Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Yến Thần xuất phát, cả phía trước và phía sau đều có xe chạy theo bảo vệ, người đi bộ cũng phải nhường đường, vô cùng quyền lực.
Thẩm Thu không khỏi cảm thán, ở Yến Kinh này, ai mà làm bạn gái của anh nhất định sẽ rất uy quyền.
Nghe dì nói anh tốt nghiệp ở một trường quân đội có tiếng, với địa vị này, có vô số thiếu nữ ở Yến Kinh yêu thầm anh. Chỉ là tính khí anh cao ngạo, đến giờ vẫn chưa để mắt đến ai.
Thẩm Thu lén lút nhìn anh.
Khuôn mặt đầy đặn, sống mũi cao chứng tỏ anh sinh ra trong gia đình giàu có, sự nghiệp thành công. Đôi mắt trong veo, đen trắng cho ràng, chứng tỏ đây là người thông minh, quyết đoán.
Cung vợ chồng sung mãn mà lại không có đường cắt ngang, woa? Là một người đàn ông si tình!
Ồ, ai mà được gả cho anh chắc hẳn sẽ rất may mắn.
"Chúng ta tới rồi!" Xe dừng lại trước phòng khiêu vũ Hoa Hồng. Thẩm Thu xách túi xuống xe.
Đây là phòng khiêu vũ lớn nhất Yến Kinh, người ra vào nơi này không phú thì cũng quý. Đủ loại nam thanh nữ tú đi vào trong, mấy người bán hàng rong đang chen chúc trước cửa.
Cố Yến Thần vừa bước vào phòng khiêu vũ, ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt.
"A! Thiếu soái tới rồi! Thật hiếm thấy đó nha!" Các phu nhân, tiểu thư, kỹ nữ trong phòng mắt sáng rực lên, rục rịch hành động.
"Trời ạ, anh ấy dẫn theo một cô gái đến nữa! Đó là ai vậy?"
"Ai mà biết được, tôi cũng chưa gặp qua bao giờ!"
Mấy cô gái đều hướng ánh mắt ghen tị về phía Thẩm Thu.
Cố Yến Thần không có ý định khiêu vũ, cũng không nghe theo lời cha mình sẽ dẫn Thẩm Thu khiêu vũ.
Anh vừa đến, ông chủ đã vội vàng chạy tới chào hỏi rồi sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất.
Đồ uống và đồ ăn nhẹ lần lượt được mang lên, chẳng mấy chốc đã bày đầy bàn.
Thẩm Thu cảm thán, không hổ là đi theo người đàn ông quyền lực nhất Yến Kinh, đến chỗ nào cũng có đồ ăn ngon!
Cô vui vẻ cầm bánh socola lên, bánh ở thời này, đều là bánh nguyên chất tự nhiên không có bất kỳ chất bảo quản gì! Cô phải nếm thử mới được!
Nước quất chanh này uống cũng rất ngon nữa!
Nhìn Thẩm Thu ăn uống nhiệt tình như vậy, cũng không nhắc tới khiêu vũ. Cố Yến Thần lại cảm thấy buồn bực, cứ tưởng cô đến đây để khiêu vũ, nhưng thật ra đến đây để ăn thì có!
Cô ăn uống không chút kiêng nể gì, không giống như mấy cô tiểu thư lúc ăn phải dùng khăn che mặt, sợ bị người khác nhìn thấy.
Anh nhịn không được hỏi: "Đồ ăn ngon vậy à?"
Thẩm Thu trách anh không biết thưởng thức mỹ vị gì cả, liền đẩy chiếc bánh ngọt vị cam cho anh: "Anh thử đi là biết! Thật sự rất ngon đó!"
Cố Yến Thần nhíu nhíu mày, nhưng vẫn dùng dao cắt một ít, nếm thử, chua chua, ngọt ngọt, có một chút kem, ngon chỗ nào chứ?
Thật sự là một tiểu nha đầu quê mùa!
Âm nhạc vang lên, mọi người lần lượt bước vào sàn nhảy.
"Thiếu soái, có thể hân hạnh được khiêu vũ cùng anh không?"
Thẩm Thu ngẩng đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy lộng lẫy, đang lắc lư eo, phe phẩy chiếc quạt gỗ đàn hương đi đến, như một nữ yêu tinh, vừa nhìn là biết một kỹ nữ cao cấp.
Nhìn thấy một báu vật như vậy, làm gì có người đàn ông nào không rung động cho được chứ?
