Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 151: Mất một cánh tay
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Trong Thanh Tùng đường im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, Lê Kiểu hơi cúi cúi đầu bước vào, liếc qua lão Đỗ đã quỳ sụp trên mặt đất, trong lòng hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ lão Đỗ lại nói những gì không nên nói rồi?
"Tổ mẫu, người gọi Kiểu Nhi tới là có chuyện thế ạ?" Lê Kiểu trong lòng bồn chồn nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh, hành lễ với Đặng lão phu nhân.
Hà thị vừa thấy Lê Kiểu, hừ một tiếng, trách mắng: "Lê Kiểu, sao ngươi có thể có tâm địa hiểm độc như thế, dám xúi giục nô tài bôi nhọ danh tiếng của Chiêu Chiêu, ngươi có còn lương tâm không –"
Lê Kiểu quỳ sụp xuống: "Tổ mẫu, tôn nữ không hiểu mẫu thân đang nói gì, mong người nói cho cháu biết."
"Hà thị. Dù sao Kiểu Nhi cũng gọi ngươi là mẫu thân, sao lại có thể chưa hỏi gì đã kết luận vội vàng như thế?" Đặng lão phu nhân đen mặt nói.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù sao Chiêu Chiêu cũng có thân mẫu che chở. Nếu Kiểu Nhi chịu oan ức tủi thân thì cũng chẳng có ai thương.
Hà thị vừa nghe cảm thấy cực kỳ không phục.
Đúng là lão phu nhân chỉ thiên vị Đại cô nương, thiên vị đến lệch hẳn sang một bên!
Hà thị còn định nói thêm thì Kiều Chiêu đã nhẹ nhàng kéo vạt áo bà, bà mới nhịn xuống.
Đặng lão phu nhân nhìn chằm chằm trưởng tôn nữ đang quỳ dưới đất một lúc rồi mới nói: "Kiểu Nhi, lão Đỗ quản lý khố phòng của cháu đã nhận rồi, là hắn bịa đặt lời đồn liên quan đến Tam muội của cháu, lại còn đổ lên đầu lão Tiền. Chuyện này cháu có biết không?"
Lê Kiểu ngẩn ra, đột ngột nhìn về lão Đỗ xụi lơ dưới đất, mặt đầy vẻ khó tin.
Lão già này bị ngu à, sao lại thừa nhận chuyện này rồi? Nếu hắn sống chết không nhận thì cùng lắm sẽ thành kẻ lắm mồm thôi, ai mà làm chứng được lời của hắn?
"Lão Đỗ lại bịa đặt ra lời đồn về Tam muội ạ? Điều này không thể, tuyệt đối không thể xảy ra! Tổ mẫu, có phải có gì hiểu lầm không ạ?" Lê Kiểu cố bình ổn tâm trạng, ra vẻ vô tội hỏi.
Đặng lão phu nhân nhìn trưởng tôn nữ, yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Tam muội của cháu hôm qua đúng là cho người khác quá giang, nhưng người đi nhờ xe lại là Cửu công chúa. Nếu đúng là lão Tiền say rượu lỡ mồm thì sao chuyện quan trọng đấy lại không lộ ra ngoài?"
Lê Kiểu hoàn toàn sửng sốt.
Cửu công chúa? Ngày hôm qua Lê Tam úp úp mở mở nói là có người quá giang, thế mà lại là Cửu công chúa à?
Nàng quay phắt đầu lại, nhìn Kiều Chiêu lẳng lặng ngồi sau Hà thị, lòng hận thấu xương.
Nhất định là do Lê Tam tung mồi dụ nàng mắc câu. Nếu hôm qua Lê Tam nói rõ là Cửu công chúa thì việc gì giờ nàng phải dính vào cái mớ bòng bong này!
"Hóa ra hôm qua Cửu công chúa quá giang xe của Tam muội à? Sao Tam muội lại không nói thế?" Lê Kiểu kinh ngạc.
