừa hỏi: “Em còn buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ nữa, em mới ngủ dậy.” Cố Tiểu Đồng nâng cằm nhỏ lên, tiện cho Giản Nhất quàng khăn: “Chị ơi, pháo hoa hết rồi.”
“Ừ, đã hết rồi, mọi người cũng phải về nhà ngủ.”
“Em còn muốn xem thêm.
“Đợi đến Tết Âm Lịch chúng ta lại xem được không?” Cô bọc kín cô bé chỉ còn chừa lại hai mắt và lỗ mũi.
Cố Tiểu Đồng gật đầu, ồm ồm phát ra tiếng, cô cũng không nghe rõ cô bé đang nói cái gì.
“Đi thôi.” Mẹ Giản mặc một cái áo khoác dài đến đầu gối ra khỏi tiệm.
“Mẹ lạnh không?” Giản Nhất hỏi, bây giờ vẫn còn nhiều vụn tuyết bay đầy trời.
“Không lạnh, mẹ mặc dày lắm.”
“Vậy được, chúng ta về thôi.” Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng lên đặt phía trước xe điện đã có chăn bông chắn gió, mẹ Giản ôm tiểu bạch cẩu ngồi phía sau.
Giản Nhất chạy xe đạp điện chậm rãi lướt qua Tần Hữu Bân, cũng không nhìn thấy cậu ta ở đó.
Nhưng Tần Hữu Bân lại nhìn rõ Giản Nhất, trông thấy cô ăn mặc kín đáo, chạy xe đạp điện trong gió lạnh cách cậu ta ngày càng xa, cậu ta thì vẫn đứng một chỗ dưới bóng cây lẳng lặng nhìn theo, tuyết rơi ngày một dày, cho đến khi Lạc Nham gọi điện đến, cậu ta mới giật mình tỉnh lại, ý thức được bản thân đã bị đông cứng.
Buổi sáng hôm sau, Tần hữu Bân bị bệnh.
Tần phu nhân vội vàng chạy đến chỗ Lạc Nham nhìn xem.
Cậu ta nằm trên giường tuyền dịch, không để ý tới ai mà chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa khoác lên một tấm áo mới cho những cành cây ngoài kia, một năm lại sắp trôi qua.
Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa đến năm mới, ở Like.Giản đã bận rộn không ngừng.
Sáng sớm, Giản Nhất và mẹ Giản đã quét tuyết trước cửa, Cố Tiểu Đồng mặc một bộ đồ đỏ rực như mặt trời nhỏ, cầm bánh bao trên tay, chân nhỏ không ngừng chạy nhảy trên nền tuyết chưa có người đi qua, nhìn dãy dấu chân nhỏ xinh phía sau mà hét lên: “Cẩu cẩu, giẫm lên đi, giẫm lên đi.”
“Gâu gâu.” Tiểu bạch cẩu vui sướng chạy trong tuyết lộ ra hai hàng dấu chân chó, dường như muốn nhảy lên người Cố Tiểu Đồng tranh công.
Chọc cô bé cười khanh khách.
“Tiểu Đồng, bánh bao sắp lạnh rồi.” Mẹ Giản mỉm cười nhắc nhở.
Cố Tiểu Đồng ngọng nghịu dạ một tiếng, nâng cái bánh bao cho vào miệng nhai từ từ.
“Có lạnh không?” Giản Nhất hỏi.
Cố Tiểu Đồng lắc đầu: “Không lạnh.”
Giản Nhất và mẹ Giản đều cười vui vẻ, hai người vui vẻ không những vì tuyết trắng khiến lòng người sảng khóai, mà còn vì công việc kinh doanh tối qua rất tốt, chưa nói đến doanh thu cao, mà còn vì tiệm mới hai tầng Like,Giản thiết kế sáng tạo làm cho khách hàng rất hài lòng. Nhiều sinh viên ở phố đại học đã chủ động chụp những bức ảnh không khí tưng bừng vào thời điểm đó tải chúng lên mạng, ngoài việc chia sẻ và bình luận nhộn nhịp còn được lên hot search. Đinh cùng bàn còn trộm lấy điện thoại của ba Đinh chia sẻ một lượt, tạo ra khá nhiều xôn xao trong giới ẩm thực.
Fans của riêng của Giản Nhất cứ vèo vèo mà tăng lên, các bình luận cũng không ngừng lại.
Những tín đồ sành ăn ở thành phố Nam Châu không ai là không biết đến Like.Giản.
Điều khiến cô và mẹ Giản vui mừng hơn cả chính là hôm nay vẫn chưa mở cửa, đơn hàng trên mạng đã vượt quá tổng số đơn hàng thông thường, Tết Âm Lịch năm nay sẽ không quá túng quẫn.
“Chào buổi sáng, Giản Nhất.”
“Giản Nhất, chào buổi sáng.”
“Chào dì Giản, Giản Nhất, em gái Cố.”
Khi Giản Nhất và mẹ Giản quét được một phần tuyết, ba người Võ Thụy Thụy, Uông Phán Phán và Vương Miễn đã xách đồ ăn sáng đi làm, tươi cười chào hỏi.
“Chào buổi sáng cả nhà nha.” Cố Tiểu Đồng đứng trên nền tuyết trắng, vẫy tay nhỏ về phía mọi người, trông rất đáng yêu.
Ba người tươi cười đi vào trong tiệm, lúc quay ra đã cầm dụng cụ trong tay hỗ trợ quét tuyết.
Quét tuyết xong việc buôn bán bắt đầu, có thể nói việc kinh doanh hôm nay tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, trong vài ngày tới, kinh doanh vẫn chỉ tốt hơn chứ không kém, Giản Nhất bắt đầu sử dụng công cụ giao hàng chuyên nghiệp, lại tuyển không ít người làm, thời điểm sắp Tết, việc làm ăn càng ngày tốt hơn.