Cố Yến Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: "Xin lỗi Ruth tiểu thư, hôm nay tôi không định khiêu vũ."
"Thiếu soái, anh đừng nói như vậy mà! Dù sao cũng đã đến rồi, làm sao có thể ngồi không được chứ, nhảy một chút, coi như vận động gân cốt, cho tôi chút mặt mũi đi mà!" Cô gái làm nũng, âm thanh vô cùng ngọt ngào.
Được một mỹ nhân quyến rũ như vậy, nếu là người đàn ông bình thường chắc hẳn sẽ không từ chối, làm mất mặt mỹ nữ đâu.
Nhưng đáng tiếc Cố Yến Thần lại không phải là người đàn ông bình thường.
Anh cười lạnh một tiếng: "Cô Ruth, tôi mắc bệnh sạch sẽ. Đúng lúc hôm nay lại không mang găng tay, cho nên không muốn tiếp xúc với cô."
Lời này vừa nói ra, mặt Ruth đỏ bừng xấu hổ, đây là đang chê cô bẩn sao?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, kìm nén cơn giận nói: "Vậy tôi không làm phiền anh nữa!" Nói xong, cô ta vung quạt thở phì phò quay mặt đi.
Thẩm Thu cười khúc khích, đúng là thẳng nam không biết quyến rũ là gì mà!
Cố Yến Thần nhìn cô: "Cô cười cái gì?"
Thẩm Thu vội vàng lắc đầu: "Không có gì, tôi ăn hơi nhiều rồi, chúng ta vận động một chút đi."
Chiếc thắt lưng cô đeo hơi khó chịu, nếu không cử động, sợ nó bị đứt mất. Lúc trước đi học cô có học qua khiêu vũ rồi, bây giờ nhìn thấy sân khấu náo nhiệt như vậy, có chút rạo rực.
"Tiểu thư có chút lạ mặt, chắc hẳn không phải là người Yến Kinh nhỉ?"
Một người đàn ông tuấn tú mặc vest trắng đi tới, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, bộ dạng hào hoa phong nhã.
"Không phải, tôi vừa đến đây."
"Khó trách, tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu đến đây tôi phải nhận ra rồi, hoặc ít nhất đã từng gặp qua. Không biết họ tên của tiểu thư là gì nhỉ?"
"Thẩm Thu."
Người đàn ông mỉm cười: "Tôi là Kiều Dương, con trai thứ ba của Kiều gia."
Thẩm Thu sửng sốt, Kiều gia ở Yến Kinh có sở hữu một ngân hàng, cực kỳ giàu có và nổi tiếng! Không ngờ đến người trước mặt lại chính là người đàn ông phong lưu nổi tiếng ở Yến Kinh - con trai thứ ba của Kiều gia.
"Tôi có vinh hạnh được mời cô khiêu vũ không?" Người đàn ông đưa tay về phía cô một cách lịch sự.
"Được..."
Còn chưa nói xong, một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời cô.
"Không được! Cô ấy là bạn nhảy của tôi. Kiều Tam cậu cũng muốn cướp sao?"
Kiều Dương nhìn thấy Cố Yến Thần, sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không nghĩ tới cậu cũng đến đây à! Cậu đường đường là Thiếu soái, tôi làm sao dám cướp chứ. Chỉ là Yến Thần này, cậu chỉ ngồi không ở đó, cũng không nhảy. Tại sao không cho phép tôi mời Thẩm tiểu thư nhảy chứ? Thẩm tiểu thư sẽ rất chán đó."
Anh ta với Cố Yến Thần đều học ở trường quân sự, là bạn cùng lớp cũng là bạn tốt, do đó rất thích gọi thẳng họ tên.
"Ai nói tôi không khiêu vũ chứ?"
Anh trừng mắt nhìn Kiều Tam, nắm tay Thẩm Thu tiến vào sàn nhảy, "Tôi mời cô khiêu vũ!"
"Này này này, không phải là anh nói sẽ không khiêu vũ sao..." Chẳng phải anh vừa mới nói không khiêu vũ à?
"Bây giờ tôi đổi ý rồi, không được à?" Một tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, kéo mạnh về phía trước.
Thẩm Thu không cẩn thận, ngực va một cái vào người anh.
Cố Yến Thần cảm thấy ngực mình mềm mại một mảng, giống như bông vậy, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.
"Cẩn thận một chút." Anh lúng túng nói.
