Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau lúc đó, Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân ăn ý, không ai nhắc lại việc này dù Vị Thủy Liên thường thường nói đến, Vị Thiếu Quân lười cùng nàng nhiều lời, chỉ cần Hách Liên Dung hiểu được hắn, hắn nên chuyện gì cũng không để ý.
Vị Thủy Liên ý thức được ý đồ của mình bị người ta để ngoài tai, tất nhiên không phục, thường xuyên thao Mộ Dung Phiêu Phiêu chạy tới chỗ lão phu nhân tố khổ. Lão phu nhân vốn cũng thấy việc này không ổn nhưng Mộ Dung Phiêu Phiêu không biết vì sao luôn mang bộ dáng không chút tinh thần, rốt cuộc khiến lão phu nhân buông tâm đề phòng.
“Phiêu Phiêu là tiểu thư khuê các, bị người ta đối đãi như vậy là vạn lần không ổn, lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, bảo nàng mai này biết chốn đi đâu? Nhìn bộ dáng hiện tại của nàng cũng thực làm cho người ta đau lòng… Thiếu Quân, cháu vẫn suy nghĩ một chút đề nghị của nhị tỷ cháu, bình thê thì có sao, vẫn là A Dung lớn nhất, cũng không ủy khuất nàng.” Lão phu nhân nói xong, Vị Thiếu Quân cũng thật lâu không có phản ứng gì, liền nhìn về phía Hách Liên Dung, “A Dung, cháu cảm thấy được không?”
Hách Liên Dung cười cười, “Tôn tức không có ý kiến.”
Chuyện này từ thủy tới chung, Hách Liên Dung cũng không ở trước mặt mọi người nói ra câu trả lời thuyết phục, tất cả đều vứt cho Vị Thiếu Quân giải quyết đi.
Cuộc chiến tình yêu chưa bao giờ là giữa nữ nhân với nữ nhân, mà là nữ nhân cùng nam nhân, quan trọng hơn là, ai có thể chinh phục nam nhân này, vậy kẻ đó chính là người chiến thắng.
Lão phu nhân thả lỏng tâm tình nhìn về phía Vị Thiếu Quân, trên mặt Vị Thủy Liên cũng có chút tươi cười, Vị Thiếu Quân lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Phiêu Phiêu thật lâu không nói được lời nào, “Ngươi liền cứ vậy mà muốn làm thiếp của ta sao?”
Câu nói này củ Vị Thiếu Quân không thể nói là không tốt, Mộ Dung Phiêu Phiêu ngẩng đầu, mấy ngày qua, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Vị Thiếu Quân, cắn chặt môi, “Ngươi đối với ta làm ra chuyện như vậy, theo lý nên phụ trách.”
“Nếu ngày đó ôm ngươi vào là một hạ nhân đâu?”
“Nếu thật như vậy, ta cũng sẽ…”
Mộ Dung Phiêu Phiêu nói đến đây, liền không nói tiếp, trong mắt lại bắt đầu có nước mắt lưu động, Vị Thiếu Quân không chút thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm nàng, vỗ thật mạnh lên bàn, “Được! Tùy ý thành hôn!”
Vị Thiếu Quân nói vậy khiến cho Vị Thủy Liên rốt cuộc mỉm cười. Sắc mặt Mộ Dung Phiêu Phiêu lại càng thêm tái nhợt, giống như nàng vẫn chưa từng khỏe lại vậy.
Sau khi rời đại sảnh, Hách Liên Dung không hỏi Vị Thiếu Quân câu nào. Vị Thiếu Quân cũng không giải thích. Đề tài giữa hai người vẫn dừng trên người Ngô thị. Mấy ngày này thái độ của Vị Thiếu Huyên khác thường, trở nên hoạt bát, nói nhiều, tươi cười cũng nhiều, mắt nhìn Ngô thị vẫn tràn đầy nhu tình, lại hơn vài phần chắc chắn. Ngô thị đối với Vị Thiếu Huyên cũng không lại mắng khẽ không kiên nhẫn, mỗi khi nhìn thẳng hắn, mười lần thì có tám lần đỏ mặt. Bộ dáng không được tự nhiên kia thoạt nhìn quả thực so với bộ dáng trước kia đáng yêu hơn nhiều lắm.
“Đại ca quả thực sinh mãnh. Hắn nói bọn họ mỗi ngày đều…” Vị Thiếu Quân tiến gần bên tai Hách Liên Dung nói ra con số, nói xong lại lắc đầu, “Ta còn phải cố gắng.”
