Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor & Beta: Mai_kari
Một tháng nghỉ đông nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Tương Thiếu Diễm ở nhà Uông Triết ở ba cái cuối tuần, tuần nghỉ cuối cùng hắn phải trở về nhà để bồi vị cha già vừa đi công tác trở về.
Sau khi khai giảng, ngày đầu tiên quay về ký túc xá trường, Tương Thiếu Diễm còn để ở trên đường, Uông Triết đã gửi tin nhắn bảo là đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc, hiền lành như trước.
Đêm đó, Liễu Hàm và Hiểu Hiểu hơn một tháng không gặp liền hẹn hắn ra ngoài ăn lẩu, cố ý nói có thể mang theo “người nhà”.
Tương Thiếu Diễm thấy tin nhắn liền cười xùy một tiếng, liền thỏa mãn tâm nguyện của họ, dẫn theo Uông Triết.
Vừa vào tiệm, Liễu Hàm mắt sắc liền nhìn thấy hai người họ, vẫy tay gọi: “Thiếu … Diễm bảo! Tới đây!”
Tương Thiếu Diễm cũng không muốn nhiều lời, tên này tốt xấu gì cũng nhớ lời của hắn, nhưng cái kiểu xưng hô này thực sự quá mất mặt, hắn đi tới liền lập tức đấm Liễu Hàm một cái.
“Dám gọi lần nữa?”
Liễu Hàm nhịn đau vội vã trốn sau Hiểu Hiểu: “Không phải chứ! Ngoại trừ ‘Thiếu Diễm’ thì tao còn có thể gọi mày là gì nữa? Tao không có gọi mày là Diễm ca đâu, tao là một Alpha rất có cốt khí! Tuyệt không khuất phục trước dâm uy của mày đâu!”
Tương Thiếu Diễm siết nắm tay lại: “Tao lâu rồi không có đánh người nha! Nếu như lỡ nặng tay mà đánh chết mày cũng đừng trách tao nha!”
Liễu Hàm run run một cái: “Honey cứu anh! Uông Triết cứu tôi!”
Uông Triết cười kéo cánh tay của Tương Thiếu Diễm lại: “Học trưởng, em thấy Diễm bảo nghe cũng dễ thương mà, vì sao ảnh lại gọi anh vậy thế?”
Tương Thiếu Diễm tâm khẽ động, vô tình hay cố ý nói: “Bởi vì ba anh gọi anh là bảo bối, bị tên này nghe được, chỉ có người thân nhất của anh mới được gọi anh như thế.”
Ám chỉ khá là rõ ràng luôn.
Nhưng Uông Triết lại vô cùng đơn giản mà gật đầu “ừ” một tiếng biểu thị đã hiểu.
Chó ngốc thật không thể dạy.
Liễu Hàm cuối cùng may mắn không bị đánh, liền gọi một cái lẩu uyên ương, Tương Thiếu Diễm vừa tới thì phần cay đã bắt đầu sôi, hương khí bốn phía, che giấu đi mùi trên người hắn, nhưng hắn vừa ngồi xuống, thì vì ngồi gần nhau, Hiểu Hiểu ngay bên cạnh hắn lập tức phát hiện sự biến hóa trên người hắn.
“Diễm Diễm, mùi của cậu … có đặc biệt nha.” Hiểu Hiểu hạ giọng trêu chọc hắn.
Tương Thiếu Diễm thấy nhức đầu, sao mà gọi lung tung hết thế này.
“Đặc biệt gì chứ, chẳng phải là mùi vị để lại sau kỳ phát tình hay sao.” Hắn gắp đũa lấy một miếng thịt dê, mặt không đỏ tim không đập mà nói.
“Trời ạ! Cậu không nói tôi cũng quên mất cậu vừa qua kỳ phát tình đầu tiên đó nha.” Hiểu Hiểu nhỏ giọng giật mình, liếc trộm Uông Triết bên cạnh. “Tin tức của cậu ấy đủ không? Cậu có thống khổ lắm không?”
Đâu chỉ là thống khổ, quả thực thoải mái muốn chết luôn.
Tương Thiếu Diễm hung tợn đâm một miếng thịt bò: “Đủ, quá đủ con mẹ nó luôn.” Đã qua 3 tuần rồi mà vẫn còn ngửi được mùi tin tức tố trên người hắn, vậy đủ hay không?