Kiều Chiêu lạnh nhạt nói: "Trên đường gặp mưa đã đủ chật vật rồi, nửa đường hỏng xe ngựa phải đi nhờ xe người khác còn chật vật hơn. Suy bụng ta ra bụng người, ta nghĩ có lẽ Cửu công chúa cũng không muốn nhiều người biết chuyện nên cũng không nói ra trước mặt tất cả mọi người. Ta chỉ định lặng lẽ nói với tổ mẫu thôi, ai ngờ về nhà ngủ luôn đến tận giờ mới dậy, kết quả tin đồn ta cho nam tử đi nhờ xe đã lan ra khắp phủ rồi."
Thiếu nữ ngồi thẳng tắp, nói bình thường thản nhiên, chẳng thấy chút oan ức nào. Thế nhưng Đặng lão phu nhân nghe vậy chẳng hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, nghĩ đến người dám loan tin đồn nhảm thì càng thấy hận, trầm mặt nói với Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, cho dù Tam muội của cháu có nói hay không thì cháu có nghe qua chuyện của lão Đỗ không?"
Đây chính là tỏ ý nghi ngờ Lê Kiểu.
Gương mặt Lê Kiểu đỏ lên lập tức, ngón tay run run.
Bầu không khí đang vô cùng lúng túng, nhũ mẫu đã lao ra, tát lão Đỗ hai phát, vừa tát vừa chửi: "Cái lão già chết tiệt này, không phải ta đã nói rồi sao, nếu chuyện lộ ra thì phải nói hết cho lão phu nhân, dù thế nào cũng không thể liên lụy đến cô nương!"
Nhũ mẫu tát xong, lê gối đến trước mặt Đặng lão phu nhân, dập đầu liên tục nói: "Lão phu nhân đừng hiểu nhầm Đại cô nương, đều là lỗi của lão nô. Lão nô thấy Tam cô nương càng ngày càng có bản lĩnh, sợ sau này trong phủ không còn chỗ đứng cho Đại cô nương, nên mới tự ý để cho chồng lão nô nói linh tinh –"
Nhũ mẫu vừa nói, vừa dùng hết sức tự tát chính mình, từng cái từng cái, gò má sưng lên nhanh chóng.
Kiều Chiêu thờ ơ nhìn, chỉ thấy buồn cười.
Lại thêm một người tự vả mặt mình, hôm nay Lê phủ có thể bán đầu heo rồi.
"Nhũ mẫu, dừng tay, dừng tay lại –" Lê Kiểu nhào qua ngăn nhũ mẫu, xoay người khóc lóc cầu xin Đặng lão phu nhân: "Tổ mẫu, nhũ mẫu cũng chỉ vì tốt cho cháu thôi. Nói sai cũng là cháu sai, tổ mẫu có phạt thì hãy phạt Kiểu Nhi. Nhũ mẫu lớn tuổi rồi, làm sao mà chịu nổi dày vò như thế."
"Đại tỷ đang ép tổ mẫu không được giải quyết mọi chuyện à?" Kiều Chiêu vẫn yên lặng từ nãy đến giờ, nói.
Lê Kiểu ngẩn người, phản bác: "Tại sao Tam muội lại nói như vậy? Làm sao ta dám ép tổ mẫu được?"
"Ai đã làm sai thì phải bị trừng phạt. Đại tỷ không để cho tổ mẫu trừng phạt nhũ mẫu và lão Đỗ, lại muốn tổ mẫu phải trừng phạt sai người. Nhưng bọn họ chỉ là hạ nhân, còn tỷ là tôn nữ của tổ mẫu, có nghĩ đến cảm xúc của tổ mẫu khi phạt tỷ không? Đại tỷ chỉ nhớ đến hiếu đạo của kẻ làm con với nhũ mẫu, lại quên đi hiếu đạo của người làm cháu với tổ mẫu à?"
Kiều Chiêu nói đến đây, liếc nhìn Đặng lão phu nhân mặt đã sầm hẳn xuống, nói tiếp: "Hay là, Đại tỷ nghĩ rằng tổ mẫu sẽ không đành lòng trừng phạt tỷ, nên mới ôm hết trách nhiệm về mình? Thế tức là hạ nhân của tỷ dám bôi nhọ cô nương trong phủ, thế mà lại không thể giải quyết được à?"
Kiều Chiêu đặt ra từng câu hỏi một, câu nào câu nấy dồn người đến tận chân tường, đè ép đến mức Lê Kiểu tưởng như không thở nổi.
"Không hề. Không hề! Tam muội, muội không nên nói bừa như vậy!"
