Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi dùng thời gian của một điếu thuốc để nhớ đến anh, còn có một bát mỳ Dương Xuân rất ngon kia nữa."
__________________________
Thời điểm máy bay bắt đầu chạy lấy đà cất cánh, Lục Tự Quang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trầm mặc. Nhìn thấy đường băng thẳng tắp kéo dài ra xa cùng không trung rộng lớn bao la, trong lòng không hiểu sao trống rỗng. Đến lúc thật sự bay lên, màng tai bị tiếng động cơ kích thích có chút đau.
Cậu đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa kịp cùng Cố An nói lời từ biệt.
...
Buổi sáng hôm đó, An Khang không có ca làm.
Muốn ngủ nướng, lại tỉnh dậy từ rất sớm. Cứ như vậy, vẫn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, định làm cho mình rơi lại vào trong mộng. Bên tai tựa hồ đều là âm thanh ù ù của máy bay cất cánh, hắn chỉ cảm thấy lòng khó chịu vô cùng.
Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tủ thấp, mỗi một giây âm thanh chuyển động tích tắc đều có thể nghe được. Một giây lại một giây, một phút lại một phút.
Mười giờ.
Rất nhanh sẽ đến.
Cố An Khang vắt cánh tay ngang trên hai mắt. F*ck, hắn mắng ra thành tiếng, Lục Tự Quang em chừng nào thì mới có thể trở về.
...
Ngày cũng cứ như vậy tiếp tục qua đi.
Bọn họ vừa đến thành phố xa lạ này, mới đầu cũng không thể quen với cuộc sống nơi đây.
Lá cây bạch quả rơi xuống đầy con đường, giẫm chân lên trên có thể nghe thấy thanh âm lá vỡ ra, lạnh thấu xương như vậy.
Tuần đầu tiên, Lục Tự Quang làm rơi mất di động trong một PUB.
"F*ck." Cậu mất kiên nhẫn mà mắng.
"Không sao, dù sao số điện thoại có thể bổ sung lại, còn điện thoại, mua một cái mới đi." A Sâm vỗ vỗ vai cậu an ủi.
Lục Tự Quang có chút buồn bực mà cau mày.
Trong cái di động kia, nhiều người như vậy, đều sẽ bởi vậy mà mất đi liên lạc. Giống như Cố An, cũng như An Khang.
Cậu ngửa đầu, bất đắc dĩ dự định mặc kệ, nếu thật sự đã định trước phải quên đi, thì đành cứ như vậy mà quên thôi.
Mua một chiếc di động mới, đem các số vốn có thêm lại vào.
Nếu tôi không đi tìm anh, vậy, anh sẽ tìm đến tôi sao?
...
Gần như nửa năm, công ty không có bất kì hoạt động gì, chuyện ra Single cứ kéo dài lại kéo dài. Để tích góp từng chút một nhân khí, chỉ có thể trước tiên cứ biểu diễn ở PUB và LIVE HOUSE.
S-mith là LIVE HOUSE loại nhỏ bọn họ biểu diễn lần đầu tiên ở B thành, lấy tư cách khách mời biểu diễn của một ban nhạc khác mà lên sân khấu.
Lục Tự Quang ở phía sau sân khấu dùng Zippo châm một điếu thuốc, im lặng chờ đợi.
Bọn họ làm khách mời, chỉ hát một bài "To my last lover".
Lục Tự Quang từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của rất nhiều người.
Mà khi cậu mở mắt ra lần nữa, đứng ở hàng đầu tiên đã không phải là những khuôn mặt quen thuộc kia nữa, ở trong bóng tối nơi phương xa, cũng sẽ không có một người đàn ông trầm mặc ngồi ở trước quầy bar hút thuốc như vậy nữa.
Cái gì cũng đều không giống. Có giống, thì chỉ là tiếng vỗ tay.
Thế nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy có chút cô tịch, giống như một kẻ ngao du rời nhà đã quá lâu rồi, cuối cùng cũng sẽ nhớ nhà.
Giấc mộng dường như lại trở nên xa xôi.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, không biết ý nghĩa của việc mình tới đây đến tột cùng là gì.
Nhưng mà, trước sau vẫn nhẫn nại không biểu hiện ra ngoài.
