Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hất bàn tay Vị Thiếu Quân đang đặt trên lưng mình ra, “Ý tưởng xấu xa! Tự mua việc vào mình.” “Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, nếu thật sự thành công, bằng không dựa theo tính tình quân tử dởm kia của Trần Bình Phàm, sợ rằng cả đời này không phải Đông Tuyết thì không lấy.”
Hắn còn nói rất chắc chắn, Hách Liên Dung cũng biết hắn chỉ được cái mồm dẻo thôi, những chuyện khiến Đông Tuyết chịu thiệt, hắn nhất định sẽ không làm.
Vị Đông Tuyết lại bởi vậy mà hốc mắt đỏ au, “Nhị ca huynh… Huynh vì sao phải nói vậy chứ! Trần công tử là chính nhân quân tử, sao có thể đối xử với hắn như vậy! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ trong lòng nhị ca, muội thật sự là loại nữ tử vô liêm sỉ như vậy hay sao? Vì lợi ích của bản thân mà có thể làm đến mức đó sao, cố ý hủy đi trong sạch của chính mình sao?”
Vị Đông Tuyết đưa ánh mắt ai oán nhìn Vị Thiếu Quân, lại lã chã chực khóc, Vị Thiếu Quân thất thố, không kịp đề phòng, có chút nói lắp, “Ta, ta chỉ là…”
“Mọi người đi rồi, còn chỉ là cái gì!” Nhìn thân ảnh Vị Đông Tuyết thương tâm rời đi, Hách Liên Dung tức giận dùng cắp mắt trắng dã trừng Vị Thiếu Quân, “Biết rõ Đông Tuyết không thích mấy chuyện như vậy, lại còn nói thế! Đứng đắn một chút chàng sẽ chết à!” Này cũng là do Vị Thiếu Quân không lựa chọn thời gian tốt, nếu không có khúc nhạc đệm tối nay, Vị Đông Tuyết cũng sẽ chẳng mẫn cảm như vậy, sẽ cùng Vị Thiếu Quân nói đại khái về chuyện đêm nay, lại nhận chút trừng phạt từ hắn, “Ta đi xem muội ấy.”
Vị Thiếu Quân sờ sờ mũi, đi theo sau Hách Liên Dung, hai người tới Giáng Tuyết hiên rồi, liền thấy nơi đó một mảnh tối om, ngay cả cửa cũng chưa mở.
Hách Liên Dung lo lắng cho Vị Đông Tuyết, không khỏi có chút nóng nảy, đang muốn tiến lên gõ cửa, lại bị Vị Thiếu Quân ngăn lại.
“Để cho nàng yên tĩnh đi, ta rốt cuộc cũng cảm thấy nàng hôm nay có chút khác thường, mặc kệ là nói với đại tỷ cũng được, nói với ta cũng được, phản ứng có chút thái quá… có lẽ, ngày đó dính mưa, thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.”
Hách Liên Dung nghĩ cả ngày, cuối cùng gật đầu, “Chắc vậy rồi, sáng nay muội ấy qua tìm ta, không chừng là muốn nói gì đó với ta, đáng chết! Ta lại đang ngủ!”
Từ lúc đó, Hách Liên Dung lại càng vội vàng muốn đi gõ cửa, bị Vị Thiếu Quân nửa ôm nửa tha rời khỏi Giáng Tuyết hiên, “Muội ấy hiện tại không muốn nói, ngày mai hỏi lại sau đi.”
“Nhưng mà…”
Vị Thiếu Quân thở dài nhìn Hách Liên Dung. “Yên tâm. Sẽ không có chuyện gì đâu. Yên nhi không phải còn ở đó sao? Hơn nữa, nàng cũng biết Đông Tuyết có tính tình hướng nội như vậy. Một chút chuyện nhỏ cũng đủ khiến nó lo lắng cả ngày rồi.”
Hách Liên Dung bị Vị Thiếu Quân thuyết phục, theo hắn trở lại Thính Vũ hiên, lại thủy chung có chút không yên lòng.