"Không hề gì cơ? Là không thay hạ nhân xin tha tội? Hay là không coi trọng nhũ mẫu hơn trưởng bối trong phủ?" Kiều Chiêu lạnh nhạt hỏi, không có nửa điểm giận dữ: "Đại tỷ, ta chưa bao giờ nói bừa."
Đặng lão phu nhân đã tái xanh mặt: "Kiểu Nhi, Tam muội cháu nói đúng. Sai chính là sai. Hạ nhân làm sai sao có thể để chủ tử như cháu chịu thay được? Thế thì cháu đặt trưởng bối trong phủ đi đâu rồi? Huống hồ, hạ nhân của cháu đã gây ra chuyện nhường này thì cho dù cháu có biết hay không cũng phải chịu trách nhiệm!"
"Tổ mẫu –" Lê Kiểu ảm đạm như tro tàn, khóc không ra nước mắt.
Giờ đây Lê Đại cô nương mới biết cái gì là gậy ông đập lưng ông. Nhưng cái khiến nàng lo sợ là rốt cuộc gậy đập đau đến mức nào thì vẫn chưa biết.
Tổ mẫu sẽ xử lý nhũ mẫu thế nào?
"Lão Đỗ, vợ lão Đỗ. Nếu hai người các ngươi đã có ý đồ xấu với cô nương trong phủ thì cho dù vì mục đích gì đi chăng nữa, phủ này cũng không thể giữ các ngươi tiếp được. Như thế này đi, các ngươi đến từ đâu thì về lại đó đi."
"Tổ mẫu, tôn nữ chỉ có một người thân duy nhất chăm sóc trông nom là nhũ mẫu. Xin tổ mẫu đừng đuổi bà ấy về Bá phủ ạ!" Lê Kiểu vừa nghe đã sợ cuống cuồng.
Nhũ mẫu bị đuổi về phủ Cố Xương Bá, dựa vào thể diện của nàng ở phủ Cố Xương Bá, chắc chắn sẽ không giữ lại nhũ mẫu. Như thế thì từ giờ nàng đúng là một thân một mình ở hậu trạch Lê gia rồi.
Không thể để nhũ mẫu bị đuổi về được!
"Tổ mẫu, cháu cảm thấy, đuổi nhũ mẫu của Đại tỷ về phủ Cố Xương Bá có chỗ không thỏa đáng."
Lê Kiểu đột ngột nhìn Kiều Chiêu.
Chẳng lẽ Lê Tam định thay nàng xin tha?
Phải rồi, lúc này để ra vẻ khoan dung độ lượng, Lê Tam thay nàng xin tha là chuyện rất bình thường, còn lâu nàng mới cảm động mà rơi nước mắt.
"Tổ mẫu, cháu thấy phạt như vậy, quá nhẹ." Kiều cô nương nói thẳng.
Chương 152: Nổi trận lôi đình
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu nói xong, mọi người trong phòng đều thấy bất ngờ.
Đặng lão phu nhân nghĩ: Mặc dù vợ chồng nhũ mẫu của Đại nha đầu rất đáng hận, nhưng dù sao cũng là hạ nhân mà con dâu trước để lại, lại còn là nhũ mẫu của Đại nha đầu. Nếu Tam nha đầu trừng phạt nghiêm khắc quá chỉ sợ sẽ bị truyền ra tiếng xấu ngang ngược ngông cuồng.
Hà thị vui vẻ nghĩ: Đúng là con gái ruột của bà, nghĩ y như bà vậy. Làm sao mà dễ dàng tha cho đám điêu nô hại người như thế được?
Nhị thái thái Lưu thị nhấc chén trà lên uống một ngụm, nghĩ thầm: Xem xem, đúng là Tam cô nương cứ gặp phải chuyện gì không vui thì sẽ có người phải chịu xui xẻo ngay lập tức. May là người gặp xui lần này là Đại cô nương, không liên quan gì đến hai khuê nữ nhà bà, may mắn trót lọt!