Hách Liên Dung đỏ mặt, xoay qua… thấp giọng nói: “Ngươi cũng đâu kém a.”
Vị Thiếu Quân vừa lòng cười nhẹ ra tiếng, đáng muốn tiến qua chiếm chút tiện nghi, chợt nghe phía sau có người gọi hắn. “Nhị ca.”
“Thiếu Dương? Có việc?”
Vị Thiếu Dương gật gật đầu, rồi lại nhìn Hách Liên Dung không chịu mở miệng.
Hách Liên Dung hiểu chuyện rời đi, trước khi đi nói với Vị Thiếu Quân, “Việc kia, nhớ nói rõ.”
Vị Thiếu Quân gật gật đầu, “Biết rồi.”
Tiễn bước Hách Liên Dung, Vị Thiếu Dương mới mở miệng, sắc mặt cực trầm, “Huynh thực sự muốn kết hôn với Mộ Dung Phiêu Phiêu?”
Vị Thiếu Quân từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, “Đệ tìm ta liền về chuyện này?”
“Đúng, huynh hẳn nên cự tuyệt.”
Vị Thiếu Quân hơi nâng mi, “Đệ cũng thấy đấy, ta cũng đã cự tuyệt tới tám trăm lần, nàng ta vẫn cứ lại đây.”
“Cho nên huynh liền thú nàng ta? Chịu trách nhiệm?”
“Thực tế ta cũng thực sự bế nàng ta…” Vị Thiếu Quân đột nhiên có hứng thú, “Như thế nào? Đệ không hy vọng ta thú nàng ta?”
“Huynh không thể thú nàng ta.”
Vị Thiếu Dương trảm đinh tiệt sắt khiến cho Vị Thiếu Quân bật cười, “Ta không thể thú nàng ta? Ai có thể? Đệ?”
“Tóm lại không thể là huynh.” Nhìn vẻ mặt của Vị thiếu, Vị Thiếu Dương cũng trở nên bực bội, “Huynh nên nhận thức rằng mình đã có thê, đối với nữ nhân khác nên kính nhi viễn chi (đứng xa mà nhìn), đối nàng… đối với gia đình này phụ trách.”
Vị Thiếu Dương mặc dù lập tức sử lại khẩu khí, nhưng cũng đủ khiến Vị Thiếu Quân nghe ra. Một lúc lâu không nói, sau đó mởi mở miệng, thái độ cực không kiên nhẫn, “Gia của ta cũng không mệt đệ quản.”
Vị Thiếu Dương cũng mất kiên nhẫn, mang theo chút đùa cợt, đáy mặt lại tràn ngập kiên định, “Lại thú một nữ nhân về giữ gìn?”
Vẻ mặt Vị Thiếu Quân lạnh dần, “Vậy đệ muốn thế nào?”
“Ít bởi vì mấy cái loại lý do vô căn cứ này làm chuyện ngu xuẩn, bên cạnh huynh đã có nữ nhân tốt nhất, không cho phép huynh lại tổn tương nàng.”
“Chuyện của chúng ta không cần đệ quản!” Vị Thiếu Quân nói, “Nói xong?”
Hắn không đợi câu trả lời đã xoay người bước đi, Vị Thiếu Dương ở phía sau hắn xiết chặt nắm tay, “Nếu huynh bởi vì từng ôm Mộ Dung Phiêu Phiêu sẽ phụ trách, như vậy… ta từng hôn nàng, nên phụ trách thế nào?”
Vị Thiếu Dương còn chưa nói xong liền bị Vị Thiếu Quân đánh một quyền lên mặt, lảo đảo bước về phía sau, lại lập tức bị hắn túm cổ áo.
“Ta chỉ biết ngươi…” Vị Thiếu Quân hung hăng đẩy Vị Thiếu Dương ngã trên đất, “Nàng là nhị tẩu của ngươi! Nhớ rõ sao? Là ngươi tự tay đem nàng đến bên ta!!!”
“Huynh làm sao biết… ta hối hận thế nào!” Vị Thiếu Dương lau lau hai má bị đánh, đứng dậy, trong mắt không có một tia do dự, “Nghe này, nếu huynh lại khiến nàng thương tâm, ta sẽ không cho huynh cơ hội nữa.”
