Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hỏng rồi. Nghe xong lời nói của Bích Liễu, phản ứng đầu tiên của Hách Liên Dung chính là như vậy. Vừa rồi nàng còn ở trong phong nói chuyện Vị Thiếu Huyên tới thanh lâu cùng Vị Thiếu Quân, Ngô thị sợ rằng đã nghe được. Tuy rằng, ai sau lưng chả nói chuyện người, người nào sau lưng chả bị người ta nói, làm cho người ta nghe được thật sự rất không tốt. Không chỉ có phá hỏng quan hệ phu thê tốt đẹp của người ta, còn tự dán mác ‘bà ba hoa” lên người mình, thật xấu hổ. Trộm nhìn Ngô thị, Ngô thị đã đi tới phía trước cách nàng một khoảng cách khá xa, thấy Hách Liên Dung dừng lại thì quay đầu lại nói: “Làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Hách Liên Dung ngượng ngùng cười, đi đến bên cạnh Ngô thị, “Đi thôi.” Ngô thị lại nhìn thoáng qua phía sau, xoay người sánh vai đi cùng Hách Liên dung, khẽ giọng hỏi: “Thiếu Quân làm sao vậy? Rất không yên lòng.” “Hắn a….” Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện Vị Thiếu Quân vẫn luôn thất thần, vẻ mặt giống như rất phiền não, không khỏi có chút kỳ quái, rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ đâu. “Chắc hẳn tối qua không ngủ được.” Ngô thị cười cười, hồi lâu không nói gì, cho tới khi tới đại sảnh mới nói: “Đệ muội gần đây thân thể thế nào? Ở trên núi ăn chay lâu như vậy, tẩu thấy muội gầy đi nhiều.” “Ăn chay vừa lúc có thể tiêu độc….” Hách Liên Dung hiện tại thật sự chột dạ, chỉ sợ Ngô thị đột nhiên hỏi nàng chuyện của Vị Thiếu Huyên, khi trả lời cũng là nghĩ tới cái gì nói cái đó. “Tiêu độc?” Ngô thị khó hiểu. “Chính là… Chính là chúng ta bình thường sinh hoạt ăn uống thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng là cũng sẽ có chút hư hại tồn đọng lại trong thân thể, hơn nữa ăn thịt hoặc là rau quả xào mỡ quá nhiều, hoặc là tẩm quá nhiều bột chì, đều đối với thân thể tạo thành gánh nặng. Sau đó, sắc mặt chúng ta có chút tái nhợt, trong miệng sẽ có vị lạ, thời điểm như vậy phải điều trị thích hợp, ăn nhiều đồ chay, uống nhiều nước, vận động nhiều, để cho những chất độc hại đều thải ra ngoài.” Hách Liên Dung nói những ngôn từ hiện đại. Ngô thị nghe thấy có chút cổ quái, tiêu hóa hồi lâu mới hiểu mang máng, chậm rãi gật gật đầu, chỉ nói: “Đệ muội hiện tại quả thực nên chú ý đến thân thể.” Hách Liên Dung cười cười. Trong lòng vì bản thân thành công rời đi đề tài câu chuyện mà hò hét không ngừng, không để ý Ngô thị ý tại ngôn ngoại. (lời nói mang theo ám chỉ) Một hàng người nối đuôi nhau vào trong đại sảnh. Lão phu nhân cùng những người khác vẫn đang chờ ở trong đó. Ngoại trừ Nghiêm thị cáo ốm không tới, Vị Thiếu Huyên trước giờ luôn có mặt đúng giờ cũng không ngồi đó. Lại nhìn sắc mặt Ngô thị dường như không có nhiều biến đổi. Hách Liên Dung không khỏi hoài nghi bản thân có phỉa hay không đã quá lo lắng….? Ngô thị ngay cả chuyện nạp thiếp còn có thể chủ động đưa ra, còn để ý chuyện Vị Thiếu Huyên có tới thanh lâu hay không sao? Tuy nhiên, dù nói thế nào, chuyện này cũng thực là kỳ quái, giống như chuyện Vị Thiếu Quân đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm kỳ quái như nhau. Vị Thiếu Huyên khác thường trước mắt chỉ có nàng cùng Vị Thiếu Quân biết. Mà Vị Thiếu Quân khác thường lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không