Uông Triết chú ý thấy hai người họ đang nói chuyện, lại gần hỏi: “Học trưởng, anh muốn ăn gì? Em gắp cho anh.”
“Không cần.” Tương Thiếu Diễm gắp một khối thận bỏ vào trong chén của y. “Bồi bổ thắt lưng, lần trước nhận được nhiều sự chăm sóc từ phần eo của em.”
Uông Triết sửng sốt, lập tức mặt đỏ bừng như bị cháy.
Ăn xong bữa này, mấy bạn bè quen thân với Tương Thiếu Diễm đều biết hiện tại Tương Thiếu Diễm cùng Uông Triết là đang yêu nhau chính thức, tuy rằng hai người họ không có cử chỉ gì quá mức thân mật, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười trong ánh mắt đối phương đều tản ra ái tình, quả thực không cách nào không thấy được.
Tối thứ tư, Tương Thiếu Diễm thu thập sách giáo khoa cùng Uông Triết đi tới phòng chọn môn chung. Học kỳ này các môn cần học đều đã chọn xong, Uông Triết thừa nhận mình cố ý chọn mấy môn giống với hắn, Tương Thiếu Diễm cũng khá hưởng thụ với chút tâm tư nhỏ mọn này của y, bởi vậy, niên đệ năm nhất có thể cùng với sinh viên năm ba vui vẻ dắt tay nhau vào trong cùng một lớp.
Nhưng tới lớp lại phát hiện có khá nhiều người quen cũng chọn môn học này.
Tương Thiếu Diễm vốn định làm như không thấy đi ngang qua, lại bị gọi giật ngược lại.
“Tương — Thiếu — Diễm.” Diêu Ý nghiến răng nghiến lợi. “Nhìn Alpha nhà anh làm được chuyện gì tốt kìa, mặt của Trâu Nhuệ bị sưng phỏng chừng tới mấy ngày còn chưa lành.”
Tương Thiếu Diễm đưa tay lên đặt một bên tai làm bộ nghe không rõ. “A? Cậu nói gì cơ? Alpha nhà tôi đem Alpha nhà cậu đánh tới mặt mũi bầm dập? Sao có thể chứ, chẳng phải cậu nói y rất yếu hay sao, nếu như y còn có thể đánh được Trâu Nhuệ, chẳng khác nào nói Trâu Nhuệ chính là tên yếu nhất vũ trụ hay sao?”
Uông Triết cố gắng nhịn cười rất khổ cực, mấy sinh viên đang đứng gần đó nghe thấy cũng che miệng, vai không ngừng run rẩy.
Diêu Ý mặt lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ đặc sắc. “Anh cứ chờ đó! Tôi không bỏ qua cho anh đâu.” Dứt lời tức giận đẩy cửa bỏ đi.
“Đây là lời kịch cũ quá luôn đó.” Tương Thiếu Diễm chẳng thèm để tâm. “Lát tôi sẽ nói giảng viên là có sinh viên dám trốn tiết.”
Uông Triết vẻ mặt đầy sùng bái. “Học trưởng ngay cả cãi nhau cũng lợi hại quá đi.”
“Phải nói là ngoại trừ đánh nhau, cãi nhau chính là kỹ năng hạng hai của anh đó.” Tương Thiếu Diễm có chút đắc ý, nghĩ lại tên Diêu Ý vừa nãy, nói. “Cậu ta cũng không phải là ngọn đèn dầu, anh hoài nghi lần trước hại em bị té lầu chính là cậu ta, nên sau này cố gắng coi chừng một chút.”
Uông Triết lập tức nét mặt khẩn trương: “Cậu ta sẽ làm hại anh sao?”
“Không sao, cậu ta chẳng đụng được tới anh đâu.”
Nhưng Uông Triết vẫn rất lo lắng, mãi tới tận khi tan học về lại phòng ký túc xá vẫn nói mãi chuyện này, Tương Thiếu Diễm nhưng thật ra chẳng chút sợ hãi, một tên Omega yếu đuối như Diêu Ý, có thể làm được chuyện gì? Hắn một tay cũng có thể chế phục được.hết chương 45