Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thi Thi
Beta: girl_sms
Tứ chi chết lặng đến không còn tri giác, giống như có trăm ngàn con kiến cắn vào tận xương thịt, lại giống như bị đông thành một khối băng, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được. Lạnh, rất lạnh, toàn thân không khống chế được mà rùng mình. Trì Thanh biết, bộ dạng của mình hiện tại, chắc chắn là cực kỳ chật vật .
Trí nhớ như đứa trẻ lạc đường, bắt đầu chạy loạn khắp nơi, mở ra một cánh lại một cánh cửa sắt bịkhóa. Lại trở về cái phòng thiếc đen tối kia, Trì Thanh ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, căn bản không rõ như thế nào mình lại trở lại nơi này lần nữa.
Cùng lúc đó, đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Lạch cạch, lạch cạch, những âm thanh mang theo quy luật nào đó.
Đến khi tiếng bước chân biến mất, Trì Thanh cuộn mình vào góc tường bên cạnh, nhìn bóng ma xuất hiện ở cửa kia, ngay sau đó, là cái khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia.
Là hắn đã hủy đi gia đình của mình, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về mình. Giờ phút này, hắn lại đi tới bên mình, cùng nụ cười giả dối trên mặt . Hai má bị đối phương đụng vào, cảm giác buồn nôn,ghê tởm kia làm cho Trì Thanh hận không thể cắn lưỡi tự sát ngay lập tức. Nhưng là, thân thể thật lạnh, thực cứng, một chút sức lực động đậy cũng không có, càng đừng nói là làm ra cái hành động phản kháng gì.
"Đừng chạm vào ta! Lấy cái tay dơ bẩn của ngươi ra ngay!"
Lớn tiếng la lên, từ trong mộng bừng tỉnh, Trì Thanh mở mắt ra, lăng lăng nhìn về phía trước. Nhưng mà, người trước mắt nàng lúc này không phải Bạch Quân, mà là gương mặt đầy lo lắng của Bạch Lâm, còn có những giọt nước đang nhỏ xuống từng giọt từ mái tóc của đối phương.
Mê man ngắn ngủi bị sự đau đớn trên người phá vỡ, Trì Thanh sau khi khôi phục thần trí cũng không làm gì, mà chỉ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rồi mới một lần nữa mở to hai mắt. Đầu tiên, nàng có thể xác nhận, những chuyện vừa rồi đã xảy ra cũng chỉ là ác mộng mà thôi. Bạch Quân không có ở nơi này, mình cũng sẽ không giống như trước kia tùy ý cho hắn bài bố. Nàng hiện tại đang ở cùng Bạch Lâm ở một chỗ, mà vị trí hiện tại của các nàng, trước mắt còn không thể xác định.
Trì Thanh cũng không quên, ngược lại đem hết thảy những gì xảy ra trước khi hôn mê nhớ rõ ràng , rành mạch. Nàng cùng Tô Ngạo Ngưng và Tằng Khả Hận đến đây để cứu Bạch Lâm, lại không nghĩ rằng Bạch Tịch đột nhiên xuất hiện rồi gia nhập chiến đấu, càng không nghĩ tới Tằng Khả Hận lại làm phản. Nghĩ đến phát súng hướng về phía Bạch Lâm kia của đối phương, cùng cảm thụ được sự đau đớn mãnh liệt trên vai. Trì Thanh biết, Bạch Lâm đã an toàn, tuy rằng mình trúng một viên đạn, nhưng hẳn là không có gì nghiêm trọng, rất nhanh sẽ có người đến cứu các nàng.
"Ngươi thế nào?"
Đợi cho cổ họng bớt khàn, Trì Thanh mới chậm rãi nói ra một câu. Nàng xem đôi mắt tràn đầy lo âu cùng khổ sở kia của Bạch Lâm, rất muốn đưa tay lên kiểm tra, nói cho nàng biết đừng lo lắng như vậy, các nàng sẽ không có việc gì . Nhưng mà, ý tưởng này vừa xuất hiện, hoặc là nói Trì Thanh vừa mới muốn nâng tay trái lên, lại phát hiện phía sau bả vai đau đớn vô cùng, căn bản không có biện pháp nhúc nhích. Cảm giác khó chịu như vậy làm cho Trì Thanh nhíu mày, nàng cũng thấy được, sau khi phát hiện nàng khó chịu, áy náy trong mắt Bạch Lâm càng sâu."Viên đạn trên vai ta đã lấy ra chưa ?"
