Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiếu Quân không chút suy nghĩ nhảy xuống khỏi xe ngựa, giống như nổi cơn điên chạy dọc theo đường mòn trên núi.
Lâu như vậy, hắn luôn luôn suy nghĩ, rốt cuộc tại bản thân đen đủi, hay là tại bản thân không đủ thông minh? Hắn vẫn luôn ôm địch ý với Vệ vô Hạ, cuối cùng lại bởi vì hai chữ “tin tưởng” đặt trên người Vệ Vô Hạ, chỉ bởi giấc mộng chó má của mình.
Nếu hắn có thể tại lúc Vệ Vô Hạ đưa ra đề nghị cứ kiên trì đi thái độ du đãng, không đem những khổ tâm bại lộ ra ngoài, như vậy hiện tại có phải sẽ khác hay không? Có lẽ sẽ không, Vị thiếu hiểu được từ đầu đến cuối, Vệ vô Hạ tiếp cận Vị gia là có mục đích, con đường này không thông, tự nhiên sẽ đi tìm đường khác, nhưng ít nhất… Nếu hắn lựa chọn cách khác… bản thân mình sẽ không đau khổ như vậy.
Vị Thiếu Huyên sai sao? Không, theo Vị Thiếu Quân, tất cả mọi chuyện đều là do hắn tạo nên.
Không biết chạy bao lâu, tốc độ Vị Thiếu Quân vẫn không giảm xuống. Đường mòn sau núi vốn là do du khách đi lại nhiều mà thành, cũng không có kết cấu rõ ràng, Vị Thiếu Quân lại giống như người hiểu biết, nương ánh trăng rẽ phải rẽ trái, thẳng đến khi đi vào nơi sâu trong núi.
“Vệ Vô Hạ.” Vị thiếu thở gấp, dừng lại tại chỗ trống giữa núi, không ngoài sở liệu nhìn thấy giữa bãi đất trống có đặt một bàn rượu, cái người vừa kêu tên đang khoanh tay ngắm trăng.
“Vị huynh cư nhiên tìm tới nơi này…” Vệ Vô Hạ cũng không quay đầu, khoát tay áo, cho mấy gia đinh đang ngăn cản Vị Thiếu Quân lui ra, nhấm một ngụm rượu ngon trong tay, “Thật sự khiến tại hạ kinh ngạc.”
“Đây là nơi mà ta tìm cho ngươi, sao lại không tìm được chứ.” Vị Thiếu Quân khinh thường hừ một tiếng, “Lại tới đây tưởng nhớ phụ thân? Cái chuyện xưa của ngươi kia dĩ nhiên là thật chăng?”
~=
Hách Liên Dung theo Vị Thiếu Quân đi vào ven hồ Tiểu Minh.
Vị Thiếu Quân vội vàng rời đi như vậy, Hách Liên Dung càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, cũng liền quay trở lại, vốn định tới cửa nhìn xem, truy hỏi một chút, không nghĩ lại thấy xe ngựa Vị Thiếu Quân lệnh chuẩn bị xe ngựa ra ngoài, vẻ mặt âm trầm khiến cho người ta không cách nào yên tâm.
Hách Liên Dung chạy đuổi theo xe ngựa một đoạn. Vị Thiếu Quân lại không nghe thấy tiếng gọi của nàng, Hách Liên Dung cũng không lại quay về Vị phủ, ra cửa hẻm tìm một chiếc xe ngựa. Vốn khi đó, Vị Thiếu Quân ra lệnh cho xe chạy nhanh tới mức không thấy bóng dáng, may mà hiện tại sắc trời tối mịt, người trên đường đi xe dần thưa thớt, tìm một chiếc xe ngựa chạy như bay khói bụi mịt mù có vẻ dễ dàng hơn.
Hách Liên Dung cứ như vậy đi theo Vị Thiếu Quân đến ven hồ Tiểu Minh, tìm được xe ngựa của Vị Thiếu Quân, lại không tìm được người.
