Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor & Beta: Mai_kari
Sau khi làm xong cả ngày hôm đó, kỳ phát tình đầu tiên của Tương Thiếu Diễm mới có thể coi như kết thúc triệt để, sau khi trải qua một thời gian kịch liệt, hiện tại từ trong ra ngoài của hắn đều tràn ngập vị đạo của Uông Triết, tuyên cáo hai bên đã có thể kết thành quan hệ bầu bạn.
Thương cảm cho ba Tương già cả cho đến khi con trai mình bị người ta ăn tới sạch sẽ mới biết được tin dữ.
“Cái gì?!!!!”
Tương Thiếu Diễm đưa điện thoại cách xa một chút: “Ba à, lỗ tai con muốn điếc luôn rồi, nói nhỏ chút đi.”
“Con của ba bị người ta làm đó sao ba bình tĩnh cho được?”
“Hừ, rõ ràng là con trai của ba làm người ta nha.” Tương Thiếu Diễm hừ cười, liếc nhìn Uông Triết vừa nãy nghe thấy nhạc phụ đại nhân rống giận đã trở nên kinh hồn táng đảm bên cạnh mình. “Nếu không ba nói với y hai ba câu đi?”
Uông Triết nhất thời như lâm đại dịch, lo lắng mà mở loa ngoài, hai tay run rẩy nhận máy.
“Chú …”
Tương Thiếu Diễm đạp y một cước: “Nên gọi là gì?”
Uông Triết vội vã đổi giọng: “Ba.”
Ba Tương vừa bực mình vừa buồn cười: “Nhóc con cũng nhanh tay quá đi ha? Chú biết con là thật tâm thích con trai chú, chú cũng coi trọng con, nhưng chuyện này quá đột ngột đi, chú cũng không biết phải tiếp thu thế nào … Chẳng khác nào hai đứa tiên trảm hậu tấu a.”
Tương Thiếu Diễm xen mồm: “Không phải chứ? Tụi con trước khi lên giường chẳng lẽ phải gọi điện báo ngài biết trước một tiếng hay sao? Chẳng phải ngài cũng đã biết con sắp tới kỳ phát tình rồi sao?”
“Ôi … Thực sự là không có biện pháp với con mà.” Ba Tương trước này với thằng con chưa bao giờ chịu cư xử bình thường của mình vốn không thể đối ứng được, rốt cuộc vẫn lo lắng cho hắn. “Vậy cơ thể con giờ sao rồi? Thuốc ức chế mất đi hiệu lực có để lại tác dụng phụ nào không?”
“Vẫn khỏe, con rể ngài cũng xịn lắm nha.” Tương Thiếu Diễm lười biếng dựa vào phần vai dày rộng của Uông Triết, bóp lấy cái lỗ tai đỏ hồng của y. “Nói hai câu đi.”
Uông Triết khó khăn nói. “Ba, Thiếu Diễm rất tốt, con sẽ chăm sóc cho hắn, ngài yên tâm đi.”
Ba Tương cẩn thận hỏi han thêm một số việc, xác định cơ thể con trai mình không có tình huống dị thường mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng tiêu hóa sự thật bản thân bỗng nhiên trở thành nhạc phụ đại nhân, chuyển đề tài nói:
“Bảo bối à, sau lễ mừng năm mới ba cũng cần phải đi công tác tới mấy ngày lận, không thể cùng con được, ủy khuất con rồi.”
“Không sao, vậy ông bà nội con sẽ tự qua nhé?”
“Được đó, bọn họ luôn ngóng trông con qua chơi mà.” Ba Tương suy nghĩ 1 chút, lại nói thêm. “Con dẫn Tiểu Uông ghé qua thăm họ luôn đi.”
Uông Triết giật mình: “A, vâng, được ạ!”
Tương Thiếu Diễm cùng ba Tương trò chuyện xong liền cúp máy, nhưng Uông Triết lại lo lắng cúi đầu suy nghĩ: “Làm sao bây giờ? Nên tặng ông bà nội quà gặp mặt gì đây? Em nên mặc gì? Có cần phải gọi điện báo trước với họ một tiếng hay không? Đột nhiên ghé qua không được hay cho lắm.”