Trì Thanh không tin Bạch Lâm thật sự giống như Phó Xa nói, cổ họng bị hư không thể nói chuyện. Nàng rất rõ ràng, nguyên nhân Bạch Lâm không nói chuyện không phảinàng ta không thểnói, mà là không muốn, không muốn cùng mình nói. Cũng giống như đạo lý chủ nhân đối đãi với sủng vật không tốt, sủng vật cũng sẽ không quan tâm chủ nhân nữa vậy.
Trì Thanh nhìn không thấu Bạch Lâm, càng không thể từ biểu tình của nàng mà nhìn ra ý nghĩ trong lòng. Cho nên, phương thức trao đổi duy nhất của các nàng lúc này là dùng ngôn ngữ để nói ra. Nay, Bạch Lâm không cùng mình nói chuyện, cũng có nghĩa là cự tuyệt.
Nghe được vấn đề của Trì Thanh, Bạch Lâm lắc lắc đầu. Nàng cũng vừa mới tỉnh lại, sau khi khôi phục thể lực liền chạy tới xem xét tình trạng của Trì Thanh trước tiên. Tuy rằng lực đánh của nước biển rất lớn, nhưng cũng may là ở thời điểm hai người rơi xuống nước, Trì Thanh vẫn luôn ôm chặt nàng, hai người mới không có bị sóng biển tách ra.
Nghĩ đến ánh mắt Trì Thanh nhìn mình trước khi rơi xuống nước, còn có bộ dạng nàng gắt gao ôm mình vào lòng mặc kệ sóng biển có đánh úp liên tục. Phần lực đạo kia mạnh mẽ mà tràn ngập kiên định, hai tay nàng căn bản không giống như là dùng sức ôm mình, mà là dùng sinh mệnh, dùng máu cùng xương đến ôm nàng. Giống như các nàng vốn là một chỉnh thể không thể tách rời, cho dù cái chết cũng không thể đem các nàng tách ra.
Trên thực tế, quả thật là như thế. Nàng là con gái Trì Thanh, là từ máu từ thịt trong thân thể người kia tách ra. Các nàng vốn nên ở cùng một chỗ, không bao giờ rời xa.
"Chúng ta đang ở đâu?"
Thấy Bạch Lâm chỉ lắc đầu mà không nói lời nào, Trì Thanh cũng không biểu lộ bất mãn gì. Nàng giật giật vai trái, phát hiện nửa thân trái bởi vì miệng vết thương mà hoạt động trở nên vô cùng khó khăn , cứng ngắt. Sắc mặt Trì Thanh có chút hoảng hốt, nàng cảm thấy, lần bị thương này hình như không đơn giản.
Nghe được vấn đề của Trì Thanh, Bạch Lâm không trả lời, cũng không có động tác gì, mà chỉ mê man nhìn về phía biển trước mặt. Nàng không biết nơi này là chỗ nào, càng không biết sau khi các nàng rơi xuống nước đã xảy chuyện gì. Nàng chỉ biết, sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện nàng cùng Trì Thanh đã nằm ở trên hòn đảo nhìn như không lớn lắm này, mà di động cùng súng ống trên người đã bị nước biển cuốn trôi mất.
"Ta nghĩ sau khi chúng ta rơi xuống nước bị sóng biển cuốn tới hòn đảo không người này, yên tâm, Tô Ngạo Ngưng rất nhanh sẽ phái người tới tìm chúng ta."
Trì Thanh nói xong, dùng tay phải còn có thể hoạt động được mạnh mẽ khởi động thân thể, nàng cảm thấy vết thương trên vai trái có điểm không thích hợp, cho dù viên đạn có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng làm cho hơn phân nửa thân mình bị tê liệt, khả năng duy nhất là viên đạn kia đã bị động tay động chân.
