Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: nainguyen
Beta: girl_sms
Rất nhiều thời điểm, muốn thoát khỏi mê cung không chỉ dựa vào may mắn, tất nhiên cũng phải có chút kĩ năng. Cuộc đời cũng thế, đi nhầm một bước, nhiều khi sẽ nhầm một đời. Mê cung cũng vậy, chỉ cần rẽ nhầm một đường khác, cũng có khả năng sẽ không tìm thấy đường ra, nhất là ở chỗ tối đen như vậy, dù mở to mắt cũng không thấy được đường.
Theo bản năng mà phòng thủ, Bạch Lâm lắng nghe tiếng bước chân, đồng thời, kiên nhẫn ghi nhớ từng con đường mình đã đi qua, để tránh bị mất phương hướng. Nhưng mà, đường chết lại hiện ngay trước mặt, Bạch Lâm bất đắc dĩ dụi mắt, nhất thời phát hiện, các kĩ năng đã từng được huấn luyện, ở trong cái mê cung này căn bản là không dùng được. Đây không phải cái chỉ dùng lí luận mà giải mã, mà chính là cách đi loạn xạ của mấy đứa nhỏ trên mấy trò chơi.
Di động khi tham gia trò chơi thì bị mất sóng, tầm mắt cũng bởi vì ở trong bóng tối một thời gian dài mà trở nên hỗn độn. Bạch Lâm không biết bản thân đã lạc ở trong này bao lâu, ngẫu nhiên chạm mặt một hai người cũng lạc đường, Bạch Lâm cố ý đi né bọn họ, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.
Thời gian dần trôi, Bạch Lâm cảm thấy chân trái hơi nhói đau, bước chân cũng càng ngày càng chậm lại. Nhờ vậy nàng mới phát hiện, mình đã lạc trong mê cung này rất lâu, đi bộ thời gian dài như thế với cái chân trái bị thương này cũng là lần đầu tiên. Nghe đầu gối phát ra tiếng rắc rất nhỏ, Bạch Lâm tựa người vào bức tường, lấy tay xoa chân trái.
Vốn dĩ nàng muốn cùng Trì Thanh từ trong đám người rời đi, về nhà ăn bữa tối "hai mình", kế hoạch của nàng tự nhiên lại bị chuyện này cản trở. Nhớ lại những chuyện hôm nay, Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn nóc nhà tối như mực, tâm tình cũng dần dần ấm áp.
Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng từ trước đến giờ, vào thời điểm cả hai đều tỉnh táo mà thân mật với đối phương. Trên thực tế, Bạch Lâm căn bản không nghĩ tới Trì Thanh lại không khống chế được mà hôn môi mình, thậm chí là sau khi hôn xong không bỏ chạy, mà còn cùng mình đi về.
Yêu rốt cuộc là cảm giác thế nào, Bạch Lâm trả lời, là có đắng có ngọt, hỉ nộ ái ố. Nàng thích Trì Thanh thật lâu, yêu Trì Thanh càng lâu. Năm tháng dần trôi qua, Bạch Lâm đã muốn quên mất bản thân vì Trì Thanh mà thương tâm khổ sở bao nhiêu, trên thực tế, là nhiều không đếm được .
Quan hệ huyết thống của hai người tựa như một hố sâu không thể vượt qua, nó cản giữa hai người, là trở ngại lớn nhất, làm cho các nàng không thể đi tiếp. Thế tục, lý lẽ, đạo đức, Bạch Lâm biết, chính ba thứ này khiến nàng khó có thể đến với Trì Thanh.
Trước đây, Bạch Lâm thích Trì Thanh, muốn đến gần nàng ta, muốn được đến đối phương trân trọng. Nay, Bạch Lâm yêu Trì Thanh, muốn bảo vệ nàng ta, muốn làm bạn, muốn được đáp lại. Độ tuổi thay đổi, mục đích cũng đổi, duy có một điều không đổi , chính là tâm tình.