Vị Thiếu Dương đi rồi, Vị Thiếu Quân cắn chặt hàm răng, đột nhiên nhấc chân ngoan tuyệt đá lên thân cây bên cạnh, một nhát này khiến cho không ít lá cây rụng xuống, lại cảm thấy lửa giận trong lòng không chút giảm bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Vào ban đêm, Vị Thiếu Quân ôm Hách Liên Dung liều chết triền miên, lấy thủ đoạn kịch liệt chưa từng có khiến Hách Liên Dung khóc lóc cầu xin, cũng không thấy hắn có ý muốn dừng lại, giống như bị ma làm, trong miệng cứ thấp giọng lặp đi lặp lại một câu, “Nàng là của ta, Liên Dong… Nàng là của ta…”
Hách Liên Dung lần đầu tiên vì thân thể đau nhức mà nằm trên giường cả ngày, trải qua vô số lần cực hạn, thân thể mềm oặt không thể dậy nổi một chút khí lực, lười nhác chỉ muốn ngủ.
Vị Thiếu Quân không giống như trước đây, sáng đi Vị Tất Tri, mà vẫn ở cùng nàng, thay nàng vệ sinh thân thể, rồi đem nàng ôm vào trong ngực.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi.”
Hách Liên Dung nhu thuận cười cười, cũng không trách cứ hắn đêm qua kịch liệt cuồng dã, chính là nhẹ nhàng tiến vào trong ngực hắn, đầu ngón tay vuốt ve hình săm hoa đào nơi sườn hắn, rồi đi tới đóa hoa tinh tế phía sau lưng, “Không cần giải thích, ta là của chàng, chính là của chàng.” (ô, tự dưng nói về chi tiết hình săm hoa đào này khiến mình nhớ Tamaki ghê ghớm, có ai đọc truyện “6 chàng trai và 1 cô gái” không? Mình cực thích nhân vật Tamaki trong đó, hơi ngốc ngốc nhưng mà thực ra thông minh lắm hắc hắc. Ak, anh ý cũng từng xăm hoa (anh) đào, mang tên “cơn lốc hoa (anh) đào”, hehe nghĩ lại mà muốn cười >.
Vị Thiếu Quân hung hăn hôn nàng, “Liên Dong, ta yên nàng.”
Tim Hách Liên Dung đập thật nhanh, nhìn vào con ngươi hắn, nhìn thấy muôn ngàn ánh sao sáng ngời, “Chàng nói gì?”
Vị Thiếu Quân lại nói ba chữ kia, nắm lấy tay nàng, cắn cắn đầu ngón tay, “Mỗi lần nàng đều viết chữ sau lưng ta, đoán lâu như vậy, cũng nên đoán được, vị phu tử này của nàng, dạy chữ sai.”
Hách Liên Dung cười khẽ, cười cho đến khi không thể kiềm chế được.
Nàng viết là chữ giản thể, cũng chỉ một chữ “Yêu” lại khiến cho hắn mơ hồ lâu như vậy.
“Rốt cuộc vì sao lại khiến chàng tối qua…” Nghĩ đến hôm qua khi bản thân kêu khóc cầu xin tha thứ, Vị Thiếu Quân vẫn không ngừng liều chết xông tới, mang đến cho nàng một loại thể nghiệm cực hạn khác, hai gò má Hách Liên Dung ửng đỏ.
Vị Thiếu Quân cũng không muốn nhắc tới nguyên nhân, ôm chặt nàng, “Vì sao không hỏi ta chuyện muốn tổ chức hôn lễ?”
Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, “Ta tin tưởng chàng sẽ không khiến ta thương tâm khổ sở.”
Trong mắt Vị Thiếu Quân lập tức tràn ngập quang hoa, cười cong cả mi, nhẹ gật đầu, “Ừm.”
Hắn biết Hách Liên Dung thiếu nhất là cảm giác an toàn, cho nên mới phải một lần lại một lần muốn hắn xác định tâm ý, một chút việc nhỏ hắn không lưu tâm cũng sẽ khiến nàng nảy sinh nghi ngờ, đến bây giờ khi ai cũng cho rằng nàng sẽ vô cùng tức giận, Hách Liên Dung lại cho hắn một khoảng không tự do rộng lớn như vậy. Không khóc nháo, cũng không truy vấn, chỉ tại lúc hắn tâm phiền ý loạn, nắm chặt tay hắn, nói với hắn, bản thân tin tưởng hắn; tại lúc hắn tác cầu vô độ không chút ôn nhu mà cố gắng hùa theo ý hắn; khi hắn thầm nói những lời yêu thương… ở trên lưng hắn viết lên văn tự bao hàm biết bao tâm ý. Thì ra, nàng không phải chưa từng nói, chỉ là xấu hổ không dám nói thôi.
Nữ nhân như vậy, bảo hắn sao có thể không yêu?