Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: J.Cent
Beta: girl_sms
Thân thể đau đớn làm cho Bạch Lâm đang ngủ say cũng khôi phục chút ý thức, nàng cảm thấy thân thể rất đau, giống như có con gì đó cắn nàng, lại giống như có ngàn cân đặt trên người nàng, làm cho nàng không thể thở. Bạch Lâm muốn giãy dụa, muốn nói cho vật kia đừng cắn nàng nữa. Nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đều không thể phát ra âm thanh.
Vào giờ phút này lý trí đã mất đi toàn bộ, Trì Thanh xoay người đặt thân mình ở trên người Bạch Lâm, đem chân chen giữa hai chân nàng ấy, cách lớp quần lót mỏng manh cọ cọ lên bộ phận tư mật. Mà miệng nàng vẫn ở vết hôn ngân trên cổ Bạch Lâm gặm cắn.
Trì Thanh chán ghét dấu vết này, càng chán ghét trên người Bạch Lâm lưu lại dấu vết của người khác. Nàng muốn đem vết hôn ngân xóa đi, nhưng nàng hiểu được, dấu vết này không dễ dàng xóa đi được. Vì thế, Trì Thanh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Răng nanh theo đôi môi di chuyển, giống như ma quỷ trong bóng tối tìm kiếm thức ăn, mà cổ Bạch Lâm chính là thứ thức ăn thơm ngon. Há mồm cắn xuống, dùng sức cắn mạnh, mút vào. Trì Thanh mặc kệ làm như vậy sẽ khiến Bạch Lâm bị đau mà tỉnh giấc, nàng chỉ biết không thể để lại dấu vết của người nào trên người Bạch Lâm dù chỉ một giây. Vì điều đó đối với nàng là tra tấn, là vũ nhục.
Hai cơ thể vào giờ phút này như bùng cháy. Dù đang ngủ, thân thể Bạch Lâm cũng sẽ có phản ứng. Cổ đau đớn làm cho nàng ấy vô ý thức hừ nhẹ ra tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh. Ngay sau đó, vì phản ứng né tránh của mình, nàng đã bị trừng phạt.
Bên tai phát ra tiếng hô hấp của Bạch Lâm, thấy nàng ấy đưa tay đè đôi vai của mình, muốn đem mình đẩy ra. Phản ứng kháng cự như vậy càng làm Trì Thanh thêm bất mãn. Tịch Nhược Khanh hôn ngươi, ngươi thuận theo, vì cái gì khi ta hôn ngươi, dù cho đang ngủ ngươi cũng muốn cự tuyệt?
Tất cả cố chấp chồng chất lên nhau đến mức tận cùng. Trì Thanh dùng sức cắn cổ Bạch Lâm, răng nanh cắn chặt vào da thịt như muốn xé rách. Đồng thời cách lớp áo ngủ đưa tay dùng sức nắm lấy bộ ngực no đủ của Bạch Lâm mà vuốt ve. Thình lình xảy ra kích thích khiến hồng đậu dưới lớp áo ngủ trở nên cứng rắn, Bạch Lâm không nhịn được hừ ra tiếng, thần trí cũng trở nên thanh tỉnh rất nhiều, nhưng nàng vẫn chưa thể mở mắt ra xem có chuyện gì đang xảy ra.
Dùng sức, lại dùng sức, răng nanh như hận không thể biến thành một vũ khí sắc bén đem miếng thịt trên cổ Bạch Lâm cắn xuống. Tay trái nắm bắt bộ vị tròn trịa lúc này lại giống như đang phát tiết. Trì Thanh điên cuồng thô bạo đối với Bạch Lâm, giờ phút này, nàng thầm nghĩ có được Bạch Lâm, biến nàng ta trở thành của riêng mình. Không phải là quan hệ mẹ con, cũng không phải quan hệ người yêu.
Nàng, đơn thuần là muốn nàng ta, đem nàng ta trói buộc bên mình, ai cũng không cướp đi được.
Từng có một khoa học gia đã chứng minh, dù là đang ngủ, con người đối với mọi việc xung quanh vẫn có thể cảm nhận được. Ngay cả người thực vật khi nghe người nhà hoặc người yêu kêu gọi cũng có thể tỉnh lại, huống chi Bạch Lâm trong lúc ngủ bị Trì Thanh đối đãi như vậy.Quần bị cởi ra, kéo theo cả quần lót bên trong xuống tới đầu gối. Ngay sau đó, bụng bị một bàn tay nóng rực xoa lấy, nó đảo quanh vùng rốn. Bạch Lâm mở mắt ra, liền thấy Trì Thanh nằm úp sấp trên người mình. Nàng ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi hơi mở ra, không có vật gì che đậy giữa hai chân mình, lộ ra ánh mắt khác thường.