Bạch Lâm biết, Trì Thanh đã điều tra và biết năm năm mình làm gì, sống sao. Nàng không phải không nghĩ tới việc nói cho Trì Thanh biết, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc. Năm năm qua, Bạch Lâm vẫn đều cố gắng trở nên mạnh mẽ, những vết thương đầy người cùng thân thể rách nát này chính là minh chứng tốt nhất. Đồng thời, nàng cũng học được cự tuyệt, học được cách che dấu bản thân, ngụy trang thành một bộ dáng khác.Nay, hai người đối diện với nhau, thân mật như vậy, Bạch Lâm lại càng sợ hãi. Nàng không biết Trì Thanh sẽ đối đãi như thế nào với mình, là giả ngu? Hay lại trở nên xa cách? Có thể dũng cảm bước lên một bước, cùng mình ngả bài hay không? Có không biết bao nhiêu dự đoán, nhưng người tính sao bằng trời tính.
Sợ hãi, lo lắng, bất an làm cho nàng không thể yên giấc, luôn hết sức cẩn thận nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Nàng không dám ngủ, càng ngủ không được. Bởi vì, nàng sợ khi mình vừa tỉnh dậy vào mỗi sáng, Trì Thanh lại biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay lúc Bạch Lâm miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía bên trái truyền đến. Bạch Lâm không biết người đến là ai, cũng không muốn để ý đối phương. Nhưng mà, cước bộ càng ngày càng gần, hương vị quen thuộc càng ngày càng đậm. Chỉ trong nháy mắt, Bạch Lâm đã biết người đang tới gần này là ai.
Mang theo một tia vui sướng, Bạch Lâm hướng đối phương đi đến, lại cao hứng đến quên mất chân trái không tiện đi lại. vừa nhích người một chút, thân thể liền lảo đảo đổ về phía người đối diện. Tại tình huống khẩn cấp này, Bạch Lâm căn bản không dừng được bước chân, càng không thể giữ cân băng thân thể. Mắt thấy bản thân sẽ ngã trên mặt đất, lúc này, người nọ đúng là vươn tay, đem nàng ôm vào trong lòng, cũng khiến cho thân thể hai người chặt chẽ tiếp xúc cùng nhau.
Niềm vui sướng khi gặp lại khiến cho trái tim nàng đập nhanh chóng, ngay cả hô hấp cũng bởi vì này một cái ôm mà dồn dập hẳn lên. Bả đầu tựa vào bờ vai không quá dài rộng của đối phương, ngửi thấy hương vị thảo mộc quen thuộc. Hai người chỉ mới xa nhau chưa được một tiếng, mà Bạch Lâm lại cảm thấy các nàng đã muốn tách xa một ngày, một năm, thậm chí mười năm.
Độ dài của nhớ nhung căn bản không thể nào dùng thời gian để so sánh, nó là sự tồn tại siêu việt hơn hết thảy định luật vật lí, đối với một người yêu sâu đậm, nhớ mong của họ thậm chí còn dài hơn.
Hô hấp dần dần trở nên bình tĩnh, trái tim đập loạn nhịp cũng an tĩnh lại. Nhìn hai tròng mắt của đối phương giấu sau lớp mặt nạ, Bạch Lâm cũng không nói gì, mà đối phương cũng không có ý muốn mở miệng. Hai người cứ như vậy gắt gao ôm lấy nhau, trước ngực no đủ đè ép bộ vị tương tự của đối phương. Không biết là ai hôn ai trước, hay là ai trước dò xét ai, trong không gian tối tăm bí ẩn này, hai thân thể chứa lửa nóng, không kềm chế được đang phóng thích.
Nếu, ta là ánh sáng, ta sẽ không chút kiêng nể mà sáng lạn huy hoàng.
Nếu, ta là nước, ta sẽ không chút kiêng kị thứ gì mà chảy xuôi rong chơi.
Nếu, ta là cái bóng, ta sẽ tùy tâm sở dục giả ngây giả dại, không sợ ai cười nhạo, càng không sợ ai phát hiện.