Xem ra, Vị Thiếu Quân đã vào núi. Dưới cảnh tối lửa tắt đèn như vậy, hắn có thể vào núi làm gì? Tuy rằng nhìn trên núi tối om có chút sợ hãi, nhưng Hách Liên Dung không cách nào thôi lo lắng cho Vị Thiếu Quân, từ thương hộ nơi chân núi mượn một chiếc đèn lồng, cố gắng to gan bước lên sơn đạo kia.
“Thiếu Quân? Vị Thiếu Quân?” Hách Liên Dung đã cùng Vị Thiếu Quân lên núi này vài lần, biết trong núi cũng không có mãnh thú ác trùng nào, cho nên mới dám yên tâm la lên. Núi ban đêm yên tĩnh không chút tiếng động, thanh âm Hách Liên Dung có thể truyền đi thật xa.
Đi được khoảng một khắc, cũng hô suốt một khắc, Vị Thiếu Quân không hề đáp lại. Hách Liên Dung nhìn ánh nến trong đèn lồng, mình đốt hơn nửa, nếu không xuống núi sợ sẽ phải lần mò trong ngọn núi này. Nhưng cứ đi như vậy nàng lại không yên tâm, không cam lòng gọi thêm vài tiếng, bên tài tràn ngập âm thanh của chính mình vang vọng lại, khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy vô cùng thất bại.
Do do dự dự xoay người, Hách Liên Dung cuối cùng quyết định đi xuống núi. Không nghĩ mới đi được vài bước, liền nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng bước chân loạt xoạt.
Hách Liên Dung vội vàng quay đầu lại, giờ đèn lồng lên nhìn nửa ngày, chần chờ gọi một tiếng, “Thiếu?”
Người tới nhưng không tiến lên, đứng ở chỗ cách Hách Liên Dung một đoạn, “Xin hỏi là Vị phu nhân sao?”
Hách Liên Dung thấy hắn không có hành động ác ý thì thả lỏng một chút, trả lời: “Đúng vậy, xin hỏi ngươi là…”
“Vị phu nhân mời đi theo ta, Vị công tử đang cùng công tử nhà ta ôn chuyện ở phía trước.”
Hách Liên Dung bước tới phía trước hai bước, thấy rõ người tới mặc bộ y phục theo kiểu gia đinh, “Công tử nhà ngươi?”
Người nọ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người đi ở phía trước dẫn đường, Hách Liên dung không chút do dự bước theo sau… Hiện tại bốn bề vắng lặng, nếu hắn muốn gây bất lợi cho mình thì thực dễ dàng, không cần phí sức như vậy.
Người nọ mang theo Hách Liên Dung đi khoảng thời gian một nén hương, liền theo một lối rẽ xoay người đi xuống, không lâu sau dừng lại, cùng ba gia đinh ăn mặc giống hắn tụ họp, lại chỉ vào phía trước nói: “Công tử đang ở đây, mời Vị phu nhân đi qua.”
Hách Liên Dung đã sớm thấy bãi đất trống phía trước có ánh lửa, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng dáng đang chớp động, người dẫn đường cho nàng cúi thấp người, khi bước qua ba gia đinh kia trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, xem bọn họn thân hình to lớn mặt mũi hung tợn, tay càng nắm chặt thành quyền.
“Thiếu Quân?” Tới chỗ đất trống, lại chỉ thấy một bóng người, Hách Liên Dung thả chậm cước bộ gọi một tiếng, bởi vì người này cũng không phải Vị Thiếu Quân.
“Tẩu tử… gần đây khỏe không?”
Nghe thấy thanh âm này, Hách Liên Dung cảm thấy máu trong thân thể nhanh chóng đông lại, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, thẳng đến khi người nọ quay đầu lại, đứng trước mặt mình.
“Vệ Vô Hạ?” Sắc mặt Hách Liên Dung tái nhợt, lưng cứng lại, không cho bản thân thoát ra chút yếu đuối nào, “Thiếu Quân đâu?”