"Rõ ràng là anh kéo tôi mà." Thẩm Thu không phục, "Rốt cuộc anh có biết khiêu vũ không vậy?"
"Tất nhiên là biết rồi." Anh cau mày bực bội.
Thẩm Thu không tin: "Tôi cảnh cáo anh đấy, phải để ý tới chân của tôi!" Anh cao to như vậy, nếu giẫm một cái lên chân cô, chắc chân cô phế luôn quá!
"Cô nhiều chuyện thật đấy!" Anh cãi lại.
Trí nhớ trước đây về khiêu vũ của Thẩm Thu có chút mơ hồ nên cô đành phải nhẹ nhàng bước anh, không ngờ anh không chỉ biết nhảy mà còn nhảy còn rất tốt, dẫn dắt Thẩm Thu một cách dễ dàng.
Trên sàn nhảy, nam thanh nữ tú giống như những đôi bướm đang bay múa vậy, tựa như một bức tranh động lòng người.
Kiều Dương khoanh tay đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Cố Yến Thần, đây là cây vạn tuế ngàn năm sắp nở hoa sao?
Thẩm tiểu thư này rốt cuộc là thần thánh phương nào, rất lợi hại đấy!
"Chắc hẳn anh không biết cô ta đúng không? Tôi biết cô ta!" Một người đàn ông đi tới bên cạnh anh ta. Người đàn ông này là Vương Thành, là người am hiểu nhiều thứ rất nổi tiếng ở Yến Kinh, "Cô Thẩm này hiện đang là vị khách quý của Cố gia, nghe nói đã cứu mạng cả Đại soái với Thiếu soái!"
Kiều Tam kinh ngạc: "Cô ấy lợi hại như vậy?"
"Không phải sao? Tôi nghe nói xem bói rất chuẩn, còn biết sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp, quỷ châm gì đấy..."
"Mười ba cây kim của Quỷ Môn?!" Kiều Tam kinh ngạc không phải là chuyện đùa, từ xa xưa người ta đã đồn rằng mười ba cây kim của Quỷ Môn, không chỉ chữa khỏi bệnh cho người, mà còn có thể trị ma. Nhưng mới chỉ nghe nói vậy chứ chưa ai từng thấy, nếu nói như vậy, mười ba cây kim của Quỷ Môn đã thật sự xuất hiện rồi sao?
Ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Khâu lập tức thay đổi, cao nhân đây rồi!
"À, còn có một chuyện kỳ lạ nữa! Lúc Hoàng lương thiện xây nhà mới, buổi sáng đặt móng, buổi tối lại sập. Chuyện này lặp lại mấy lần rồi, anh có thấy kỳ lạ không?"
Kiều Tam với nhà Hoàng lương thiện có quen biết, ông ta khởi nghiệp từ việc khai thác mỏ, rất giàu. Thường xuyên làm từ thiện, tên thật là Hoàng Lập Đức, thường được gọi là Hoàng lương thiện.
"Sao không kêu người đến xem?"
"Tôi nghe nói quản gia nhà họ Hoàng ngày hôm sau liền đến tìm đạo sĩ ở Trường Thanh Quan, anh đoán xem kết quả thế nào? Ông ta nghe thấy tiếng chó sủa nhưng lại không thấy con chó nào! Lúc đạo sĩ đang làm gì đó ở trên nền móng, liền bị ma cắn, vết thương biến thành màu đen, giống như bị chó cắn, nằm trên giường mấy ngày không dậy nổi! Anh thấy có kỳ lạ không?"
"Ma chó à?" Kiều Tam ngây người, cái này đúng là rất kỳ lạ!
Ngay cả đạo sĩ của Trường Thanh Quan cũng không thể đối phó được, Hoàng gia rất lo lắng.
Lúc này người phục vụ đi tới nói: "Anh Kiều, anh có điện thoại ạ."
Kiều Tam kinh ngạc, anh ta đã đến phòng khiêu vũ rồi mà ai còn tìm đến đây nữa, có chuyện gì gấp vậy à?
Nhận điện thoại, chính là Hoàng Lập Đức gọi đến.
"Mong ngài truyền lời giúp tôi, ban đầu tôi đến Vô Ưu Đường tìm cô ấy, thế nhưng có người nói cô ấy đang ở biệt phủ, tôi lại không dám làm phiền đến biệt phủ, cho nên đành phải làm phiền Kiều Tam rồi." Đầu bên kia điện thoại nói.
Quả thật là đang tìm Thẩm Thu!
Sẽ rất thú vị đây!