Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Anh là người sắp kết hôn với tôi. Cô nhìn anh hỏi.
Anh quả thật rất tuấn tú, gương mặt như được gọt tỉa không tì vết, thân hình cao lớn tầm 1m8, người đàn ông này quả thật tuyệt hảo.
- Phải. Anh bước lại gần cô.
- Anh định làm gì thế. Cô sợ hãi lùi lại phía sau đến khi lưng đã đụng vào góc gường.
- Em nghĩ tôi muốn gì. Anh cười tà mị nói.
- Này, anh mau đưa tôi về nếu.......không.....nếu...không...
- Nếu không thế nào.
- Nếu...không tôi báo cảnh sát bắt anh vì tội bắt cóc đấy. Cô nhìn anh nói với giọng uy hiếp nhưng trong lòng lại sợ.
- Em cứ báo đi, mà khoan cảnh sát trước mặt em rồi này không cần báo ở đâu xa.
- Gì chứ.
- Nghề nghiệp của tôi là cảnh sát quân hàm thiếu tướng như vậy được rồi chứ. Anh cười nói.
- Anh.....anh.....
Cô bây giờ không ngờ được anh lại là cảnh sát, ôi cuộc đời cô tại sao rơi vào hoàn cảnh này chứ. Cô thầm than.
- Từ giờ em sẽ ở đây, sống cùng tôi.
- Không, tôi muốn về nhà với lại tôi với anh không liên quan gì nên tôi muốn về nhà. Cô nhìn anh nói.
- Hôm qua em nói sẽ bỏ đi khỏi nhà nên không cần về đó nữa. Còn tôi với em không liên quan thì không phải rồi.
Anh cười sau đó đứng dậy lấy gì đó rồi đưa cho cô, hai tờ giấy màu đỏ nhỏ trên đó còn ghi 3 chữ to đùng "GIẤY KẾT HÔN" làm cô sững sờ trên đó còn có hình và chữ kí của cô.
"What, kết hôn, cô kết hôn hồi nào chứ, còn chữ kí là sao" cô khó hiểu nhìn chăm chú tờ giấy kia.
- Từ giờ em là vợ tôi, là Diêm phu nhân. Anh cười lấy lại 2 tờ giấy kia.
- Tôi bao giờ đã kết hôn, còn nữa tại sao chữ kí của tôi lại ở trên đó.
- Chuyện này, em không cần biết điều quan trọng hiện tại em là vợ tôi. Anh vừa nói vừa chỉ vào người cô.
- Cho em 10 phút, xuống ăn sáng.
Anh nói xong thì đi ra ngoài để lại mình cô còn đang ngơ ngác.
Vậy là qua một đêm cô đã trở thành vợ của anh, còn đang ở nhà anh vậy ba mẹ cô thì sao có lo lắng cho cô hay không, cô cứ lầm tưởng anh là 1 ông chú không có nghề nghiệp mà giờ đây anh không chỉ đẹp trai, soái ca mà còn là cảnh sát nữa vậy sao này cô phải làm sao đây.
- Diêm Tôn Khiết, anh đừng nghĩ chỉ với tờ giấy kết hôn và nghề nghiệp của anh thì tôi sẽ sợ, tôi sẽ cho anh thấy Dư Ân Ân này một khi không muốn thì không ai ép được, anh cứ chờ đó đi, tạm thời tôi sẽ ở đây vậy"
Còn anh ở dưới lầu đang nói chuyện điện thoại với ai đó, trên miệng còn xuất hiện nụ cười tuyệt đẹp.
- Cảm ơn ba mẹ hôm qua cho con đón vợ con về đây.
- Không sao, nó nói muốn dọn đi nên ta đành cho nó một ít thuốc ngủ rồi nhờ con đưa về nhà vậy. Giọng một người đàn ông hí hửng vang lên.
- Vâng ạ.
- Con nhớ chăm sóc nó nhé, hai vợ chồng già này phải đi du lịch một thời gian rồi.
- Vâng ạ con nhất định chăm sóc tốt cho vợ con không có gì nữa thì con gác máy trước đây ạ.
- Được.