Đau đớn trên cổ nhắc nhở Bạch Lâm, đây không phải là giấc mộng, mà là sự thật. Thân thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, nhìn quần áo của mình bị làm loạn, quần ngủ cùng quần lót bị cởi ra. Bạch Lâm nhìn Trì Thanh chuẩn bị hôn bụng của mình, nàng không thể tin nổi vào mắt mình.
Cảnh tượng trước mắt này, nàng nghĩ đến vô số lần, nhưng chưa bao giờ cho phép bản thân mình dám khát vọng điều ấy trở thành sự thật. Bạch Lâm cũng không phủ nhận mình đối với Trì Thanh có dục vọng, mặc dù điều ấy nghe có vẻ hoang đường, thậm chí là đáng xấu hổ. Nhưng dục vọng này đã sớm hình thành trong lòng Bạch Lâm, ngay từ giây phút nàng bắt đầu yêu Trì Thanh, như lớp tuyết mùa đông càng lúc càng dày, đến mức không quay lại được.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh bị cái gì kích thích, hoặc xảy ra chuyện gì, mới có thể đối với mình làm ra hành vi này. Từ khi hai người gặp lại nhau cũng không có nhiều biến chuyển lắm, hoặc là nói, các nàng từ trước đến bây giờ đều là người xa lạ có quan hệ huyết thống. Cho dù thời gian gần đây quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn, cũng chi có thể xem như từ không quan tâm đến nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Lâm yêu rất hèn mọn, hèn mọn đến mức nàng không dám nghĩ Trì Thanh sẽ đáp lại mình. Nghĩ đến váy ngủ bị xé hư cùng với cảnh tượng chân thật trước mắt. Thẳng đến lúc này, Bạch Lâm mới dám khẳng định, hơn một tháng trước, lúc nàng phát sốt, Trì Thanh đã tới.
Những hi sinh của mình cũng không phải không có hồi báo. Có lẽ, Trì Thanh cũng có một chút thích mình. Dù Bạch Lâm không rõ Trì Thanh làm sao đối với mình sinh ra cảm tình như vậy, nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ nhiều, không muốn băn khoăn nhiều như vậy. Lúc này đây, nữ nhân mà mình tâm tâm niệm niệm suốt mười mấy năm đem mình đặt dưới thân. Hôn môi mình, vuốt ve thân thể mình. Bạch Lâm không thể tin được hết thảy tất cả những chuyện này là thật, nàng cảm thấy thân thể thật thoải mái, thật hạnh phúc, cho dù hiện tại buộc nàng phải chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bụng bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm nên có chút run lên, Bạch Lâm không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, thật giống như nàng thích một người, muốn hôn người đó, hôn thôi không đủ còn muốn cắn lên. Vật cực tất phản, hợp cực tất phân. Sự vật gì đến cực hạn, cũng sẽ sinh ra tương phản. Mà cảm giác của Bạch Lâm bây giờ, cũng là như thế.
Nàng quá yêu Trì Thanh, cũng quá khát vọng nàng ta. Cho dù chỉ là một cái hôn cũng đều làm cho Bạch Lâm mất đi lý trí, càng không nói tới đụng chạm thân mật như vậy. Sinh lý sản sinh ra nhiệt lưu theo bụng truyền xuống dưới, tới vùng đất bí ẩn chậm rãi tràn ra. Cảm nhận được ướt át khiến Bạch Lâm vô cùng xấu hổ, nàng vụng trộm dùng hai tay bắt chặt drap giường, sợ chính mình không cẩn thận kêu ra tiếng, làm cho hết thảy những điều tốt đẹp chấm dứt.Bạch Lâm tỉnh dậy cũng không phải điều Trì Thanh dự kiến. Trên thực tế, Trì Thanh căn bản không nghĩ tới, hoặc là không muốn nghĩ tới chuyện Bạch Lâm sẽ tỉnh lại. Nàng si mê hôn bụng Bạch Lâm, hai tay ở phía dưới thì vuốt ve cặp đùi bóng loáng. Bạch Lâm thật gầy, gầy đến mức bỏ đi phần ngực cùng cái mông có chút thịt, thì toàn bộ chỗ khác trên người dường như chỉ toàn xương là xương.
Cơ thể gầy gò này khi ôm cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng khi lòng bàn tay chạm xuống phần dưới cơ thể lại sinh ra một cảm xúc thăng hoa diệu kì. Vuốt ve bộ vị của Bạch Lâm, ngón tay Trì Thanh xoa nhẹ vùng trên bộ vị từ trái qua phải rồi lại từ phải qua trái. Thi thoảng, Trì Thanh sẽ có ý xấu di chuyển đến bụng xoa xung quanh vùng rốn của Bạch Lâm. Cũng có lúc, Trì Thanh tràn ngập khiêu khích khuấy động vùng phụ cận xương mu.