Vứt vỏ thân phận, quan hệ, huyết thống của chúng ta, ta muốn ngươi, phải là ngươi. Ta thích cái nhìn chăm chú của ngươi, thích nụ hôn ngọt ngào của ngươi, thích cả cái ôm chặt vào lòng.
Trầm trọng thở dốc quanh quẩn ở bốn phía, giống như hận không thể cùng dung nạp nhau vào một chỗ. Thân thể bị đặt ở bức tường không quá rắn chắc, độ nóng do ma sát xuyên qua quần áo mong manh, tiến vào cơ thể như thiêu như đốt.Nụ hôn cũng thực nóng bỏng, cuốn trôi đi lí trí Bạch Lâm. Hương thảo mộc quen thuộc tràn ngập khoang miệng, bả vai đè xuống, bộ ngực cũng bị bàn tay nóng rực cầm lấy, vuốt ve đè ép. Bạch Lâm vươn tay, dùng sức đem người đối diện ôm lấy. Trên thực tế, nàng hận không thể cả đời này cũng không cần ra...
Vừa hôn xong, hơi thở của cả hai đều có chút khó khăn, một sợi chỉ bạc từ hai cánh hoa chia lìa bị kéo dài, chảy xuống tới quần áo. Chẳng qua, cũng chẳng ai quan tâm đến chuyện này. Cổ bị ngón tay nóng rực chạm nhẹ, ngón tay ấy ở làn da mẫn cảm di chuyển qua lại, ngay sau đó, liền có bờ môi nóng bỏng lập tức hôn lên.
Cổ bị hôn đến run rẩy, khí lực ở hai chân cũng dần dần mất đi. Bạch Lâm nâng đầu lên, hé mở đôi môi dùng sức hô hấp. Nàng không muốn kêu ra tiếng, lại càng không muốn vạch trần thân phận của đối phương. Bởi vì trong bóng tối, các nàng mới có thể không kiêng kị. Bởi vì có một lớp mặt nạ ngụy trang, các nàng mới có thể ở trong này tiến hành một hồi kịch liệt cuồng hoan dù ở đây không thấy nổi năm ngón tay.
Ẩn nhẫn lâu lắm, đã đến lúc phải phóng thích. Nếu không thể ôm, không thể tới gần nhau, thì thật lãng phí cơ hội này. Nút áo sơmi bị mở ra, nội y mặc ở trong cũng bị vén lên trên. Lúc này đã không còn gì che chắn trước ngực, không hề cách trở nên lập tức bị đối phương nắm ở trong tay. Bạch Lâm phát ra một tiếng thở dài, toàn bộ thân thể đều xụi lơ, kịch liệt run rẩy trong lòng người phía trước.
Thở dốc càng lúc càng nhiều, không chỉ có Bạch Lâm, còn có một người khác. Lý trí còn sót lại trong đầu cũng đều tiêu mất. Hai khỏan no đủ trước ngực bởi vì động tình mà đứng thẳng. Giống như chỉ trong một cái chớp mắt mà con bướm đã phá kén, là cảnh tượng mà mắt thường hiếm khi thấy được.
Dục vọng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, bụng dưới run rẩy và giữa hai chân thì lại ẩm ướt. Lúc cánh tay nóng bỏng kia cách quần ngoài xoa xoa đùi trong của mình, Bạch Lâm cầm lấy bàn tay kia, kéo về phía trước, đặt tại vị trí trung tâm hai chân. Quá mức rõ ràng, căn bản không cần ngôn ngữ, giống như những gì nàng nói đều là dư thừa, chỉ cần dùng hành động.
Tiếng kéo mở khóa quần vang lên thay cho câu trả lời, xiềng xích phát ra lúc này vang lên vô cùng ái muội. Ngay cả âm thanh đai lưng kim loại bị tháo ra va chạm vào nhau cũng phá lệ thật êm tai.
