Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thể trạng Ý Viên hồi phục rất tốt nên rất nhanh sau vài tuần cô hoàn toàn có thể đi lại. Điều này khiến các bác sĩ ở đây không tránh khỏi kinh ngạc. Họ chưa bao giờ gặp bệnh nhân nào lại trâu bò như thế.
Viên trâu bò:"..." Ông chỉ muốn làm bông hoa xinh đẹp yếu ớt, ông không muốn làm trâu bò!
Có người nào đầu óc nghĩ ra đủ loại hình thức tự sát như cô không? Cô đã làm đủ mọi thứ: cắt mạch máu cổ tay, thắt cổ, uống Kali Xyanua, uống 50 viên thuốc ngủ liều mạnh, vân vân và mây mây... Thế mà cái Đ** gì vẫn vô dụng!
Đừng có nói ông đây là người bất tử trong truyền thuyết nhá?!
Ông không muốn bất tử! Ông muốn yểu mệnh! Yểu mệnh!
Thằng cha Diêm Vương chốn ở xó xỉnh nào rồi?! Lên bắt ông đây xuống đi!
Ý Viên ức chế đặt phịch mông ngồi xuống giường bệnh, thở hổn hển, tay thỉnh thoảng lại đấm mạnh xuống đệm giường.
Khỉ gió! Chẳng lẽ cứ phải an phận sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sao? Cô còn chưa muốn rời xa người thân, rời xa bạn bè ở bên kia đâu.
Đây vẫn còn niềm tin ở cuộc sống, còn chưa đến mức phải đổi đời đâu! Lão Thiên! Ông tìm lộn người rồi!
Lúc này cửa phòng bệnh bỗng dưng được mở ra, một người đàn ông dáng vẻ thập phần tuấn mĩ lịch lãm chậm rãi bước từng bước đi vào. Bộ vest Ý được cắt may tỉ mỉ ôm trọn thân hình hoàn mĩ của hắn. Khuôn mặt như điêu khắc của hắn treo nụ cười nửa miệng quyến rũ, nhìn ấm áp như một vị thần...
Ý Viên liếc hắn một cái
Ấm áp cái lông! Hắn mà bật chế độ ma vương lên thì đừng hỏi tổ tiên hắn là ai.
" Tiểu Mễ không phiền chứ?" Hắn nở nụ cười tao nhã nhìn cô, mắt loé lên tia khinh bỉ.
Ý Viên nhếch miệng cười đáp lại ánh mắt hắn, không nói.
Thằng con cô tới tận cửa thăm hỏi, sao cô lại thấy phiền chứ?
"Tiểu..."
"Mong anh Tần chú ý cách xưng hô, tôi và anh sớm đã huỷ bỏ hôn ước. Bất quá quan hệ chúng ta cũng chỉ là người quen, gọi cô Giang hoặc Giang tiểu thư là được rồi."
"..."
"Với lại khi vào phòng người khác thì lên lịch sự một chút gõ cửa rồi mới vào. Sao? Làm bang chủ quen rồi đến quy tắc cơ bản này cũng nắm không rõ? Còn tự cho mình tao nhã cao quý lắm..."
"Tiểu..."
"Tôi nói rồi!" Mụ nội nó! Ông đây nói anh nghe không lọt tai à? Bại não!
"..." Cô ta giờ là sao? Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn à?
"Giang tiểu thư đang muốn mềm nắn rắn buông với tôi sao?" Hắn nhìn cô, cười nói.
Ý Viên cười xuy một tiếng, đáp:" Mềm nắn rắn buông? Anh nghĩ ông đây rảnh lắm à? Bớt tự kỉ vừa thôi, anh không hợp gu của tôi đâu." Con trai à, bệnh tưởng của con hơi nặng đấy!
Liệt tự kỉ:"..." Cô ta còn dám nói mình tự kỉ! Được lắm Giang Ngải Mễ! Xem sau này tôi trừng trị cô thế nào!
"Giang tiểu thư, tôi đến là để cảnh báo cô tốt nhất nên tránh xa Giai Nhi ra. Nếu không, đừng trách sao tôi không nể tình." Ánh mắt hàn băng của Tần Liệt nhìn cô như muốn đâm xuyên cô mấy nhát, giọng trầm thấp âm u.
Vẻ giễu cợt trong mắt Ý Viên dần thay đổi bởi sự băng lãnh, cô ngẩng đâu nhìn Tần Liệt, giọng lạnh lẽo:" Tôi thấy anh nên quản lí tốt cô vợ yêu quý của anh thì hơn" Anh với tôi có tình gì mà nể, nói cũng ngu!
Tần Liệt ngẩn người nhìn cô như không thể tin, cô ta thật sự thay đổi.
Ánh mắt sáng bừng mê luyến trước kia giờ biến thành lãnh đạm, bình tĩnh, sâu không thấy đáy, tựa hồ hắn không thể nắm bắt được cảm xúc của cô. Người phụ nữ này sao lại thay đổi nhiều như thế?
"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời về cho, tôi đang mệt, không tiễn." Ý Viên sau một lúc thì hạ lệnh đuổi khách.
"Nếu vậy, không làm phiền Giang tiểu thư nghỉ ngơi." Hắn từ tốn đứng lên, cười thâm thuý nhìn cô rồi quay người hướng cửa rời đi.
Ý Viên thản nhiên nhìn, chậc chậc vài tiếng...
Đối đầu với con trai của mình đúng là bi ai quá đi!
Mà không biết con gái của mình trông như thế nào nhỉ?
Đến sảnh chính bệnh viện, Tần Liệt đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về hướng phòng bệnh Ý Viên rồi thấp giọng nói: "Nhất!"
Một vệ sĩ đi bên cạnh vội khom người cung kính thưa:"Lão đại!"
"Theo dõi cô ta thật chặt, có hành động bất lợi gì thì báo cho tôi." Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mĩ vẫn còn nhưng giọng nói lại âm u lạnh lẽo.
Vệ sĩ tên Nhất nghe vậy, lập tức cúi người thưa:" Tuân lệnh!"
Khoé miệng Tần Liệt nhếch lên, hướng cửa tiền sảnh đi ra trong bao đôi mắt si mê đang chằm chằm dõi theo hắn. Tất cả phụ nữ ở đây cơ hồ đều bị hắn câu hồn đoạt phách mất rồi.