Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiếu Dương trầm mặc thật lâu, “Nhưng như vậy sẽ không còn là Mộ Dung phiêu Phiêu.”
“Ai sẽ để ý? Ta ngay cả nhà cũng không có.” Mộ Dung Phiêu Phiêu dứt lời đi nhanh hơn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Vị Thiếu Dương.
Vị Thiếu Dương có chút chần chừ nhưng rồi lại đuổi kịp, “Kỳ thật nàng không nhất định phải gả cho ta, chuyện tối hôm đó chúng ta đều rất rõ ràng.”
“Ngươi cũng không muốn thú ta?” Trong măt Mộ Dung Phiêu Phiêu nhiều hơn chút đùa cợt.
“Ta không muốn ép nàng.” Vị Thiếu Dương khẽ thở dài, “Không lâu nữa ta sẽ nói với mọi người, buổi tối hôm đó, cả hai người chúng ta đều thanh tỉnh, căn bản không phát sinh chuyện gì?”
“Ngươi sẽ không sợ ta đổi ý quấn quýt lấy Vị đại ca sao?”
“Nếu như nàng thật sự không sợ thương tâm.” Vẻ mặt Vị Thiếu Quân không chút xao động, “Nhị ca tuy rằng có tiếng đào hoa, nhưng trong lòng huynh ấy chỉ có mình nhị tẩu.”
“Ngươi cũng vậy sao?” Nhìn thấy mặt Vị Thiếu Dương nháy mắt căng thẳng, Mộ Dung Phiêu Phiêu cười cười, “Ta đoán, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại từ bỏ Nghiêm cô nương mà bước vào vũng bùn này, càng nghĩ, thì càng thấy đây là khả năng lớn nhất, không thể nào bởi vì ngươi thích ta.”
“Phiêu Phiêu…”
“Chậm mất rồi.” Mộ Dung Phiêu Phiêu cười to hơn chút, cũng đã thấy được bóng dáng trước kia. “Ta cho nhị tỷ ngươi xem qua chứng cứ.”
“Chứng cứ?”
“Ừ.” Mộ Dung Phiêu Phiêu chỉ chỉ nơi ngực. “Ta biết tỷ ấy rất hoài nghi. Ngay tại trên người tạo chút dấu vết, làm cho tỷ ấy tưởng là… hôn ngân.”
Vị Thiếu Dương giật mình một chút, tai lập tức đỏ lên, Mộ Dung Phiêu Phiêu cảm thấy kinh ngạc, lặng lẽ hạ mắt, sau đó cười khẽ. “Đó là có một lần ta tới tìm… nhị tẩu, đã từng nhìn thấy trên gáy tẩu ấy. Nam nữ trong lúc đó đều như vậy đi?”
Nhận thấy được vẻ giễu cợt của nàng, Vị Thiếu Dương nhẹ hắng giọng, rồi sau đó bật cười. “Ta chỉ hy vọng nàng không hối hận.”
“Tất nhất định sẽ gả cho ngươi.” Mộ Dung Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói: “Ngươi không thích có người quấy nhiễu. Ta… cũng vậy.”
Vị Thiếu Dương nhìn vào trong mắt nàng, đám mây đen che phủ kia dường như nhẹ tiêu tán, liền nhẹ nhàng cúi xuống, “Ta tiễn nàng trở về.”
Lại nói về Vị thiếu, từ lúc mọi người trong đại sảnh tan đi, Hách Liên Dung liền nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang hoài nghi điều gì.
“Làm sao vậy?”
“Chàng thực sự biết nơi cất bảo bối kia?”
Vị Thiếu Quân xem thường, “Sao có thể.”
“Nhưng nhị tỷ nói thực khẳng định a, còn không tiếc dùng mỹ nhân kế.”
Vị Thiếu Quân dừng bước, không có biện pháp nhìn nhìn Hách Liên Dung, “Ta vẫn nghĩ nàng không quan tâm đến chuyện đó.”
“Ta không quan tâm a.” Hách Liên Dung không được tự nhiên, cường ngạnh nói, “Hiện tại đang nói là chuyện bảo bối mà.”