đúng. Vị Thiếu Dương là người đầu tiên hỏi: “Nhị ca làm sao vậy?” “Hắn….” “Không ngủ ngon.” Vị Thiếu Quân đột nhiên mở miệng nói tiếp lời của Hách Liên Dung, cũng chưa ngồi xuống mà nói với lão phu nhân: “Lần sau đừng chờ bọn cháu, nhân vật quan trọng gì đâu.” Lão phu nhân cười cười, cũng không nói gì. Vị Thủy Liên cười nói: “Người một nhà, các đệ ở trong phủ, những chuyện đó không phỉa lẽ dĩ nhiên sao?” Hách Liên Dung hiện tại đã biết Vị Thủy Liên bởi vì xem trộm thư của mình, nghĩ rằng mình ở trong cung có chỗ dựa nên thái độ với mình cũng thay đổi rất nhiều, thấy nàng nói như vậy cũng không quá ngạc nhiên. Vị Thu Cúc lại giống như thật ngạc nhiên, “Nhị tỷ lúc mới trở về cũng đâu có nói những lời như vậy, còn không đến một tháng, như thế nào đã thay đổi nhanh như vậy? Chứ không phải là ở chỗ nhị ca nhị tẩu thu được manh mối của bảo bối, nghĩ muốn lôi kéo quan hệ chứ?” Hách Liên Dung vạn không thể đoán được Vị Thu Cúc có thể nói trắng trợn như thế, xem ra cáo trạng với lão phu nhân không có kết quả, nàng đã chính thực khai chiến với Vị Thủy Liên. Vị Thủy Liên không chút hoang mang cười cười, “Tam muội, những điều muội nói sẽ không phải là tiếng lòng của muội chứ?” Nói trắng ra Vị Thu Cúc không đấu lại Vị Thủy Liên, trong quá khứ nếu gặp loại chuyện như vậy cũng chỉ có thể lấy việc khóc lóc om sòm mà thắng, tuy nhiên lần này còn chưa đợi nàng mở miệng, lão phu nhân đã khẽ quát một tiếng, “Không muốn ăn cơm thì đi ra ngoài cho ta!” Lão phu nhân vừa nói như vậy, thái độ bỏ qua Vị Thủy Liên cùng Vị Thu Cúc, Hách Liên Dung không khỏi cảm thấy tò mò ngày hôm qua Ngô thị gọi mấy người mật thám trong Vị Tất Tri về đã nói những gì, cư nhiên có thể làm cho lão phu nhân không đi so đo chuyện Vị Thủy Liên có tâm tư tranh bảo bối, che chở nàng như vậy. Vị Thu Cúc chung quy cũng không đi ra ngoài, tức giận đi về phía nhà ăn, khóe môi Vị Thủy Liên hiện lên ý cười, những người khác cũng không nhiều lời. Vì thế trừ bỏ một người cảm xúc không tốt, không khí trong đại sảnh cũng được coi là hài hòa, Hách Liên Dung cùng mọi người chuẩn bị chào đón bữa tối đoàn tụ đầu tiên. Vốn Hách Liên Dung vẫn nghĩ lão phu nhân sẽ trong đêm nay tuyên bố việc thay đổi đương gia, ai ngờ đợi mãi, lão phu nhân tựa hồ đã quên mọi chuyện gia sự của Vị phủ, khiến cho Hách Liên Dung nghi hoặc không thôi, xem ra Vị Thiếu Quân đã nói đúng, lão phu nhân cũng không nóng lòng xử lý chuyện này, cũng bởi vì như thế, ngày hôm qua lão phu nhân hành động thật chẳng giống như mọi khi. Chờ dùng xong cơm tối, lão phu nhân nói đau đầu nên sớm rời đi, những người khác cũng có cùng ý tưởng như lão phu nhân, cũng không nói chuyện gì nhiều, một bàn đầy người không tới hai phút đã rời đi sạch sẽ. Hách Liên Dung còn đang cân nhắc dụng ý của lão phu nhân. Vị Thiếu Quân thấy bộ dáng buồn rầu của nàng miễn cường thở ra một câu, “Ngẫm lại lời nói của bà nội với đại tẩu ngày hôm qua, cái này gọi là mỗi người đều có hy vọng, mỗi người không bị bỏ rơi, có mục tiêu, người ta sẽ sống càng thêm phong phú.” Hách Liên Dung bị hù chết, không thể tưởng được những lời này cư nhiên lại từ trong miệng Vị Thiếu Quân nói ra. “Nàng hiện tại cũng có mục tiêu?” “Có a.” Vị Thiếu Quân hếch cằm lên, chống lại ánh mắt Hách Liên