Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
【10】
Cô hướng phía dưới động thân lên, đi tới hai chân của anh, ngón tay của cô bắt loạn, đem quần của anh mở ra, sau đó mở ra miệng nhỏ, giọng điệu chán ghét nói.
"Ca ca... Anh nói, vật này, là em ăn nó, hay là nó ăn em?"
Hơi thở của cô như lan, đem toàn bộ hơi thở đều phun trên quái vật lớn của anh, cô chẳng qua là cảm giác được thứ trong lòng bàn tay, giống như là lại lớn lên rất nhiều, cô không nhịn được có chút sợ, nhưng vẫn cắn hàm răng, nhắm mắt lại, tiếp tục nói.
"Ca ca, anh nói cho em biết, cái này ăn có ngon hay không?"
"Ca ca, nếu anh không nói, em đây liền tự mình đi nếm..."
Âm điệu của cô cực kỳ dễ nghe, một tiếng lại một tiếng "Ca ca " sợ là đem đàn ông trên toàn thế giới mất hết lý trí, vừa nói, môi nhỏ hồng nhuận vừa hướng quái vật lớn của anh dán tới.
Trong khoảnh khắc đó, Tịch Giản Cận muốn vươn tay đẩy cô ra, mặc dù mới vừa rồi, anh thừa nhận, anh hèn hạ, lợi dụng hôn môi tới xác nhận tự chủ của mình.
Cô là độc dược, anh lây dính không được, sai lầm bảy năm trước, đã phạm vào một lần, lý trí của anh, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ lần thứ hai nữa.
Huống chi, anh không phải là cái người hào phóng gì, cô cho anh chút đau đớn kia, anh không thể quên được, mà đã quên được không được, thế nên, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hiện tại bọn họ là đang tiếp xúc da thịt?
Ai biết, anh còn chưa có đẩy cô ra, liền nghe được một tiếng nôn khan m, một loại cảm giác bất ổn từ đáy lòng Tịch Giản Cận nhanh chóng dâng lên, là một quân nhân đặc biệt nhanh nhẹn, anh theo bản năng muốn né ra, tuy nhiên lại không nhanh hơn tốc độ của cô.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô thoáng cái nôn ra, đem những thứ dơ bẩn, toàn bộ phun lên thân dưới của anh.
*
【 chuyện này cũng đã qua, nhắc lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi, tôi không hận cô, giống như là tôi đã không thương cô 】
Cuộc đời này, chuyện hạnh phúc nhất, không gì ngoài cảm giác ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.
Bạc Sủng Nhi nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, trở mình, chẳng qua là cảm thấy đầu nặng trịch, không nhịn được giơ lên cánh tay nhỏ bé, vỗ vỗ đầu của mình, lúc này mới chậm rãi mở rộng tầm mắt, lộ ra con ngươi long lanh mê người, làm cho người ta cá cảm giác trong suốt tinh khiết mềm mại.