Sau đó mãi cho đến mùa đông, "Ánh lửa" trở thành Single đầu tiên của Đảo được phát hành, ca khúc đang một lần nữa được sửa lại. Ngoại trừ cố gắng cho ra Single, biểu diễn ở LIVE HOUSE vẫn cứ tiếp tục.
Nơi này quả thật là thành phố của Rock and Roll, mỗi đêm đều có thể nhìn thấy các chàng trai lưng đeo ghita đi lại trên đường. Các PUB và LIVE HOUSE cũng tràn đầy biểu diễn của các ban nhạc.
Thời điểm bận rộn nhất, bốn người thường xuyên chen chúc trong phòng thu âm không lớn lắm kia, biểu diễn mỗi lần lại càng tốt hơn. Khi đói bụng bốn người cùng nhau ăn hai bát mì ăn liền. A Tề luôn giống như trẻ con đem dĩa ăn vói vào trong bát của Lục Tự Quang tranh mỳ với cậu.
Ngày "Ánh lửa" thu xong, đã rất khuya rồi. Bốn người vẫn đói, dàn hàng đi trên đường nơi thành phố xa lạ này.
Ở trong một dãy quán ăn lớn, A Trạch giống như bị đông lạnh đến ho xù xụ, hít hít mũi gọi một bát mỳ nóng hổi.
Lục Tự Quang bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu hỏi chủ quán, "Có mỳ Dương Xuân không?"
Ông chủ gật gật đầu, "Có a."
A Tề cười rộ lên, "F*ck, cậu bị khủng hoảng kinh tế hay là làm sao? Ăn mỳ nước?"
"M*, ông đây thích ăn đấy."
A Sâm và A Tề gọi cơm rang cũng liền qua loa cho xong.
Đợi đến lúc mỳ bưng lên, Lục Tự Quang nhìn hai ba cọng hành nổi trên bề mặt, mùi hương bốc lên, tựa hồ không có nồng đậm như khi đó. Hay là do trời quá lạnh, mũi cũng mất đi cảm giác rồi?
Cầm lấy đôi đũa nếm một miếng, nóng hôi hổi. Nhưng không có tôm nõn, không có mùi vị thơm ngon như vậy.
Hóa ra không phải mỳ Dương Xuân tiệm nào ăn cũng ngon.
Tựa hồ có chút bi ai.
Số điện thoại vẫn là số đó, nhưng trước sau vẫn không nhận được cuộc gọi quen thuộc ấy.
Những câu nói hạ lưu mà thô tục kia, thật sự đã rất lâu rồi không nghe thấy.
Có đôi khi một mình, khó tránh khỏi sẽ lại nhớ tới cái đêm tháng tư kia.
Chiếc bật lửa màu lam giá rẻ cậu đưa cho hắn, mùi Marlboro, vẻ mặt ôn nhu mơ hồ hiếm có của người kia, cuối cùng là nụ hôn nóng rực in trên trán cậu.
Hắn nói, "Ở bên tôi đi."
Lục Tự Quang không nhớ rõ ngay lúc đó tại sao mình không trả lời.
Hiện tại ở lầu dưới chỗ ở của cậu có một cửa hàng tiện lợi. Cậu nhớ rõ đêm đó cậu xuống lầu mua thuốc, nhân viên nói Thất Tinh bán hết rồi, cậu vốn muốn đi, nhưng lại vô tình trông thấy hộp Marlboro màu trắng.
Cậu mở ra hút, dùng cái Zippo màu bạc kia châm lửa.
Ánh lửa rất sáng, in trên mặt của cậu.
Cậu ngồi ở trên bậc thang dưới lầu, cầm điếu thuốc hút một hơi, có chút sặc.
Đợi cho đến khi hút xong một điếu thuốc, ngón tay sớm đã bị đông cứng trong gió lạnh. Thở ra đều là khói màu trắng, sau đó trong đêm đen chậm rãi biến mất không thấy tăm hơi, có chút giống với nhớ nhung.
Người đàn ông kia đã từng dường như nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Sau khi châm lửa xong sẽ vẫn cháy, lúc bị lạnh cóng còn có thể sưởi ấm tay, CMN Zippo chính là hay ở điểm ấy."
A, ấm. Rất ấm.
Tôi liền dành ra thời gian một điếu thuốc, nhớ đến anh, không biết có đủ hay không.
Hết chương 11.