Tương Thiếu Diễm cắn lên gáy của y một cái: “Đừng có khẩn trương, hai người họ hiền lắm.”
Nhưng Uông Triết vẫn cứ không an tâm, cả đêm cứ cầm điện thoại mà tìm kiếm “Lần đầu tiên ra mặt gia đình đối tượng phải tặng quà gì?”, ngày tiếp theo còn cố ý dậy thực sớm, đi siêu thị mua một đống thức ăn, sau đó lại ghé vào thương trường mua không ít thực phẩm sức khỏe cùng máy xoa bóp dành cho người già.
Tương Thiếu Diễm sáng sớm thức dậy không thấy người bên cạnh nữa, xuống lầu thì mới thấy Uông Triết đang trong nhà bếp bận rộn ngất trời.
“Mới sáng sớm, nấu gì mà nhiều vậy?”
Uông Triết quay đầu lại nói: “Em định luyện vài món tủ, để mai tới nhà ông bà nội có thể làm, dù sao em nấu ăn cũng không tốt lắm.”
Tương Thiếu Diễm đi tới, dựa vào lưng của y, ghé người nhìn vào trong nồi, đều là mấy món ăn gia đình, hèn gì hôm qua cứ hỏi hắn là ông bà nội thích ăn gì.
“Em nấu ăn không tốt chỗ nào chứ, anh thấy em nấu ăn ngon mà..”
Uông Triết dừng một chút, cười yếu ớt: “Học trưởng không cần an ủi em đâu, em chỉ biết làm có một hai món … Điểm tâm cũng vậy, chỉ biết mỗi sandwich, trước đó nấu hoài còn khiến cho anh ngấy, nên phải học thêm vài món mới được.”
Tương Thiếu Diễm ngẩn ra: “Anh nói anh ngấy lúc nào?” Hắn vừa dứt lời, liền nhớ lại hôm đó lúc mình nổi nóng đã nói mấy lời tổn thương y.
Thảo nào sau đó Uông Triết không chịu nấu nữa, toàn là mua.
“A … xin lỗi, lần đó không phải là anh cố ý, đều là nói lẫy thôi, em đừng để trong lòng.” Hắn từ phía sau ôm lấy y. “Anh nghĩ em cố ý chiên trứng chín cho anh, còn em thì lại chiên chưa chín, khiến cho anh ngột ngạt, lại cảm thấy biểu hiện trước đó của em quá kỳ quái, tưởng là em ghét bỏ tính tình anh quá xấu, nên càng thêm khó chịu, nhất thời không kiềm chế được, xin lỗi.”
“Sao mà em ghét bỏ anh được cơ chứ?” Uông Triết vội vàng xoay người lại biện giải.
Tương Thiếu Diễm chặn lời y: “Được được, biết em rất tốt với anh, bỏ qua cho anh đi được không?” Hắn thậm chí còn chớp chớp mắt nhìn y.
Uông Triết nhất thời chịu không nổi. “Đương nhiên, em vốn đâu có trách anh …”
“Em thật tốt.” Tương Thiếu Diễm tiến tới, hôn lên bên mặt y một cái. “Anh không có ghét bỏ món ăn của em, ông bà nội anh cũng nhất định sẽ thích em, không cần áp lực.”
Uông Triết đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ”.
Sau đó, dưới sự nũng nịu của Tương Thiếu Diễm Uông Triết rốt cục lại làm sandwich, bên trong là trứng ốp la.
———————
Tác giả:
Vì việc vì sao Uông Uông chiên ốp la cho mình, còn làm cho Diễm ca là trứng chiên chín, là bởi vì lúc đó y nghĩ Diễm ca đang thích anh họ, vì anh họ mà thay đổi khẩu vị mình, cho nên y liền chiên ốp lếch cho hắn, ý tứ của y chính là, mặc kệ Diễm ca thích ai, theo khẩu vị của ai, thì sự yêu thích của y dành cho Diễm ca cũng sẽ không thay đổi, y vẫn sẽ theo khẩu vị của Diễm ca.hết chương 43