Con người là một cơ thể có sinh mệnh kì diệu, mà thân thể Bạch Lâm lại được Trì Thanh xem như một tác phẩm nghệ thuật rất có giá trị thưởng thức. Nàng chậm rãi vẽ dọc theo thân hình Bạch Lâm, khi thì vẻ một hình tròn lớn, khi thì lại dài dài, khi thì lại là những đường ngắn ngắn. Nàng như môt đứa bé chiếm được một món đồ chơi mới nên chơi mãi không biết ngừng.
Qua hồi lâu, Trì Thanh phát hiện hô của Bạch Lâm ngày càng mạnh, thân thể cũng trở nên nóng bỏng. Nàng có chút chột dạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Lâm đang ngủ say, thấy nàng ấy không tỉnh lại, lúc này mới yên tâm, tiếp tục việc đang làm.
Nhờ Trì Thanh vừa rồi điều tra mà Bạch Lâm mới có cơ hội thở dốc, nhưng chưa đợi nàng nghỉ ngơi tốt, thì cổ lại bị cắn một lần nữa. So sánh với đau đớn lúc đầu, thì lúc này đây hôn môi trở nên ôn nhu rất nhiều. Cảm thấy tay Trì Thanh lặp lại cọ cọ trên xương quai xanh, sau đó chậm rãi trượt xuống bộ ngực cùng với bụng, cuối cùng đi vào giữa hai chân của mình. Thân thể ướt át bị ngón tay lắp đầy, Bạch Lâm ngẩng đầu lên cố gắng duy trì hô hấp, giả vờ như đang ngủ say.
Đáng tiếc, Trì Thanh cũng không cho nàng cơ hội này, ngón tay nàng đè lên vùng trung tâm. Là một cô gái 22 tuổi, có cảm giác, cũng không là gì kì quái. Lúc trước vì xác định bản thân mình có cảm tình đối với Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không ít lần tìm tòi tư liệu về con gái với con gái.
Cho dù Bạch Lâm biết nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó nên làm như thế nào, cũng từng đối với Trì Thanh sinh ra dục vọng, nhưng nàng vẫn chưa từng thử đụng vào thân thể của mình. Bạch Lâm cảm thấy việc này thật xấu hổ, nàng không dám làm. Trọng yếu là, nàng cảm thấy mình là của riêng Trì Thanh, thân thể này cũng chi thuộc về nàng ấy. Chỉ có Trì Thanh mới có thể đối với nàng làm sự việc này, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể.
Hiện tại, giấc mộng nháy mắt trở thành sư thật. Bộ phận mẫn cảm bị Trì Thanh đụng vào, chưa bao giờ trải qua như vậy, khiến Bạch Lâm căn bản không thể thừa nhận khiêu khích này. Nàng cắn chặt răng, đem thanh âm từ yết hầu nuốt trở vào, không dám phát ra âm thanh.
Nhưng làm như vậy, thật sự quá mệt mỏi, cũng quá khó nhịn.
Dần dần, Trì Thanh không thỏa mãn đụng chạm đơn giản như vậy, ngón tay bắt đầu trượt đi, cọ xát khe hở giữa hai cánh hoa. Càng ngày càng nhiều chất lỏng ướt át tràn ra, Trì Thanh đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, đi vào nơi huyệt động.
PS: Cuối cùng cũng rảnh rang Beta khổ cái là chương nài quá dài, quá nguy hiểm nên mới Beta được 1 nửa, còn một nửa chờ tuần sau nha mấy chế =)))))))))) Dạo nài đi làm mệt mỏi quá, chưa quen nhịp độ công việc nên về nhà chỉ muốn đi ngủ :(((( Mấy bạn thông cảm nha, mà ko thông cảm cũng đao có làm gì được mình =))))))) Yên tâm, mình không drop đâu, chỉ là mấy bạn phải chờ mình quen quen với công việc mới rồi mình lại Beta, Edit tích cực như xưa :"> Mấy chương nài Thanh mama dữ dằn quá, đã lộ ra thú tính =))))
[Lải nhải chẳng liên quan đến truyện] Mấy nay Sài Gòn mưa hoài, làm tâm trạng cũng mộng mơ bay bổng lãng mạn tiểu tư sản hơn =)))) nếu sau này nhà có điều kiện chắc chắn mình sẽ mua 1 mảnh đất thật rộng, ít người ở, xây một ngôi nhà bằng kính không cho sang :"> cứ mỗi khi trời mưa thì lôi laptop, mặc đồ đẹp, mang hộp kem ra vừa ăn vừa ngồi Edit truyện thi thoảng ngắm mưa... mệt thì nằm xuống lăn qua lăn lại mà chẳng sợ ai nhìn thấy :"> Nghĩ thấy thèm ghê, khổ cái là kiếp nài chắc không có điều kiện nỏi :((((