Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor & Beta: Mai_kari
Sáng sớm hôm sau, Tương Thiếu Diễm thừa dịp Uông Triết còn đang ngủ say, đi tới phòng giáo vụ, nhờ cô ruột mình cho xem camera ở bên ngoài hành lang phòng luyện tập, muốn tra xem ai là người gây chuyện.
Đáng tiếc vì hành lang lúc đó quá tối, nhìn nửa ngày chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một đường viền thân ảnh không rõ, khuôn mặt càng không cách nào nhìn thấy được, đành phải tạm thời buông tha.
Truy tìm không thuận lợi, hắn một bụng đầy lửa giận, mang cái mặt như hung thần ác sát đến căn tin mua điểm tâm, khiến cho các sinh viên xếp hàng phía trước hắn sợ hãi không thôi, không biết nên mua hay nên bỏ đi.
“Đến cậu rồi đó, mau mua đi.” Tương Thiếu Diễm nhắc nhở.
Sinh viên đó nhất thời run: “D … d … dì ơi, cho con một cái bánh bao cùng một trà diệp đản …”
Tương Thiếu Diễm không nhịn được chờ cho người đó lấy đồ xong, tiến lên một bước nói: “Dì, cho mỗi thứ một phần.”
Sinh viên đứng trước hắn còn chưa kịp rời đi, nhất thời kinh ngạc, bữa sáng tại căn tin có hơn 10 loại, cư nhiên mỗi loại một phần, sức ăn này đáng sợ tới cỡ nào a …
Diễm ca quả thực như lời đồn, không phải là một Omega bình thường …
Tương Thiếu Diễm mang theo một cái túi điểm tâm bự, quay về phòng y tế. Vừa mở cửa phòng bệnh, phát hiện Uông Triết đã tỉnh.
“Học trưởng sớm …” Tóc của y vì mới dậy nên có chút mất trật tự, ánh mắt mê hoặc, hiển nhiên vừa mới tỉnh.
“Hi, muốn ăn gì?” Tương Thiếu Diễm đặt túi đồ lên bàn, đem toàn bộ các loại ra ngoài, nào là bánh bao, bánh mì, bánh quẩy, bánh rán, trà diệp đản, sữa đậu nành, cháo gạo kê, cháo bí đỏ … chỉ chốc lát sau cả bàn đầy thức ăn.
Con mắt Uông Triết trợn to, bất khả tư nghị nói: “Học trưởng … anh đói lắm hả?”
Tương Thiếu Diễm vô ngôn: “Mua cho cậu đó, chó ngốc, tôi không biết cậu thích ăn gì.”
Trước Uông Triết luôn đi mua điểm tâm cho hắn, hắn từ chối vài lần không có hiệu quả, nên cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ. Hiện tại nghĩ lại, hắn bình thường thức dậy cũng không tính là trễ, nhưng không biết Uông Triết rốt cục là dậy lúc mấy giờ để đi mua thức ăn, hắn luôn tự mình ăn, không quan tâm sở thích của đối phương, thực sự nói không nên lời nữa mà.
“Tùy tiện mua gì cũng được mà.” Uông Triết cười sáng lạn. “Học trưởng mua thì em đều thích.”
Tương Thiếu Diễm bị khuôn mặt tuấn tú phảng phất lóe quang của y khiến cho tim đập có chút nhanh, giả bộ ho hai tiếng: “Vậy sợ là cậu sẽ no chết đó.”
Kết quả cuối cùng chính hắn mới là người sắp no chết.
Hơn 10 loại điểm tâm với hai người họ mà nói quả thực quá nhiều, vì vậy khi thầy giáo y tế vào phòng để kiểm tra tình hình, thì thấy một Alpha đang ngồi phịch ở trên giường cùng một Omega đang ngồi phịch ở trên ghế.
Thầy giáo ngửi ngửi không khí, không có vị đạo tin tức tố a, vậy sao hai người họ lại giống như vừa đại chiến cả một đêm vậy?
Trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ, cổ chân của Uông Triết không còn nghiêm trọng như tối qua nữa, có thể quay về ký túc xá, nhưng không thể tự mình đi lại được, cần phải có tay quải.
Uông Triết vốn có chút chống cự, lại bị Tương Thiếu Diễm trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn tiếp nhận cây quải do thầy giáo đưa cho, sau đó khập khiễng mà đi về lại ký túc xá. Suốt dọc đường đi có không ít sinh viên chú ý, khiến cho y xấu hổ tới mức muốn đào lỗ chui xuống.
Hai người họ đều tự mình xin nghỉ một ngày, Uông Triết bị thương cần phải tịnh dưỡng, cũng không thể đi đâu được, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Tương Thiếu Diễm vừa mới đem chó ngốc nhà mình sắp xếp xong, thì liền nhận được điện thoại của Trâu Nhuệ.