Lê Kiểu suýt nữa thì không tiếp tục giữ được vẻ dịu dàng trên mặt, đôi mắt tóe lửa gườm gườm nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cũng không quan tâm câu nói của mình khiến mọi người nghĩ đến những cái gì, lãnh đạm nói: "Bây giờ ai cũng đề cao chuyện lá rụng về cội. Vợ chồng nhũ mẫu vốn là người phủ Cố Xương Bá, hôm nay cho bọn họ về đó dưỡng lão, cháu thấy đấy không phải trừng phạt, mà là khen thưởng. Tổ mẫu, nếu tùy tiện hạ nhục danh tiếng của cô nương trong phủ mà vẫn được hưởng chuyện tốt như vậy, chẳng phải sau này khắp phủ ai ai cũng bắt chước theo?"
Nàng nói xong, mặt lạnh lẽo, giọng nói kiên quyết không nhường ai xen lời: "Cháu muốn tổ mẫu trừng phạt nghiêm khắc hai người kia, không phải vì tức giận của bản thân mà quan trọng là muốn chấn chỉnh gia phong. Sau này cháu không muốn có điêu nô lén lút nghĩ bậy rồi tùy tiện hắt nước bẩn lên người các tỷ muội khác."
Kiều Chiêu nói đến đây thì liếc qua Lưu thị.
Lưu thị chấn động trong lòng: Phải. Chuyện hôm nay cũng không phải không liên quan gì đến Nhị phòng bọn họ. Nếu nhẹ nhàng bỏ qua cho hai tên nô tài đáng chết kia, chưa biết chừng sau này lại có một chậu nước bẩn khác đổ lên người hai khuê nữ của bà.
Lưu thị nãy giờ chỉ ngồi bên xem náo nhiệt lập tức ngồi thẳng lại, nói với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, Tam cô nương nói rất đúng. Chuyện hôm nay quả thật không thể xử lý như vậy được. Nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt hai kẻ điêu nô kia. Giết một người làm gương cho nhiều người!"
Lê Kiểu chấn kinh: "Nhị thẩm –"
Lưu thị cười cười: "Đại cô nương, Nhị thẩm biết trước giờ cháu vẫn là người hiểu chuyện. Có câu nói này rất hay, con vua phạm tội xử như dân thường. Chắc hẳn Đại cô nương sẽ không bao che cho hai tên điêu nô kia chứ?"
"Cháu –" Lê Kiểu xưa nay luôn luôn giả bộ là một người hiểu chuyện cứng họng.
Đặng lão phu nhân nhìn xoáy Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu không hề thấp thỏm, lẳng lặng nhìn lại.
Hai bà cháu nhìn nhau, có lẽ chỉ đối với người ngoài chỉ là một cái nháy mắt, nhưng lại như hàng giờ đối với hai người.
Cuối cùng Đặng lão phu nhân trầm giọng nói: "Là do ta cân nhắc không chu toàn. Người đâu, lôi hai người lão Đỗ ra sân chính, mỗi người đánh mười roi, sau đó thì đuổi về Hà Du trông nhà cho lão gia!"
Lê Kiểu thất sắc cả kinh, nhào đến bên chân Đặng lão phu nhân khẩn khoản: "Tổ mẫu, không thể như thế được. Nhũ mẫu lớn tuổi rồi, làm sao mà chịu nổi mười roi ạ? Hà Du lại còn hẻo lánh –"
"Đủ rồi Kiểu Nhi. Chính vì nể tình bà ta là nhũ mẫu của cháu nên mới cho bà ta về quê sống nốt quãng đời còn lại, nếu không thì đã bán luôn ra ngoài rồi. Chẳng lẽ trong lòng cháu một nhũ mẫu như thế lại không sống nổi ở nguyên quán Lê gia à? Cháu đừng quên, nguồn cội nhà họ Lê đều ở đấy đấy!"
Lê Kiểu biết Đặng lão phu nhân đã đưa ra quyết định rồi thì sẽ không thay đổi ý kiến nữa, trong lòng tuyệt vọng ôm ấp một hy vọng hiếm hoi, cầu xin: "Tổ mẫu, vậy có thể miễn cho nhũ mẫu không bị đánh không ạ? Kiểu Nhi van xin người, dù sao nhũ mẫu cũng nuôi lớn Kiểu Nhi, coi như nể mặt mũi của tôn nữ đi ạ. Dù sao cũng là nhũ mẫu của cháu mà –"
"Không thể được." Kiều Chiêu lạnh nhạt nói, đi đến trước mặt Lê Kiểu.
