Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thậm chí vẫn chưa đợi Từ Thiện đi xa, cha Khương lại bắt đầu bạo hành cậu ta, Khương Thừa rất đau, nhưng tê tái hơn, là nghe lời chửi rủa của cha, thậm chí còn cảm thấy có chút choáng váng, mỗi lần lúc ông ấy đánh, mẹ cậu chỉ biết che miệng khóc.
Bà giống như đóa hoa tơ hồng, ngoan ngoãn phục tùng, chưa bao giờ dám phản kháng lại cha cậu, dùng vẻ ngoài đáng thương của mình để lấy lòng người khác, cha cậu thực sự rất yêu bà, bà quả thật là một người vợ tốt, nhưng bà chưa bao giờ là một người mẹ tốt.
Chưa một lần bà mở rộng vòng tay, vững vàng đứng trước mặt cậu ta và bảo vệ cậu.
Ngoại hình và tính cách của Từ Thiện có ba điểm giống mẹ cậu, đều mong manh, đáng thương và ngây thơ, vì vậy cậu càng ghét Từ Thiện, giống như tên của cô, cô là một kẻ đạo đức giả………..
Từ Thiện trả lời: “Vâng, cha.”
Cô chống hai tay đang giơ trên đầu xuống mặt đất, chống người đứng lên, đầu gối tê cóng vì quỳ, khi đứng dậy thì lảo đảo, đầu gối trắng như tuyết của cô có những vết đỏ do đá nén vào, trông rất đáng sợ.
Sau khi cha Từ gọi cô xong, liền xoay người đi về thư phòng.
Từ Thiện bám cầu thang từng bước từng bước, chậm chạp đi lên.
Thư phòng của cha Từ rất lớn, tất cả vật liệu xây dựng đều dùng cách âm, cửa cũng vô cùng dày và nặng, đứng bên ngoài không nghe thấy gì cả, nội thất bên trong nên được sắp xếp theo sở thích của lão chủ tịch, và thậm chí có một đường dây điện thoại chuyên dụng mà chỉ lão chủ tịch mới có thể gọi được kết nối để phục vụ một mình lão chủ tịch.
Theo cách nhìn của Từ Thiện, cha Từ là tín đồ cuồng tín nhất của lão chủ tịch, lão chủ tịch không chỉ hơn mẹ Từ, Từ Thiện, mà còn hơn cả chính ông, tất cả những gì ông có thể cống hiến cho lão chủ tịch. Sau khi Từ Thiện đi vào tiện tay đóng cửa lại, cha Từ đứng quay lưng về phía cô đang sắp xếp tài liệu bên bàn: “Thiện Nhi, lần này thi con đứng thứ 2 sao?”
Giọng nói của ông rất bình thản, không nghe ra được vui buồn hay tức giận.
Hai tay Từ Thiện chắp trước bụng, vâng một tiếng.
Cha Từ quay lưng lại phía cô, vẫn không ngừng động tác trên tay, lại hỏi: “Thế đứa trẻ Khương Thừa đó thì sao?”
Từ Thiện cúi xuống: “Cậu ta đứng thứ 3”
“Thiện Nhi, mặc dù con đã thắng Khương Thừa, nhưng cũng cần hiểu rõ chỉ có đứng thứ 1 mới có thể thi vào đại học Seoul, đừng để ta thất vọng.”
Giọng nói của ông rất bình thản, không giống như đang nói chuyện với con gái, mà giống với đang phân công nhiệm vụ cho cấp dưới.
“Con sẽ nỗ lực, cha.”
Cha Từ sắp xếp trong các biểu báo cáo trên bàn, toàn bộ kẹp vào trong tập tài liệu màu đen, xoay người qua, đưa cho Từ Thiện: “Thiện Nhi, đưa cái này qua nhà họ Khương, biểu mẫu Đánh giá Phân bổ cho Chip Bộ nhớ Giai đoạn 2.”
Từ Thiện giơ hai tay ra nhận lấy: “Vâng, cha.”
Cô ôm tập tài liệu vào lòng: “Cha, chú Khương không phải là sắp đến sinh nhật rồi sao? Con đã đặt tặng cho chú ấy một bộ gậy chơi golf, tiện đưa qua tặng nhé.”