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay lấy con dao bên hông, nhưng mà, bàn tay đụng đến chỉ là khoảng không trống rỗng. Nhìn ra biển, Trì Thanh nghĩ đến, dao của mình có thể đã bị nước biển cuốn đi rồi. Nàng có chút ủ rũ gục đầu xuống, suy nghĩ không biết làm sao lấy đạn ra.Lúc này, dư quang ngắm thấy một chút ngân quang hiện lên, Trì Thanh ngẩng đầu liền gặp Bạch Lâm đưa dao găm của nàng cho mình. Giống như trước kia vậy, bất luận là súng hay là dao, người này vẫn luôn đem chuôi của những vật có tính nguy hiểm kia hướng về phía mình. Hành vi như thế, là tín nhiệm, lại là một loại biểu hiện nàng đem sinh mệnh phó thác cho mình.
Hiện tại, đã có công cụ, trái tim nãy giờ vẫn bị treo trên cao của Trì Thanh cuối cùng cũng trở về vị trí của nó. Tuy rằng không có thuốc sát trùng cũng không có thuốc mê, nhưng ở loại địa phương này, có thể có một con dao nhỏ cũng đã là chuyện phi thường rồi. Trì Thanh không sợ đau, lại càng không sợ chịu khổ. Nàng biết rõ, nếu không lấy viên đạn ra, vết thương của mình chỉ sợ càng nghiêm trọng hơn, cho dù lấy viên đạn ra sẽ rất đau, cũng tuyệt đối không thể tùy ý để viên đạn kia găm trong da thịt.
Thân là kẻ thường xuyên vào sinh ra tử, Bạch Lâm cũng từng bị thương qua, cũng đã từng ở tình huống không có thuốc mê tự tay lấy ra viên đạn. Cho nên, lúc Trì Thanh đi tìm dao găm , nàng liền đoán được đối phương muốn làm cái gì. Thấy Trì Thanh vì sờ soạng không có, lại lộ ra bộ dáng vô thố, Bạch Lâm nhanh chóng móc con dao bên hông mình đưa qua. May mà, con dao Trì Thanh đưa cho nàng vẫn an ổn đặt ở nơi đó, không hề mất đi.
Thấy Trì Thanh cố sức đem áo gió màu đen cởi ra, lộ nửa thân trên chỉ còn duy nhất một kiện áo ngực. Da thịt ở vai trái của nàng đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ bừng, một lỗ thủng hình tròn dữ tợn tồn tại ở vị trí phía sau bả vai, còn đang không ngừng chảy máu.
Vừa rồi, Trì Thanh mặc quần áo, cho nên Bạch Lâm không phát hiện. Bây giờ, đối phương cởi áo khoác ra, lúc nàynàng mới nhìn đến, mới hai tháng thôi, mà độ gầy yếu của Trì Thanh so với mình còn gầy hơn thiệt nhiều. Cánh tay từng được xem là có chút thịt kia đã gầy đến mức không còn bao nhiêu thịt, liền xương cũng lộ ra nhiều hơn.
Nhìn thấy Trì Thanh bởi vì mỏi mệt cùng đau đớn mà không ngừng thở hổn hển, lại còn muốn tự mình động thủ lấy viên đạn ra. Giờ khắc này, Bạch Lâm bất chấp trong lòng mình có hay không không được tự nhiên, lại càng không nguyện nhìn thấy Trì Thanh chịu thêm một chút đau khổ nào nữa. Nàng đau lòng vì nữ nhân kiên cường dũng cảm này.
Bạch Lâm ở trong lòng nói với chính mình, lúc này đây, không cần phải nghĩ nhiều như trước nữa. Mặc dù nàng ta đã từ chối tình yêu của mình, nhưng nàng như trước vẫn là người cho mình sinh mệnh, cho nên mình mới có thể đi vào thế giới này. Nay, nàng có thể đến Đức thăm mình, còn vì bảo vệ mình mà bị thương, vậy mình có lý do gì để mặc nàng một mình chịu đựng phần thống khổ này?