Lê Kiểu đột ngột ngẩng lên nhìn nàng.
"Nếu không đánh bằng roi thì ta sẽ cảm thấy mất mặt. Nhũ mẫu của Đại tỷ làm chuyện sai trái, Đại tỷ vẫn còn nghĩ đến thể diện của người ta. Muội muội chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy lời đồ lan truyền khắp phủ, chẳng lẽ lại không sợ mất mặt ư?" Kiều Chiêu nói xong, nhếch môi.
Nàng muốn cho trên dưới trong phủ nhìn cho rõ, đã không có gan chịu thì đừng có gan làm. Rành rành là quấy nhiễu nàng, chẳng lẽ lại nghĩ nàng sẽ tham cái danh tiếng hiền lương thục đức mà im hơi lặng tiếng cho qua tất cả ư?
"Tam muội, muội thật là nhẫn tâm, muội thực sự muốn giết chết nhũ mẫu của ta ư?" Lê Kiểu ôm mặt khóc lóc: "Cứ coi như là ta cầu xin muội có được không? Ta dập đầu bồi tội cho muội được không?"
Mười roi không nhiều, nhưng lại bị đám hạ nhân khác kéo đến sân chính đứng xem, nếu để tất cả mọi người trong phủ đứng nhìn từng roi từng roi đánh xuống, làm sao nhũ mẫu sống tiếp được? Cho dù sau này trở về Hà Du, cũng sẽ bị người ta cười chê cả đời, vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được.
Đối với nàng, nhũ mẫu gần như là mẫu thân rồi!
Lê Kiểu giấu hết hận thù trong lòng, đầu gối gập xuống định quỳ trước mặt Kiều Chiêu.
Nhục nhã hôm nay của nàng, một ngày nào đó nàng phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Kiều Chiêu dịch sang một bên, nàng đứng giữa sảnh, dịch sang bên như vậy khiến Lê Kiểu vừa hay quỳ trước mặt Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân nhìn thấy Đại tôn nữ thương yêu từ nhỏ đến lớn đáng thương như vậy, nhanh chóng mềm lòng.
Bà chưa kịp nói gì, Kiều Chiêu lại nói trước: "Đại tỷ vừa khóc vừa quỳ như vậy, ai không biết chuyện lại nghĩ ta mới là kẻ làm sai. Nếu mắc sai lầm xong mà chỉ cần khóc khóc quỳ quỳ như vậy là có thể đổ hết tội lên đầu người khác, thoát khỏi việc bị trừng phạt, vậy thì còn cần gì tam pháp tư bộ nha môn? Tổ mẫu, người thấy cháu nói thế có đúng không?"
Đặng lão phu nhân gật đầu theo bản năng.
Kiều Chiêu tiếp tục: "Tổ mẫu xử lý công bằng như vậy thật ra chỉ muốn tốt cho Đại tỷ. Nếu không, khi còn ở trong phủ, Đại tỷ chỉ cần khóc khóc quỳ quỳ một lát, trưởng bối vì thương tỷ mà nhường nhịn tỷ, sẽ khiến Đại tỷ coi cái cách một khóc lóc hai nháo loạn ba đòi thắt cổ thành thượng phương bảo kiếm giải quyết mọi vấn đề. Sau này Đại tỷ xuất giá lấy chồng lại vẫn tiếp tục như thế, không phải sẽ để người khác cười chê hay sao?"
Lời này như hồi chuông cảnh báo khiến Đặng lão phu nhân chấn động trong lòng.
Tam nha đầu nói hoàn toàn đúng, cô nương khi còn ở nhà mẹ đẻ quý hơn cả vàng, về nhà chồng rồi thì đến cỏ cây cũng không so nổi. Trên phải hiếu kính cha mẹ chồng, dưới phải gần gũi hòa thuận với em, cháu. Đến lúc đó, nếu làm sai chuyện gì, phận là con dâu làm sao mà trông mong vào việc được trưởng bối xót xa thương tiếc chứ?
Nghĩ đến đây, Đặng lão phu nhân liếc xéo Hà thị, nghĩ thầm: cũng chỉ có Hà thị ngốc ngếch có phúc của kẻ ngốc, gặp được người mẹ chồng thấu tình đạt lý như bà.