“Nàng không để ý ta suốt cả đường đi.” Vào trong viện, Vị Thiếu Quân không chút ngần ngại ôm lấy Hách Liên Dung, nâng cằm nàng lên, in môi xuống.
Hách Liên Dung không chút chuẩn bị, rối rắm đáp lại hắn, thẳng đến khi hơi thở của bản thân hỗn loạn, hai chân như nhũn ra, mới yếu ớt đẩy hắn ra, tựa lên người hắn, hắng giọng nói: “Không trở về ăn cơm, còn thất hứa, ta còn rất giận đó.”
Vị Thiếu Quân nở nụ cười xấu xa, cắn cắn vành tai của Hách Liên Dung. “Vậy hay là đêm nay nàng muốn thử tư thế kia, cho đến khi nàng hết giận nhé?”
Thân thể của Hách Liên Dung vì lời này của hắn mà nóng lên, tận nơi sâu nhất trong cơ thể có chút xôn xao, đang từ từ lan tỏa ra toàn thân. Cắn môi dưới, khắc chế bản thân không nên nghĩ đến mấy thứ kiễu diễm đó, đỏ mặt nhìn hắn một chút, cúi đầu đi vào trong phòng, “Không đứng đắn vừa thôi, ta còn có chuyện cần hỏi chàng.”
“Thật đúng lúc, ta cũng có chuyện cần nói với nàng.” Vị Thiếu Quân nói xong cũng bước vào phòng, đóng cửa, áp sát phía sau Hách Liên Dung giở trò.
Chỉ nghe giọng điệu này của hắn liền biết “chuyện” của hắn với của mình khác nhau, Hách Liên Dung nhẫn nại bỏ tay hắn ra, “Ta đây liền cho chàng cơ hội cuối cùng, thành thật giao ra đây!”
Vị Thiếu Quân dừng lại: “Giao cái gì ra?”
“Chuyện gạt ta.”
“Chuyện gạt nàng… Ta đêm nay vì sao lại thất hứa?” Vị Thiếu Quân cười hai tiếng quái dị, “Đi cho đại ca vài ý tưởng a, đại tẩu cầu tử thất bại, thương tâm đến khó thở đâu.”
“A?” Hách Liên Dung nhất thời quên mất chuyện mình muốn hỏi, “Cầu tử thất bại?”
“Đúng vậy, nghe nói hai ngày trước còn cảm thấy sẽ thành công, kết quả sáng nay… tẩu ấy tới kỳ rồi.”
“Ra vậy…” Hách Liên Dung cười gượng hai tiếng, cho nên mới bị kích thích như vậy, gặp ai cũng cắn, “Chàng cho đại ca chủ ý gì?”
“Không phải là chiêu mà trước kia nàng từng nói qua sao? Lấy bạo chế bạo?”
Hách Liên Dung suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới trước kia khi buôn chuyện bát quái với Vị Thiếu Quân quả thật đã từng đưa ra đề nghị này, “Nè nè, đó là bởi vì đại tẩu khi đó không thích chiêu thức chu lễ, đối với tình huống hiện tại đâu thể áp dụng.”
Vị Thiếu Quân lại thập phần tin tưởng, “Nữ nhân ấy mà, chinh phục được thân thể của nàng mới có thể chinh phục được lòng của nàng, đại tẩu nếu mỗi ngày đều được đại ca “giáo dục” đến dễ bảo, ta cũng không tin tẩu ấy còn có sức lực để mà hét đông hét tây.”
“Có kinh nghiệm như vậy…” Hách Liên Dung bỗng dưng giận tái mặt, “Chàng chinh phục được bao nhiêu nữ nhân rồi nha?”
“Này…” Vị Thiếu Quân bật cười, “Mình nàng thôi đã đủ khiến cho ta ăn không tiêu, vừa muốn tư thế này, lại còn động tác kia….”
“Đừng có làm trò! Đừng có mà chuyển trọng tâm câu chuyện của ta!” Hách Liên Dung quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, “Chuyện gạt ta, còn chưa có nói ra đâu.”