Uông Triết ngồi khá gần hắn, cũng thấy được tên hiển thị trên điện thoại, nhất thời tâm tình sụt giảm, nhẹ giọng nói: “Học trưởng anh cứ nhận đi, không cần để ý em.” Sau đó tự giác xoay người hướng về phía tường mà nằm xuống.
Tương Thiếu Diễm nhíu mày, nếu giờ đi ra ngoài bắt máy thì có vẻ hắn không tin Uông Triết, nên ở trong phòng thoải mái mà tiếp.
“Chuyện gì?”
Trâu Nhuệ cười lớn: “Thiếu Diễm, nghe nói bạn cùng phòng của cậu đi cầu thang bị té nên giờ cà nhắc rồi? Quá yếu rồi đi, hahaha …”
Trong phòng đặc biệt an tĩnh, khiến cho âm thanh cũng vọng ra ngoài, Tương Thiếu Diễm khẳng định Uông Triết nghe thấy được, nhưng y lại chẳng có phản ứng gì, chỉ là thân hình phảng phất cứng ngắc lại, ngay cả tiếng hít thở cũng chẳng rõ ràng.
Tương Thiếu Diễm cắn răng ken két.
“Tin tôi đem chân cậu đá gãy không?”
Trâu Nhuệ cười lại: “Thiếu Diễm cậu nói gì —“
“Uông Triết vì bảo hộ tôi nên mới bị thương đó.” Tương Thiếu Diễm cố gắng đề cao thanh âm, đảm bảo rằng người trên giường có thể nghe thấy được. “Ai dám cười nhạo y chính là cười nhạo tôi, nếu như cậu không muốn đánh nhau với tôi, thì câm cái miệng thối của cậu lại.”
“… Cậu vì y mà mắng tôi?” Trâu Nhuệ khó mà tin được, nhưng sau đó lại nhớ tới cái tính tình tháo bạo của Tương Thiếu Diễm, biết không thể cứng với hắn được, đành phải tạm thời nhẫn nhịn cơn tức, đúng lúc chuyển chủ đề. “Được được được, biết cậu tri ân báo đáp rồi, không cãi với cậu nữa, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu còn nhớ đã đồng ý làm bạn nhảy cùng tôi chứ?”
Y không nói tới còn được đi, nhắc tới liền khiến Tương Thiếu Diễm tức giận. Lúc trước mắc gì mình lại đồng ý vậy? Hết lòng tuân thủ hứa hẹn từ trước đến nay chính là nguyên tắc của hắn, không cách nào đổi ý được rồi.
Thế nhưng suy nghĩ lại cũng thấy tốt, thừa dịp này cùng Trâu Nhuệ nói rõ mọi chuyện, hai người họ không thích hợp, không cần tiếp tục lui tới nữa.
Trước khi bày tỏ tình cảm với Uông Triết, hắn nhất định phải làm rõ mọi mối quan hệ với các Alpha khác, bằng không làm sao có thể xứng với tình cảm toàn tâm toàn ý của đối phương?
“Nhớ, đến ngày đó tính, cúp trước.” Tương Thiếu Diễm ngay cả một câu cũng lười nói tiếp với y, trực tiếp cúp máy.
Uông Triết đã nghe xong toàn bộ câu chuyện liền xoay người lại, bộ dạng mất mát buồn vô cớ, mang theo áy náy mở miệng: “Học trưởng, em sợ không dạy anh khiêu vũ được, xin lỗi … chúc anh cùng Trâu học trưởng vui vẻ …”
Tương Thiếu Diễm nhất thời bừng lửa giận.
Sao tự dưng lại chắp tay không mà dâng hắn cho người khác vậy? Tên chó ngốc này muốn từ bỏ hay sao?
“Tôi không vui.” Hắn tức giận nói. “Nếu cậu không cùng tôi khiêu vũ, sao mà tôi vui cho được?”
Uông Triết nghe vậy có chút co người lại, cẩn cẩn dực dực mà đáp: “Xin lỗi … Vậy em, em sẽ mau chóng lành lại, sẽ dạy anh khiêu vũ, anh đừng tức giận …”
“Nghe cũng được đó.” Tương Thiếu Diễm lúc này mới thỏa mãn, còn nghĩ phương pháp giả bộ hung hãn của mình dùng được, trong lòng suy xét sau này có thể dùng cách này mà điều giáo chó ngốc, tránh cho y cứ luôn xấu hổ sợ hãi như vậy, chẳng có chút chủ động nào.
Haizzz, bàn chuyện yêu thương quả thực lao lực.HẾT CHƯƠNG 14