Dù sao cũng đang thương tích đầy người , cũng đã chết tâm , giờ bị thương sâu thêm một ít thì cũng có là gì đâu? Bạch Lâm, rốt cuộc ngươi còn chấp nhất điều gì? Lo lắng cái gì? Chẳng lẽ trên đời này còn có điều khó chịu hơn so với nhìn nàng đau đớn sao?
Không, không có.
Đầu gối bởi vì quỳ quá lâu mà có chút chết lặng, Bạch Lâm xoa xoa chân, đứng lên đến ngồi chồm hỗm bên người Trì Thanh, đem nàng đỡ vào lòng mình, giật con dao từ trong tay nàng, thay nàng lấy đạn ra."Làm sao vậy?"
Thân thể bỗng nhiên bị ôm lấy, Trì Thanh hiển nhiên không nghĩ tới Bạch Lâm sẽ giúp mình.
Nàng rất rõ ràng những thương tổn mình đã gây ra cho Bạch Lâm nhiều đến đâu. Cho nên, mặc dù ngay cả khí lực cầm dao cũng không có, Trì Thanh vẫn không nghĩ đi nhờ Bạch Lâm. Nhưng lúc này đây, người mà một giây trước còn không nguyện cùng nàng nói chuyện , lại chủ động tới giúp nàng . Điều này làm cho Trì Thanh cảm thấy không biết làm sao, thậm chí có một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lúc này, vấn đề của Trì Thanh như trước không có được câu trả lời của Bạch Lâm. Nàng đợi hồi lâu, chờ đợi cũng là một mảnh trống, không tiếng động đáp lại. Bỗng nhiên, bàn tay vô lực bị bàn tay lạnh lẽo khác cầm lấy. Cảm thấy Bạch Lâm đang viết cái gì đó trong lòng bàn tay mình, Trì Thanh nhắm mắt lại, dụng tâm cảm nhận chữ viết của đối phương. Sau khi hạ xuống chữ cuối cùng, Trì Thanh biết, Bạch Lâm viết là: Ta giúp ngươi.
"Ừm, cám ơn ."
Tại thời điểm này, quan hệ giữa hai người thật vi diệu, sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từng, Trì Thanh không bao giờ đối với Bạch Lâm nói tiếng cám ơn, mà luôn đem sự trả giá của đối phương trở thành đương nhiên. Nay, Bạch Lâm lại lấy sự trầm mặc để cư xử với nàng, còn Trì Thanh lại bắt đầu sắm vai nhân vật của Bạch Lâm trước kia , ngay cả nói chuyện cũng phải để ý cẩn thận như vậy cẩn thận.
Thay đổi như vậy không thể nói rõ là tốt hay không tốt, Trì Thanh như thế làm cho Bạch Lâm cảm thấy khó chịu, cảm thấy đau lòng, còn kèm theo một ít bất mãn. Không hiểu sao, Bạch Lâm không thích Trì Thanh như vậy. Thanh của nàng, không nên như thế.
Tháng 3 ở Đức vẫn là mùa đông, đến ban đêm, gió biển đều hỗn loạn hướng hai người mà thổi. Trì Thanh mặc ít, lại bị thương, hơn nữa thân thể hai người đều bị nước biển làm ướt đẫm. Có thể nói, ngoài con dao kia ra, các nàng cơ hồ là hai bàn tay trắng.
Nhìn miệng vết thương máu vẫn đang chảy đầm đìa kia, Bạch Lâm nhìn hồi lâu cũng chưa từng động thủ. Không biết vì cái gì, mọi khi nàng có thể dễ dàng lấy viên đạn này ra cho bất kì ai, nhưng khi đối tượng đổi thành Trì Thanh, ngay cả việc cơ bản nhất , bình thường nhất nàng cũng làm không được. Nàng sợ Trì Thanh sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ phát sinh nhiều tình huống khác.