Vị Thiếu Quân vẫn còn liều chết giãy dụa, “Nàng nói ta sao lại biết được chuyện của Đông Tuyết? Đương nhiên là hỏi Vệ Vô Hạ a.” Hắn cười ha ha, “Chủ ý của nhị tỷ kia quả nhiên đủ độc.”
Hách Liên Dung hắng giọng, còn thật sự u oán nhìn hắn, “Chuyện của chàng ta không thể biết, phải không? Nếu chàng nói vậy, ta về sau tuyệt đối không bao giờ hỏi lại nữa.”
Vị Thiếu Quân sợ nhất chính là Hách Liên Dung nói thật, nàng còn thật sự đó, Vị Thiếu Quân chỉ biết bản thân không chống lại nàng được, phải thẳng thắn để được khoan hồng.
“Vệ Vô Hạ nói cho chàng?”
Hách Liên Dung nâng mi, từ chối cho ý kiến, Vị Thiếu Quân từ bỏ việc giãy dụa, chịu thua than nhẹ, “Ta quả thật có việc gạt nàng, lần này đi ra ngoài không chỉ vì làm việc cho Vị Tất Tri, còn làm việc của chính ta.”
Vốn lẽ Vệ Vô Hạ sau khi bị Vị Thiếu Quân đuổi về, trong tiệm của hắn phát hiện đồ cổ, liền đối với thiên phú về cổ vật của Vị Thiếu Quân rất kinh ngạc, vẫn luôn cổ vũ hắn không cần làm cái gì tửu lâu, mà nên kinh doanh đồ cổ.
Tâm tư Vị Thiếu Quân vẫn luôn đặt trên đồ cổ, thất hắn nói vậy thì có chút động tâm, nhưng mà sau lại nói chuyện cùng Hách Liên Dung khiến cho hắn một lần nữa đánh mất ý tưởng này, trở lại Vị Tất Tri.
Ở Vị Tất Tri dĩ nhiên không thể học được những tri thức về đồ cổ, nhưng rốt cuộc có vui hay không thì chỉ có bản thân Vị Thiếu Quân mới hiểu. Mãi cho đến khi Vệ Vô Hạ lại đến, đưa ra cho hắn một lối đi “vẹn cả đôi đường”.
Qua Vệ Vô Hạ liên hệ mua bán với người ở kinh thành, bán một nửa cửu hạ của Vị Thiếu Quân và do hắn phát hiện, xem như là một vụ mua bán mới xâm nhập vào lĩnh vực đồ cổ. Lại qua Vệ Vô Hạ tìm người thay mặt liên hệ với Vị Tất Tri, Vị Tất Tri mua được chút được ít đồ cổ, cùng lúc coi như là công của Vị Thiếu Quân, lập công cho Vị Tất Tri, tương lai nếu có gì thay đổi, ngoại nhận cũng không thể trách móc nặng nề với Vị Thiếu Quân; mặt khác, cũng vì bản thân mà kinh thương kiếm chút của cải, lần này Vị Thiếu Quân ra ngoài lại theo Vệ Vô Hạ đến làm quen với một thương nhân ở kinh thành mua vài món tinh phẩm (hàng tốt, được chọn lựa kĩ càng), tương lai, cửa hàng mới khai trương, mấy thứ đó đều là hàng mới trong tiệm.
“Nghe có vẻ như hai người đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi đi?” Khi hỏi điều này, Hách Liên Dung có chút rầu rĩ không vui.
Vị Thiếu Quân cũng phát hiện, lại không thể nào thừa nhận việc hắn giấu diếm tất cả mọi chuyện, “Ta…” Hắn khẩn trương cắn môi, “Vệ Vô Hạ nói có thể khiến nàng kinh ngạc, ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó, ta nhận ra rằng… mấy chuyện kinh ngạc vui mừng gì đó đều chỉ là lấy cớ, ta làm tất cả những chuyện này đúng là có chút bốc đồng, sợ rằng nói với nàng, nàng sẽ không đồng ý. Nếu thực sự như vậy, ta… ta không biết….”