Dung, “Mục tiêu của ta….” “Ân?” Hách Liên Dung còn thật sự lắng nghe. “Mục tiêu của ta….” Thanh âm Vị Thiếu Quân thấp đi, suy nghĩ không biết lại bay tới nơi nào, hồi lâu sau mới nói: “Chính là móc nối quan hệ với…. cái gì công công đó…..” Hách Liên Dung bật cười, “Ngươi lấy bản bí tịch kia đã đại ân với người ta rồi, những chuyện khác mình ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần cho rằng đó là mục tiêu cuộc sống của ngươi.” Vị Thiếu Quân vốn có chút không yên lòng, nghe Hách Liên Dung nói như vậy không khỏi nói: “Nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì?” “Ta đã nghĩ rồi, có thể tìm Kim Bảo giúp đỡ, Hàn đại nhân cũng xuất thân tiến sĩ, ở kinh thành hẳn là cũng có chút quan hệ, xin hắn giúp đỡ hỏi thăm trước, nếu không được, ta phải đi liên hệ lễ bộ Lí thị lang, trước kia lúc ta đến Vân Trữ tất cả mọi chuyện cũng là do hắn một tay xử lý, hắn làm việc coi như khéo léo, có lẽ có thể giúp được.” Vị Thiếu Quân nghe xong thật lâu không nói, Hách Liên Dung còn tưởng hắn cảm thấy không được, vội hỏi: “Như thế nào? Ngươi còn có ý kiến gì sao?” Vị Thiếu Quân sửng sốt, “A?” Hách Liên Dung không nói gì, nhìn hắn một lúc lâu, rồi gõ đầu hắn một cái: “Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy hả?” Vị Thiếu Quân khẽ cắn khóe môi, giống như không để ý nới: “Còn có thể nghĩ cái gì chứ, nhớ nàng a.” Phản ứng của Hách Liên Dung khiến cho Vị Thiếu Quân chịu đả kích, đồng thời lại không khỏi cảm thấy may mắn vì nàng hiểu lầm ý của hắn, bằng không đáp án mà hắn nhận được rất có khả năng sẽ là một từ “Hứ”. “Bích Liễu?” Hách Liên Dung nghiêng đầu, “Ngươi lại làm sao vậy? Các ngươi hôm nay đều có chút kỳ quái.” Bích Liễu hồi phục tinh thần, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, “Thiếu phu nhân, không phải nô tì, mà là đại thiếu phu nhân kỳ lạ. Thiếu phu nhân có phát hiện không, hôm nay khi dùng cơm, thiếu phu nhân ăn món gì, đại thiếu phu nhân ăn món đó, thiếu phu nhân ăn mấy đũa, đại thiếu phu nhân cũng ăn theo như vậy. Thậm chí, ngay cả chút cặn canh còn thừa lại nửa bát, đại thiếu phu nhân cũng ăn theo không chút khác biệt.” “A?” Hách Liên Dung chớp chớp măt thật lâu, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nghĩ lại Ngô thị ngày hôm qua vẫn tiến lùi có suy tính, đối với mình cũng không tỏ thái độ gì bất thường, như thế nào hôm nay lại thay đổi? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Ngô thị nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nàng và Vị Thiếu Quân? Nhưng chuyện đó cùng ăn thì có quan hệ gì? Hôm nay những chuyện khiến cho Hách Liên Dung không hiểu thật sự quá nhiều, Vị Thiếu Quân sau khi nghe xong lời của Bích Liễu cũng suy nghĩ cẩn thận, sau đó khoát tay, “Ngươi để ý nàng nhiều như vậy làm gì, đều giống như thần kinh cả lũ với nhau vậy!” Vị Thiếu Quân vừa nói xong câu này, đã thấy quản gi Vị phủ Vị Quảng cầm cái gì đó đi qua bọn họ, nghiêng người chào hỏi bọn họ rồi vội rời đi. Vị Thiếu Quân gọi hắn lại, ngắm nghía ống đựng trà trong tây hắn hồi lâu, cảm thấy thực sự rất quen măt, nhíu mày hỏi: “Để làm gì vậy? Cái thứ này có cái gì thú vị chứ?” Vị Quảng cúi thấp người, “Ngoài phủ có Vệ công tử xìn cầu kiến lão phu nhân, hắn nói lão phu nhân chỉ cần nhìn thấy ống trà này sẽ nhớ hắn là ai.”