Vệ Vô Hạ hơi nâng mi, “Tẩu tử sao lại phòng bị tại hạ như vậy? Tại hạ đối với tẩu tử chưa từng có ác ý.”
Hách Liên Dung nắm chặt tay cắn chặt khớp hàm, không nghĩ cùng hắn nói lời vô nghĩa, “Thiếu Quân đâu?”
Vệ Vô Hạ nhún nhún vai, nâng tay chỉ chỉ hướng bên cạnh, “Vị huynh thật là chẳng khách khí chút nào, xoay tay ta đến mức bị thương.”
Hách Liên Dung theo hướng đầu ngón tay hắn nhìn qua, rốt cuộc thấy rõ dưới bóng cây cách đó không xa có một bóng đen đang nằm, vẫn không nhúc nhích, giống như mất hết sức sống.
Hách Liên Dung kinh hô tiến lên, đem người trên mặt đất nọ lật lại, không phải Vị Thiếu Quân thì còn là ai! Hắn nhắm chặt hai mắt, hốc mắt ứ huyết, chỗ khóe miệng rõ ràng có máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, không chút sinh khí.
Hách Liên Dung nhịn không được vuốt ve hai gò má hắn, kêu tên của hắn, trong mắt có dòng nước ấm áp trào ra, nàng lay lay hắn, hy vọng hắn có thể mở mắt, nhưng lại không được như ý nguyện.
“Thương thế Vị huynh tựa hồ không nhẹ đâu.” Vệ Vô Hạ chậm rãi bước từng bước thong thả tới trước mặt Hách Liên dung, thổn thức nói: “Xem ra phải nhanh chóng trị liệu mới được.”
“Tên khốn này!” Hách Liên Dung đặt Vị Thiếu Quân xuống, xông đến trước mặt Vệ Vô Hạ, nâng tay chính là một cái tát.
Vệ Vô Hạ sớm hơn cầm được cổ tay nàng, chậc chậc mấy tiếng lắc lắc đầu, “Nàng sao lại cũng như vậy? Cẩn thận bị hộ vệ của ta nhìn thấy, biến nàng thành bộ dạng giống như hắn.”
Hách Liên Dung muốn rút cổ tay lại, nhưng làm thế nào cũng không thành công, nghiến răng nghiến lời trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hãm hại Vị gia còn chưa đủ hay sao? Còn muốn hại Thiếu Quân?”
“Nàng đúng là hiểu lầm ta.” Vệ Vô Hạ nắm tay Hách Liên Dung kéo nàng vào trong lòng, “Muốn trách thì trách hắn quá mức thông minh, đoán được khi ta lấy ra ngọc bội thì đến năm phần sẽ nhớ đến cha ta, sẽ đến nơi nơi tự thương tâm rằn vặt.” Hắn tăng thêm lực tay, đem cổ tay Hách Liên Dung kéo về phía sau, ôm lấy vòng eo của nàng, không cho nàng tiếp tục giãy dụa, “Hắn chạy tới quát tháo, ta cuối cùng không thể ngồi chờ chết, đúng không?”
“Ngươi này… Buông!” Cảm thấy thân thể hắn càng ngày càng dán chặt, Hách Liên Dung càng thêm giãy dụa, bất chợt bị một lực mạnh mẽ kéo tới tàng cây, sau lưng là thân cây, trước mặt là bóng dáng to lớn của Vệ Vô Hạ.
“Ta đối với nàng thực sự không có kiên nhẫn.” Vệ Vô Hạ chậm rãi thở ra, giam cầm Hách Liên Dung đồng thời khều cằm của nàng, “Nàng không có tuyệt thế dung mạo, lại chẳng tri thư đạt lễ, chỉ có sự ngoan hạ quật cường dấu dưới vẻ dịu hiền, nhưng lại cố tình khiến ta cảm thấy hứng thú.”