Phải, đúng là bà không thể cứ thương xót yêu chiều Kiểu Nhi để rồi hại con bé được.
"Còn ngây người ra đấy làm gì, lôi người ra ngoài!"
Ngay lập tức có mấy bà tử cao lớn thô kệch đi ra, ba chân bốn cẳng trói lại vợ chồng nhũ mẫu, kéo ra sân chính rồi lôi roi ra.
Tiếng roi quất vào thịt vang lên thì truyền cùng tiếng rên rỉ, bọn hạ nhân túm tụm vây quanh, đếm từng roi quất xuống: "Một, hai, ba –"
Từng roi từng roi quất trên mông vợ chồng nhũ mẫu, như đánh vào lòng mỗi một kẻ đứng xem.
Dù Đại cô nương không còn thân mẫu, xưa nay vẫn luôn được lão phu nhân yêu thương sủng ái, khiến nhũ mẫu của Đại cô nương trước giờ cũng đứng cao hơn những hạ nhân khác trong phủ một bậc, ngày thường cũng được mọi người kính trọng. Ai ngờ hôm nay đắc tội với Tam cô nương xong, lại phải nhận nhiều roi như vậy, cả nhà còn bị đày đến chỗ hẻo lánh xa xôi.
Bọn họ không nhịn được nhìn về phía cửa phòng, phát hiện Tam cô nương đã đứng bên bậc cửa từ lúc nào, bình tĩnh lãnh đạm nhìn về phía này.
Chương 153: Mềm lòng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Bọn hạ nhân gai hết cả người, đồng loạt cúi đầu, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Tam cô nương thật là đáng sợ, sau này không dám đồn thổi linh tinh về Tam cô nương nữa đâu!
Kiều cô nương khá hài lòng trước hiệu quả này, thấy đã đánh xong thì ung dung quay vào chính đường.
Trong phòng lão Tiền phu xe vẫn còn quỳ, vừa thấy Kiều Chiêu nhìn lại thì sợ quá suýt khóc.
Hu hu hu, hôm qua vì đuổi theo ngựa mà lão lạc mất Tam cô nương, hôm nay lại còn bị người khác tính kế, chắc là Tam cô nương sẽ xử lý lão rồi. Thân thể lão còn yếu hơn hai người nhà lão Đỗ nhiều, chịu mười roi thì chắc cái mạng già này cũng đi tong một nửa mất.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tam tôn nữ, cảm xúc của Đặng lão phu nhân khá phức tạp.
Vẫn cảm giác Tam nha đầu không còn bộ dạng ngông cuồng như trước, mà hành động càng... khụ, càng cương quyết, cương quyết khiến người khác không chê vào đâu được.
Thực ra Đặng lão phu nhân cũng thấy phấn khởi trong lòng.
Tam nha đầu từng bị bắt cóc, chỉ sợ sau này cũng không có ai muốn lấy. Tương lai nhỡ con cháu Lê phủ gặp phải chuyện gì, dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ của Tam nha đầu, chưa biết chừng có thể che chở chu toàn cho đám cháu chắt hậu bối.
Đối với Lê phủ, chưa chắc đây không phải là chuyện may.
Chỉ thương cho Tam nha đầu, tuổi xuân tươi đẹp như vậy lại chỉ có thể vò võ một mình đến tận cuối đời ở Lê phủ, cuộc đời này không có một lấy tấm chồng bầu bạn.
Lão phu nhân quyết định sau này sẽ đối xử tốt hơn với người Tam tôn nữ có thể chăm lo cho con cháu sau này.
Tiếng khóc thút thít của Lê Kiểu truyền lại, Đặng lão phu nhân nhíu mày, nói với Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, thế cháu định xử lý lão Tiền như thế nào?"
Lê Kiểu ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Đặng lão phu nhân.
Ý của tổ mẫu là gì? Dù Lê Tam là người bị hại, nhưng từ khi nào trước khi xử lý hạ nhân tổ mẫu còn phải hỏi ý kiến của cháu chắt?
Chẳng lẽ, địa vị của Lê Tam trong lòng tổ mẫu đã quan trọng hơn nàng rồi? Thậm chí – quan trọng hơn cả Tam đệ?
