Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô ấy là người ngoài, không có tư cách đánh giá đối tượng phục vụ, nhưng cô áy rất ngưỡng mộ Từ Thiện, giống như mẹ Từ nói, cô thực ra là một đứa trẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu.
Bên cạnh cửa kính cửa sổ, Từ Thiện vẫn đang quỳ ở đó, quỳ sắp nửa tiếng rồi, đầu gối bị sỏi đá làm cho đau gần như tê liệt, bây giờ đang là giữa hè, thời tiết nóng bức, nhưng trong phòng lại bật điều hòa, rêu phong trơn trượt lạnh lẽo, trên đầu gối trần như có hàng vạn mũi kim đâm vào, gây đau nhức dày đặc, cánh tay giơ lên phía trên đầu cũng đau nhức không chịu nổi, trên vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi có một tầng mồ hôi mỏng, thấm ướt sợi tóc gãy rụng trên trán, cả người giống như một bông hoa nhỏ màu trắng sắp khô héo sau khi bị tàn phá bởi cơn bão.
Cô đang quỳ, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân trên cầu thang xoắn ốc, sau đó đứng sững lại, đó là cha Từ, đứng ở bên trong cầu thang, hai tay đặt trên tay vịn, trịch thượng nhìn bóng lưng đang quỳ của Từ Thiện, ông chậm rãi nói, với một giọng nói dịu dàng: "
Thiện Nhi, hãy đến thư phòng."
Từ Thiện hơi xoay người và quay đầu lại, cha Từ đang đứng trên cầu thang, mặc áo sơ mi và quần tây, ông ấy đã ngoài bốn mươi, nhưng trông ông ấy không già chút nào, nhìn có vẻ rất ôn hòa, cho người ta ảo giác là người dễ gần, dễ nói chuyện.……Chỉ cần hôm nay không xảy ra sai sót là được, cả tháng thái độ cha đối đãi với cậu ta sẽ rất ôn hòa.
Cha Khương một tay cầm ly rượu, tay còn lại cầm sổ học bạ của Khương Thừa tỉ mỉ xem xét: “Con ngoan, cuối cùng đã thắng được nha đầu tiện nhân Từ Thiện đó một lần, cũng khiến ta nở mày nở mặt rồi.”
“Có muốn phần thường gì không, cha đều sẽ đáp ứng cho con.”
Mẹ Khương ngồi bên cạnh gương mặt cũng tràn đầy ôn hòa nhìn Khương Thừa, điều này khiến tất cả những bất an của cậu ta đều tan biến như khói mây, cậu ta thậm chí hối hận bản thân vì sao không đồng ý với đề nghị của Trịnh Dụ sớm một chút, ngụy tạo thành tích, nếu sớm biết chỉ cần đơn giản ngụy tạo một tờ bản thành tích là đủ để khiến cha có thể cười ôn hòa với cậu ta như vậy, cậu ta tại sao không làm sớm hơn chứ: “Con không muốn gì cả, cha, con sẽ tiếp tục nỗ lực, để đè bẹp Từ Thiện dưới chân.”
Cha Khương cảm động vỗ vỗ vai cậu ta: “Không hổ là con trai ta.”
Cả nhà đang vui vẻ dùng bữa, giữa chừng người giúp việc vào nói Từ Thiện đã đến.
Cha Khương bỏ dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau miệng, “Để cô ta vào.”Ông ấy không ngờ đến Từ Thiện hôm nay lại đến tự chuốc lấy xỉ nhục.
Nghe đến Từ Thiện đã đến, nụ cười trên miệng Khương Thừa trở nên đông cứng, dao nĩa cầm trong tay phát ra âm thanh chói tai khi mài trên chiếc đĩa sứ trắng trong và lạnh giá.
Cha Khương không hài lòng nhìn cậu ta: “Sợ cái gì? Lần này là con thắng rồi.”
Khương Thừa nắm chặt dao nĩa trong tay, cụp mắt xuống, bồn chồn bất an, khó khăn mấp máy miệng: “Vâng, cha.”