“Ta thật không biết…” Vị Thiếu Quân sờ sờ cằm, “Nàng vì sao lại khẳng định như vậy? Chẳng nhẽ ta lại biết điều gì mà chính ta cũng không biết?”
“Cái gì…” Hách Liên Dung ngoáy ngoáy lỗ tai, “Không bằng đến hỏi Mộ Dung Phiêu Phiêu? Nàng ấy chắc chắn biết nhị tỷ vì sao lại khăng khăng khẳng định chàng biết.”
Vị Thiếu Quân đột nhiên nghiêm túc lại, mang theo kinh hỉ, “Thật tốt quá, tương lai Vị Tất Tri sụp đổ, chúng ta cũng không chết, có thể trước lúc lâm chung để lại mật lệnh cho con cháu đi.”
Hách Liên Dung vỗ vỗ hắn, tuy rằng thực vui mừng vì hắn rốt cuộc nở nụ cười trở lại, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng, “Vị Tất Tri thật sự không tốt sao?”
Vị Thiếu Quân thở dài thật dài, “Vị Tất Tri từ lúc ông nội sáng lập đến nay, năm mươi năm, cũng đến lúc.”
“A?”
“Biết số trời đã định a, hiện tại chính là tận mệnh, nghe theo số trời, muốn nói tiểu tử Vệ Vô Hạ kia thật sự cay độc, ngay cả một con đường nhỏ cũng không chừa cho chúng ta.”
Nhắc tới Vệ Vô Hạ, trong lòng Hách Liên Dung luôn có một nút thắt, cươi cười thật đạm, “Ta biết chàng cùng Thiếu Dương không đến cuối cùng sẽ không từ bỏ đâu.”
Vị Thiếu Quân cười cười, gật gật đầu, “Nhưng mà, hôm nay nghỉ, Vị Tất Tri bên kia bị đòi nợ nhiều lắm, cứ đóng cửa đã, ta cũng có cơ hội ở bên nàng, vẫn cứ cảm thấy nàng mấy ngày nay không tốt lắm đâu, sắc mặt vẫn tái nhợt không chút huyết sắc, buổi chiều tìm đại phu tới xem sao.”
“Ta không sao.” Hách Liên Dung vội nói: “Đại phu nên tìm, nhưng là để đến xem mạch cho bà nội, mấy ngày nay bà nội bị dày vò đến sắp hỏng rồi.”
“Trong lòng có việc có thể không dày vò sao?” Nhắc tới việc này, Vị Thiếu Quân cũng không có cách nào, “Cứ như vậy đi, buổi chiều tìm đại phu, cho nàng cùng bà nội đều xem.”
Hách Liên Dung sợ Vị Thiếu Quân nhận ra được điều gì, cũng không từ chối nữa, đến lúc đó tìm cớ tránh đi là được.
Vốn Hách Liên Dung vẫn còn đang nghĩ chuyện này, liền nhìn Vị Thiếu Quân bao giờ thì cho người đi tìm đại phu, bản thân sẽ trốn như thế nào, cũng không chờ Vị Thiếu Quân có hành động gì, một người đã đến khiến bọn họ quên mọi an bài.
“Vệ Vô Hạ?”
Từ trong miệng Vị Quảng nghe được cái tên này, Vị Thiếu Quân chạy như bay về phía đại sảnh, vừa chạy vừa nói với Vị Quảng: “Bảo tam thiếu tới tiền thính đi, nhưng người khác từ từ mà đợi!”
Vị Quảng lên tiếng, mới nhìn Hách Liên Dung, “Nhị thiếu gia nói…”
“Chính là chỉ để Thiếu Dương đến, đừng để người của các viện khác đến.”
Vị Quảng lúc này mới sáng tỏ, vội vàng đi.
Khi Vị thiếu chạy tới tiền tính, Vệ Vô Hạ đang đứng khoanh tay đưa lưng về phía đại môn, nhìn trong sảnh một bức tranh thủy mặc, hình như có chút cảm khái.