Mẹ Giản và Vương Miễn kích động không ngừng.
Học sinh, sinh viên và nhân viên công tác cũng bước vào thời điểm bận rộn cuối năm, khi Giản Nhất nhận được thông báo nghỉ đông, cô cũng nghe thấy chuyện Tần Hữu Bân một tuần không đến lớp vì bị bệnh liên tục bốn năm ngày. Ban đầu còn mời bác sĩ đến nhà, nhưng sau đó lại đưa thẳng cậu ta vào bệnh viện, có thể nói bệnh rất nặng, chủ nhiệm lớp và bạn học trong lớp 12/1 cũng đến thăm, thậm chí mấy cô gái theo đuổi cậu ta còn mua cả hoa và trái cây đi thăm.
Đinh cùng bàn cũng đã đi một chuyến, trông thấy Tần Hữu Bân gầy sọp hẳn đi.
Giản Nhất không đi, mỗi ngày cô đều rất bận rộn.
Hôm nay trong lúc cô đang giúp hai bạn học giảng đề toán, đột nhiên Tưởng Tiếu Tiếu đứng trước cửa sổ, dọa cô sợ nhảy dựng.
Đinh cùng bàn vỗ vỗ ngực sợ hãi: “Ôi má ơi, còn tưởng là Dung ma ma.”
Giản Nhất: “…..”
Tưởng Tiếu Tiếu nói với Giản Nhất: “Giản Nhất, tôi tìm cậu có chút việc, cậu ra đây được không?”
Giản Nhất hơi ngẩn người, sau đó cô gật đầu: “Cậu chờ một chút, tôi sẽ ra ngay.”
“Được.”
Tưởng Tiếu Tiếu đứng ngoài hành lang chờ cô.
Giản Nhất mới vừa bước ra khỏi lớp, bàn trước bàn sau đã sôi nổi dí mặt vào cửa sổ nhìn xung quanh một hồi, tò mò hỏi: “Tưởng Tiếu Tiếu tìm Giản Nhất làm gì nhỉ? Không phải mấy đứa bên lớp mũi nhọn vẫn luôn khinh thường học sinh lớp cơ bản bọn mình sao?”
“Ai nói, tôi lại thấy học sinh lớp mũi nhọn rất ngoan rất lễ phép, chỉ là quá thích học tập không muốn nói những chuyện vô nghĩa với chúng ta thôi.”
“Không sai, tôi cũng thấy bọn họ đều là người tốt.”
“Vậy Tưởng Tiểu Tiếu tìm Giản Nhất làm gì?”
“Chắc vì Tần Hữu Bân rồi?”
Đúng thật là vì Tần Hữu Bân, Tưởng Tiếu Tiếu muốn cô đến gặp Tần Hữu Bân, nói rằng tinh thần cậu ta rất sa sút, chỉ còn năm tháng nữa là đến kỳ thi đại học, thời điểm này cậu ta không thể làm tuột mắt xích được.
Kỳ thật Giản Nhất vẫn luôn cho rằng ‘thi đại học’ là một chuyện tốt, nó như một cây cầu giúp bạn thoát nghèo, ít nhất ở kiếp trước cô đã thay đổi vận mệnh của mình vì thi đại học. Nhưng nó đối với người giàu lại không phải là điều ảnh hưởng. Điều này đại khái có thể được so sánh với hai câu khác nhau ‘đưa than ngày tuyết’ và ‘dệt hoa trên gấm’. Giống như Tần Hữu Bân con cháu nhà có tiền, thi đại học có lẽ chỉ là ‘dệt hoa trên gấm’ mà thôi. Cho nên cô không lo lắng như Tưởng Tiểu Tiếu.
Tưởng Tiếu Tiếu: “Giản Nhất, cậu đến thăm cậu ấy được không?”
Giản Nhất hỏi ngược lại: “Mẹ của cậu ta sẽ nghĩ gì về tôi? Lại tăng thêm rắc rối nữa sao?”
Tưởng Tiếu Tiếu im lặng, lúc cô còn cho rằng Giản Nhất thật sự tuyệt tình với Tần Hữu Bân, lại nghe Giản Nhất hỏi: “Cậu ta có giữ điện thoại không?”
Tưởng Tiếu Tiếu ngẩn ra, rồi đáp: “Giữ.”
“Vậy được rồi.”
“Cảm ơn.”
Giản Nhất đọc được một số cảm xúc trong mắt Tưởng Tiểu Tiếu, cô thở dài không biết nói gì, cô vẫn luôn cho rằng ở cái tuổi mười bảy mười tám này chuyện tình cảm sẽ rất mâu thuẫn, vừa yếu ớt lại vừa kiên định mãnh liệt, phải tự mình bước ra mới được.
Tưởng Tiếu Tiếu dường như nghe ra điều gì đó từ trong tiếng thở dài của Giản Nhất, ánh mắt chợt ảm đạm.
Trước đó Giản Nhất đã xóa hết phương thức liên lạc với Tần Hữu Bân, nhưng số điện thoại của cậu ta vẫn còn lưu giữ trong đầu, vì vậy trước giờ học, cô đã gửi đi một tin nhắn ngắn.
Lúc này Tần Hữu Bân đang nằm trên giường bệnh, nhìn cảnh sắc an tĩnh ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn nhưng khí sắc tái nhợt.
Điện thoại ở mép giường đột nhiên rung lên, cậu ta rũ mắt liếc một cái, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ ‘Giản Nhất’ thì lập tức ngồi bật dậy, mở tin nhắn ra xem.