Một lát sau, Bạch Lâm giống như là nghĩ ra được biện pháp gì đó, trong con ngươi màu đen hiện lên một tia sáng rọi. Nàng sờ sờ cánh tay mình, nâng đến trước mặt Trì Thanh, ý bảo người sau cắn vào. Nhìn bộ dáng thực tình kia của Bạch Lâm, Trì Thanh cảm thấy trong lòng thật ấm áp, gật gật đầu, nhưng không thật sự cắn, mà chỉ đưa tay ôm lấy.
Khi lưỡi dao đâm vào trong da thịt, đau đớn dẫn tới thân thể Trì Thanh run rẩy càng thêm kịch liệt. Nàng gắt gao cắn môi dưới, để phòng ngừa chính mình nhịn không được mà phát ra âm thanh. Vừa vặn mồ hôi lạnh trong cơ thể lại chảy xuống càng thêm hung mãnh, đem thân thể vốn lạnh lẽo của nàng càng thêm ẩm ướt, lạnh hơn.
Không có ánh sáng, không có nhíp, Bạch Lâm chỉ có thể mở to hai mắt, dùng dao nhỏ đâm vào trong lấy viên đạn ra. Cảm thụ được lưỡi dao xuyên qua da thịt, còn có nỗi đau khi da thịt bị cắt bỏ, Trì Thanh chỉ đơn giản buông cánh tay Bạch Lâm ra, rồi đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gác đầu tựa vào vai nàng nhẹ nhàng cọ cọ .
Giờ này khắc này, Trì Thanh có thể nghe được nhịp tim đập hỗn loạn của Bạch Lâm, càng có thể nghe được tiếng thở dốc của chính mình so với lúc trước càng thêm trầm trọng. Viên đạn từ lưỡi dao rơi xuống, phát ra vài tiếng leng keng, Trì Thanh khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn thoát lực xụi lơ ở trong lòng Bạch Lâm. Tuy rằng đã lấy viên đạn ra, nhưng tình trạng thân thể của nàng vẫn bất ổn như trước.
Trì Thanh cảm thấy gió thật lớn, thân thể thật lạnh, thậm chí so với thời điểm vừa tỉnh lại còn khổ sở hơn. Ngay khi nàng bị đông lạnh đến mức ngay cả răng nanh đều run hết cả lên, nàng nghe được tiếng vải dệt bị xé rách, ngay sau đó, bả vai đã đau đến không còn cảm giác được Bạch Lâm dùng khối vải dệt kia băng bó lại, lại nhìn thấy đối phương đem quần áo trên người cởi ra phủ lên cho mình.
Trì Thanh rất muốn nói cho Bạch Lâm, nàng không sao, không cần đem quần áo cho nàng. Nhưng mà, nàng càng muốn nói chuyện, thanh âm lại càng khó có thể phát ra. Cuối cùng, Trì Thanh cũng chỉ có thể nhấp nháy môi, lại phun không ra nửa chữ. Trước khi tầm mắt hoàn toàn rơi vào trong hắc ám, Trì Thanh cảm giác được Bạch Lâm đem mình ôm vào trong lòng, một chút lại một chút mềm nhẹ vuốt ve cánh tay mình. Mặc dù cái ôm ấp kia cũng không ấm áp hơn mình bao nhiêu, Trì Thanh vẫn cảm thấy mỹ mãn khi được ôm ở trong đó, rồi nàng hoàn toàn lâm vào giấc ngủ dài.
Gió biển không ngừng gào thét thổi qua người, mặc dù là lạnh đến tận xương, nhưng cũng không có cách nào thổi lạnh tâm tình của hai người lúc này. Nhìn Trì Thanh nằm trong lòng mình, khóe miệng hơi hơi dương lên, Bạch Lâm lắc lắc đầu, đem nàng ôm càng chặt hơn.
Thanh, không được có chuyện gì...
PS: Thương Lâm quá, thà mình chịu đau cũng ko muốn Thanh mama chịu khổ :((( Nói chứ chương nài ngược thân nhưng mình rất thích =)))))))) Vì sự ngọt ngào bẽn lẽn của 2 chế :))) Có chút bối rối chạm tay Thanh ròi =))))) Y như đôi trẻ lúc mới iuuuuuu, vẫn câu nói đó sao nhân vật của Bạo tỷ trâu bò quá =)))