Vị Thiếu Quân không chào hỏi, vào cửa, nhân tiện nói: “Ngươi không phải đến nói cho chúng ta biết ngươi muốn thu tay chứ?”
Vệ Vô Hạ cười khẽ nói, “Tất nhiên không phải.” Hắn quay đầu, nhìn từ đầu đến chân Vị Thiếu Quân một lượt, “Không biết khí lực Vị huynh không giống với người thường, hay tại hạ ra tay quá nhẹ, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bình phục như cũ.”
“Đều là nội thương.” Vị thiếu khoanh hai tay trước ngực, “Có chuyện gì? Nói đi.”
Ánh mắt Vệ Vô Hạ lại thường thường nhìn ra ngoài cửa, Vị Thiếu Quân khoát tay, “Ta không để bà nội lại đây, bất luận bà năm đó đã làm gì, hiện tại bà đã có tuổi rồi, không chịu được kích thích đâu.”
Vệ Vô Hạ lại trầm ngâm, “Tẩu tử thế nào?”
Vị thiếu hơi nâng cao mi, “Ngươi rốt cuộc tới để làm gì? Giải thích hay ăn năn? Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi cho dù đối phó với ta thì thôi đi, cư nhiên ngay cả nữ nhân cũng không buông tha, ngươi có phải nam nhân không!”
Sắc mặt Vệ Vô Hạ kém một chút, hắn quay đầu đi, làm như đang nhìn bức tranh thủy mặc kia, lại như vô tình nói: “Sức khỏe tẩu tử tốt không?”
“Tin tức của ngươi thật linh thông.” Vị thiếu có chút bất mãn, “Muốn hay không tới thăm hỏi một lần a? Ngươi rảnh nhưng mà ta không rảnh đâu!”
Thái độ của hắn khiến Vệ Vô Hạ có chút ngạc nhiên, nghĩ lại cảm thấy đây là chuyện nằm trong dự đoán của mình. Nếu người Vị gia ngay từ đầu không biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ, theo như tích cách của Hách Liên Dung, vô cùng có khả năng che dấu chuyện này, “Vậy ta nói chính sự đi, ta muốn đem đồ cổ của Vị Tất Tri trả lại cho các người.”
“Cái gì?” Vị thiếu tiến đến bên người hắn, nhìn kỹ, “Ngươi thực sự bị sét đánh? Điều kiện?”
Đối với việc hắn nói móc, Vệ Vô Hạ cũng không để ý, “Ta thay các ngươi bảo toàn thanh danh của Vị Tất Tri, Vị Tất Tri từ nay về sau sẽ do ta tiếp quản, ta muốn tất cả tài sản của các ngươi, kể cả từ đường Vị gia.”
Vị Thiếu Quân đứng thẳng dậy, trên mặt dần dần nghiêm túc, hơi căn cắn môi nghĩ nghĩ, “Ta còn nghĩ rằng ngươi muốn hủy diệt Vị gia chứ.”
“Lúc trước thì quả thực nghĩ vậy, chậm rãi nhìn những cố gắng vài thập niên của Vị gia hóa thành một làn khói trắng, cho các ngươi nếm thử cảm giác, tư vị của chuyện dù cố gắng đến đâu cũng vẫn không đạt được.”
“Lúc trước? Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại ta đổi ý rồi.” Vệ Vô Hạ nhẹ nhàng thở ra, “Ta nghĩ giấc mộng lớn nhất của cha ta là nhận tổ nhận tông, người cũng sẽ không hy vọng sản nghiệp Vị gia sẽ bị hủy trong chốc lát, vốn ta cũng tốn nhiều công sức, về phần ngươi cùng Thiếu Dương, đều là nhân tài, có thể tiếp tục làm việc ở Vị Tất Tri, nhưng thân phận sẽ khác đi, làm tốt có lẽ sẽ thăng chức cho các ngươi làm chưởng quầy cùng nhị chưởng quầy.”
Vị Thiếu Quân bật cười, “Nghe qua thật sự là… tiền đồ sáng lạng.”