Quần lót đã sớm bị thấm ướt, vốn là lớp vải đơn bạc, lúc này tựa như trang giấy bị nước ấm thấm ướt, không hề có năng lực bảo vệ bộ vi bên trong. Bàn tay chạy loạn trượt dọc theo đường cong thân thể, từ đùi gốc đến đầu gối, rồi từ đầu gối chạy trở về bắp đùi. Theo đó mỗi một tấc, lỗ chân lông cũng giãn mở ra, mang đến khoái hoạt vô cùng .
Đầu gối trái bị đối phương lấy tay vuốt vuốt, bàn tay mềm mại ở chung quanh vòng quanh vòng, vừa vuốt ve vừa xoa nắn. Đau nhức rất nhanh bị giảm bớt, không biết do thật sự biến mất hay bởi vì người vuốt ve là người trong lòng. Cũng mặc kệ là do đâu, Bạch Lâm cũng không muốn nghĩ đến nữa. Nàng hiện tại, chỉ muốn thân mật, càng thêm thân mật một chút cũng tốt.
Mặt nạ tựa trên bụng, cảm giác lạnh lạnh làm cho Bạch Lâm tỉnh lại một chút. Ngay sau đó, trên bụng thình lình xảy ra kích thích lại làm cho lý trí của nàng mất dần. Xương hông bị đầu lưỡi liếm đi liếm lại, lưỡi liếm láp, răng nanh khẽ cắn lưu luyến. Bụng co rúm nâng lên, mang ra nhiệt lưu từ trong cơ thể chảy xuống, tới giữa hai chân, đem tấm vải dệt mỏng manh kia càng thêm ướt.
Bạch Lâm cảm thấy chưa bao giờ thân thể của mình lại mẫn cảm đến vậy, cho dù đối phương khiến nàng cảm giác đau lớn hơn là khoái hoạt, nhưng nàng vẫn vì thế mà ướt thành một mảng. Có lẽ chuyện như vậy ở trong mắt nhiều người được coi là phóng đãng , là không chịu nổi, nhưng với Bạch Lâm, chẳng qua đó chỉ là phản ứng vui sướng của bản thân. Rất đơn giản là, người đang làm những việc này với nàng, là nữ nhân khiến nàng yêu đến tận xương tận tủy.
Nhịn không được rồi, mau lên một chút...
Bạch Lâm ở trong lòng khẽ khẩn cầu, nàng dùng cặp mắt che kín bởi sương mù của mình nhìn về người trước mặt. Mặc dù trước mắt nàng chỉ là bóng tối vô tận, cũng chỉ có thể làm cho nàng thấy một bóng dáng mông lung, nhưng như vậy, cũng đủ rồi. Hương vị cùng nhiệt độ cơ thể của nàng ấy đã bị ta khắc sâu trong lòng, cho dù là choáng váng, điên loạn, thậm chí là cả cái chết, Bạch Lâm này cũng không thể quên.
Món khai vị vừa qua đi, lúc này mới chân chính là yến tiệc. Quần lót ướt đẫm bị kéo xuống đầu gối, làm kia bộ vị yếu ớt nhưng nóng rực kia tiếp xúc trực tiếp với ngón tay. Bạch Lâm do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được dũng khí, cầm lấy ngón tay của đối phương đi vào chân tâm đang không ngừng trào ra nhiệt lưu của mình.
Trong bóng đêm, ta yêu ngươi. Giờ phút này, chúng ta là người qua đường, là hai kẻ không hề có quan hệ, là người xa lạ. Ẩn giấu dưới mặt nạ kia là khuôn mặt mà ta mong mỏi theo đuổi, lúc này đây, ta lại lựa chọn quên nó đi, để hòa tan vào mộng cảnh.
Thanh... Muốn ta....
PS: Hẳn là chương sau sẽ H :"> Nói vậy chứ thấy tọi Bạch Lâm quá đi, sao mà mấy chế thụ trong truyện Bạo tỷ đều yêu đến mù quáng như vậy, nói trắng trợn là yêu đến hèn mọn luôn huhu làm edit mà thấy tức quá chừng :((( Món khai vị cũng tạm đi, hi vọng món chính ko làm chúng ta thất dọng, Thanh mama làm cho tốt đó nhen :)))