Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[GIANG NGẢI MỄ! Con về nhà ngay cho ba!!!]
Chiếc điện thoại bị ai đó vứt chỏng trơ trên sofa cứ thế mà vang đến rung nhà bể kính, chim bay tán loạn.
Ý Viên thản nhiên cắn quả táo cái rộp, vừa xem vô tuyến vừa nói vọng:"Ba à, giảm volume một chút, con đang ở nơi công cộng"
[Cộng cộng cái đầu con! Con còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?! Về nhà ngay! Ba mẹ sẽ mau chóng tìm cho con đối tượng môn đăng hộ đối, con....bíp! Tút tút...]
Cuộc gọi bỗng dưng bị ngắt làm Ý Viên rời mắt nhìn điện thoại...
Hờ, quả nhiên...
Đông Ân nhau mày cầm điện thoại của cô lên, gằn giọng:"Lần sau còn ồn ào như vừa rồi nữa thì 'say goodbye' với nó đi là vừa"
À vâng, "nó" đây là cái điện thoại.
Cô phất phất tay, lại quay sang xem chăm chú:"Tùy anh muốn sao cũng được" Từ sau ngày tra hỏi không thành công đó, cô với hắn vẫn như trước, chẳng thay đổi.
Càng tốt.
Đông Ân vứt lại điện thoại lên sofa, "đoan trang" ngồi xuống:"Chuẩn bị đi, tối tới Tokyo"
Cô ừm một tiếng, lúc sau lại hỏi:"Mức độ nguy hiểm?"
"48%" Hắn tốt bụng trả lời.
"Nghe nói ở đó đang có đường dây buôn bán heroin khổng lồ nhất từ trước tới nay..." Cô liếc hắn "Anh cũng liên quan?"
Hắn chỉ nhoẻn miệng cười:"Cái 'nghe nói' đó thì chỉ có người trong cuộc mới biết, cô cũng liên quan phải không?"
"...."
"Không, Vũ Sâm nói với tôi"
Cứ làm như mình biết được người khác nghĩ gì ý, tinh tướng.
Đông Ân:"...."
23h22', Tokio_Nhật Bản
Ngoại ô thành phố, nơi yên bình với rừng hoa anh đào thơ mộng.
Nhưng những ngọn đồi xa xa lại nhộn nhịp đến lạ...
"Ngài Kanato, hơn 600 bánh heroin đã chuyển qua Việt Nam thành công, 410 bánh đã giao tận tay Kangsoo lão đại ở Hàn quốc, 670 bánh đã gửi cho ngài Leon ở Las Vegas. Tổng cộng là 34 triệu Đôla Mỹ. Mong ngài kiểm tra lại."
Hikade sai đám thuộc hạ đặt bốn cái vali lên bàn, không chậm chễ mà đồng loạt mở hết ra....
Bên trong không gì ngoài tiền Đô mới cứng, trực tiếp đánh vào lòng tham con người.
Người đàn ông mang tư thái lão đại kia rất bình thản mà lấy một xấp tiền từ trong vali ra, vỗ vỗ lên lòng bàn tay:"Tốt, các cậu làm rất tốt, đợt này ta sẽ thưởng thật hậu, hahaha"
Vụ làm ăn có vẻ khá thuận lợi.
Khác với đám đàn em cao hứng đến thần sắc nâng nâng sung sướng, Hikade mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu "Đa tạ lão đại, đây là nhiệm vụ thuộc hạ phải hoàn thành."
"Lão đại! Đông lão đại tới!!!"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một tên thuộc hạ kèm theo đó là những bước chân vội vã từ ngoài chạy vào.
Kanato nghe thế liền đứng phắt dậy, thất kinh hỏi:"Cái gì?!"
Hung thần đến cửa rồi a....
Tên thuộc hạ nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng run run:"Đông lão đại vừa đột ngột đáp máy bay quân sự xuống bãi đỗ tư nhân, đang trên đường đến tổng cục chúng ta ạ"
"Shit! Đến mà đếch báo trước gì hết! Hikade, chuẩn bị!" Kanato chửi thề một câu rồi sải chân bước nhanh ra ngoài.
"Tuân lệnh!"
Đang yên đang lành lại nhặng hết cả lên!