Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô vén váy ngồi vào trong xe, trên tay cầm học bạ báo điểm đã được gấp lại, tài xế thấy cô thắt dây an toàn liền đi vòng sang bên kia xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe ô tô, và lái xe rời khỏi trường một cách suôn sẻ.
Từ Thiện nhấn mở cửa sổ xe xuống, có gió thổi vào, cô giơ tay vén tóc ra sau tai, thẫn thờ nhìn học bạ trong tay.
Những lời nói có vẻ khích lệ của thầy cứ văng vẳng bên tai, nhưng thực chất là chế giễu và trấn áp.
“Đời người phải nếm trải một lần cảm giác là người đứng thứ 1”
“Xếp hạng chính là tôn nghiêm.”Đứng thứ 2 thực sự không đủ tốt, nhưng đã là cực hạn của cô rồi, là sau khi cô chết 1 lần, dốc hết sức hấp thu kiến thức, không dám buông lỏng để làm tới mức độ cao nhất.
Cô sẽ giành được vị trí thứ 1, nhưng không phải hiện tại, vẫn phải đợi, đợi một cơ hội.
Lúc đợi đèn đỏ, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu trong xe thấy cuốn học bạ Từ Thiện cầm trong tay, bất chợt hỏi: “Tiểu thư, hôm nay phát điểm thành tích sao?”
Từ Thiện ừm một tiếng.
Tài xế do dự một lúc, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng mới thăm dò hỏi, “Tiểu thư, lần này chắc là toàn bộ đều đạt điểm tuyệt đối nhỉ?”
Từ Thiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không, là đứng thứ 2”
Nghe vậy, vẻ mặt của tài xế đột nhiên cứng lại, gượng gạo nói câu: “Vậy cũng rất xuất sắc rồi, tiểu thư.”
Anh ta không bắt chuyện với Từ Thiện nữa, chuyên tâm lái xe.
Anh ta không thể hiểu những gì người giàu suy nghĩ, theo anh ta, đạt được hạng hai đã là rất tốt, anh ta không hiểu ông chủ và bà chủ rốt cuộc đang cố chấp điều gì, thậm chí lại lạnh lùng trừng phạt tiểu thư như vậy.
Tống Cảnh đep cặp sách từ cổng phụ đi ra, cổng chính toàn là xe sang, cậu chỉ xứng đi cổng phụ.
Cậu ta lạc lõng với mọi thứ ở đây, bỏ qua xuất thân gia đình và khối tài sản giấu kín sau lưng, chỉ so sánh những vật thể bên ngoài có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu ta chẳng khác gì một kẻ đột nhập tội nghiệp. Đồng phục của cấp 3 Đức Á rất đắt tiền. Đồng phục mùa xuân và mùa hè cộng với đồng phục mùa thu và mùa đông, áo len, phụ kiện cà vạt, đồ thể thao và áo khoác tổng cộng lên tới 3 triệu Won. Thậm chí chỉ có thể mua được 1 bộ, mặc nhiều lần, giặt nhiều lần, đường viền cổ áo màu xanh hải quân đã được giặt hơi bạc màu, nhưng những đứa trẻ nhà tài phiệt đó thường xuyên phàn nàn rằng chất liệu của đồng phục học sinh không cao cấp, nó thô và mài mòn da, những chiếc đồng hồ chúng đeo trên tay và những chiếc cặp chúng mang đến trường túi và giày trên chân đều là những sản phẩm nổi tiếng.Ở một nơi như vậy, cậu ta thậm chỉ không có quyền thể hiện tham vọng của mình, sẽ bị cười nhạo, bản thân cậu ấy cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, trước quyền lực và sự giàu có tuyệt đối của giai cấp, lòng tự trọng của cậu ta bị suy giảm vô cùng, vì vậy cậu ta chỉ có thể giả vờ thờ ơ và thờ ơ.
Nhưng cậu ta thực sự không quan tâm sao?
Không, trái lại, cậu ta vô cùng quan tâm, cũng vô cùng oán hận!