Tam đệ là tôn tử duy nhất ở Tây phủ, không thể quan trọng hơn Tam đệ được.
Lê Kiểu bỏ qua suy nghĩ này, nhưng cứ nghĩ đến việc địa vị của Kiều Chiêu trong lòng Đặng lão phu nhân quan trọng hơn nàng, lại hận đến mức cắn ứa máu môi dưới.
Nàng đã thất thố trước chuyện của nhũ mẫu, nàng không thể lại tiếp tục mắc sai lầm được. Nàng không còn người của mẫu thân, nếu tổ mẫu cũng không thích nữa thì sau này không còn chỗ đứng chốn hậu trạch này.
Lê Kiểu ngừng khóc thút thít, yên tĩnh trở lại.
Kiều Chiêu liếc nhìn lão Tiền, cười với Đặng lão phu nhân: "Tổ mẫu, nếu tổ mẫu hỏi ý kiến của cháu, thì cháu thấy cũng không cần xử phạt lão Tiền, để cho lão về nghỉ dưỡng già cũng được."
Hiện giờ, nếu hạ nhân đã làm ít nhiều năm, biết được không ít nội tình trong phủ mà không mắc phải sai lầm gì thì cũng không thể bán ra bên ngoài, tránh có kẻ tìm được điểm yếu rồi đâm sau lưng. Nếu bị bệnh hoặc già rồi không làm được việc gì thì vẫn có thể cho về vườn dưỡng già, phủ vẫn sẽ phát một nửa tiền lương hàng tháng.
"Về nghỉ dưỡng già?" Đặng lão phu nhân hiển nhiên có chút bất ngờ trước sự mềm mỏng của người cháu gái khi nãy còn cứng rắn vô cùng khi xử trí kẻ khác.
Đang lúc xe ngựa bị hỏng mà lão Tiền lại bỏ rơi cô nương để đuổi theo con ngựa già, cho dù có không cố ý những cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua mưa to cháu gái nhỏ đáng thương dầm mưa run lẩy bẩy còn lão già đánh xe vô liêm sỉ lại đuổi theo con ngựa già, Đặng lão phu nhân đã giận đến run người.
May mà gặp được Lý thần y, nếu không gặp được thì sao?
"Tuy lão Tiền không có ý đồ xấu xa như hai người lão Đỗ, nhưng vẫn là kẻ vô tâm vô ý, lỗi không hề nhỏ. Vì sao Chiêu Chiêu lại khoan dung như vậy?"
Đặng lão phu nhân hỏi xong thì Lê Kiểu vội nói: "Tam muội, tất cả là vì ta à?"
Nàng nói năng nhỏ nhẹ, tự oán tự trách, không hề khóc lóc não lòng, chỉ còn vẻ đáng thương.
Nhưng những lời này, từng chữ đều có gai nhọn.
Đều là mắc lỗi, cho dù có cố ý hay không, cả hai sai lầm đều không nhỏ. Tại sao khi nãy lại cắn mãi không nhả, trừng phạt nặng nề đến như vậy, thậm chí còn đứng ngoài cửa nhìn hết; bây giờ lại khoan dung độ lượng với lão Tiền như vậy?
Lê Kiểu không nói thẳng nhưng ý tứ cũng rõ ràng.
Chẳng qua vợ chồng lão Đỗ là hạ nhân của nàng nên Tam cô nương mới nhằm vào cái người chị kế là nàng mà thôi.
Kiều Chiêu thờ ơ nhìn Lê Kiểu, nụ cười dần phai trên khóe môi: "Đại tỷ đang hỏi về cách xử lý vợ chồng lão Đỗ à?"
Nàng cười khẽ: "À, tất nhiên là nể mặt mũi của Đại tỷ nên ta mới hạ thủ lưu tình. Nếu không hai tên cẩu nô tài dám hắt nước bẩn lên người ta như bọn chúng làm sao có chuyện chỉ bị đánh mấy roi rồi đuổi về quê dễ dàng như vậy?"
Kiều cô nương nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ, ít nhất cũng phải cắt lưỡi rồi mới đuổi về, đỡ về quê nói lung tung ta không quản được."
Lê Kiểu: "..."
Đặng lão phu nhân vừa nghe thì vội sai người lôi hai người lão Đỗ vừa chịu
1 2 »