“Cho nên chàng thà rằng nói cho nữ nhân khác, nguyện ý gạt ta.”
Hách Liên Dung nói chuyện tựa như lên án khiến cho Vị Thiếu Quân sửng sốt, “Nữ nhân khác?”
“Mộ Dung Phiêu Phiêu!” Hách Liên Dung vạn phần không muốn nhắc tới cái tên này, “Chàng thực sự bởi vì mượn Phương Đại Tiểu ngàn hai công khoản (quỹ công) mà bị nàng phát hiện mới không thể không bị nàng quản chế sao? Ba nghìn câu hỏi vì sao, thật là có tình thú!”
“Ta… không phải…” Vị Thiếu Quân mới định giải thích, lại không biết nghĩ đến điều gì, thế nhưng lại nhếch miệng cười thành tiếng, nhìn Hách Liên Dung, “Ta vẫn nghĩ nàng đang bất mãn với ta, cho nên nhận việc ta gạt nàng mới phát giận với ta, kết quả nha… Chẳng lẽ nàng đang ghen với nàng ta?”
Hách Liên Dung méo miệng, không hé răng, Vị Thiếu Quân lại càng muốn cười, chẳng qua không phát ra âm thanh mà thôi, ôm lấy thắt lưng Hách Liên Dung, kéo nàng đến trước người mình, “Nàng thật sự rất tinh thông, cho dù ta không nói cho nàng, nàng cả ngày giống như con khỉ nhỏ chạy nhảy lung tung, một chút mưu toan ấy của ta với Vệ Vô Hạ sao mà qua được mắt nàng, ta khi đó muốn gạt nàng, cho nên mới…”
Vị Thiếu Quân đưa mắt nhìn xuống, sợ Hách Liên Dung truy vấn, ai ngờ Hách Liên Dung hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện nói dối, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Sau đó đâu? Nàng đi rồi có phải hay không lại quay lại tìm chàng?”
“Tìm ta làm cái gì?”
Vị Thiếu Quân hỏi lại, bộ dáng không hề giống đang giả bộ, Hách Liên Dung lại vẫn lo lắng, “Kia mấy ngày nay chàng vẫn chưa thấy nàng sao? Không hề cùng nàng ở chung một chỗ?”
Vị Thiếu Quân có chút bất đắc dĩ nâng cằm Hách Liên Dung, kéo lại gần chỗ mình, môi hai người cơ hồ dính lại một chỗ, “Rốt cuộc là có nguyên nhân gì lại khiến cho nàng cảm thấy ta sẽ đối với….” Hắn suy nghĩ lâu thật lâu, mới tìm được một từ để hình dung, “một nữ nhân Bao Thanh Thiên có ý đồ chứ?”
Hách Liên Dung bị hình dung này của hắn khiến cho kìm lòng không đậu cười một tiếng, lại vội vàng nhịn xuống, “Không có sao? Nàng cũng coi như xinh đẹp, tính tình thì miễn cưỡng coi nha đáng yêu, hai người lại luôn đi cùng nhau, nàng thậm chí còn biết một số chuyện ta không biết…”
“Bây giờ còn để ý khắp nơi?”
Hách Liên Dung hừ một tiếng, cúi đầu, Vị Thiếu Quân hôn lên hai má nàng, ôm nàng vào trong ngực, “Nếu luôn luôn để ý, vì sao còn giao bản thân cho ta?”
Hách Liên Dung có chút co người lại, “Ta… Bởi vì ta không muốn mất chàng, nhưng lại chẳng có thứ gì để tin tưởng, cho nên đã từng nghĩ… nếu như ta giữ lấy chàng, không chừng sẽ có thêm cơ hội.” Nàng nói xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cẩn thận nhìn hắn như vậy, kiễng mũi chân, tiếp theo hôn lên bạc môi của hắn, “Thế nào? Ta có chút phần thắng nào sao?”