Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thịnh Thế Diên Ninh
  3. Chương 76: Nguyễn Vô Niệm sắp xếp
Trước /178 Sau

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 76: Nguyễn Vô Niệm sắp xếp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nguyễn Vô Niệm hiểu rõ dân chúng thời này một trăm người thì số người biết chữ mới chỉ đếm trên đầu ngón tay, trình độ văn hoá không cao. Vì vậy muốn nói để cho bọn hắn hiểu thì phải dùng những hình tượng gần gũi, dễ nhớ, dễ liên tưởng thì mới để cho bọn hắn hiểu được.

Chó mèo tuổi thọ vốn không cao, bọn hắn cũng làm sao biết được hai con này tuổi thọ là bao lâu, chỉ biết là một con chó sống bên cạnh chủ cũng không quá được mười năm thì chết rồi, bây giờ Nguyễn Vô Niệm lại liên hệ điều đó với chứng ở bẩn khiến cho bọn hắn không khỏi lo lắng. Bọn hắn không sợ chết, bọn hắn càng sợ bệnh hơn, bởi bệnh thì phải chữa, nhưng với điều kiện y học hiện tại giá thuốc không chỉ đắt đỏ mà trị hết được hay không vẫn rất hên xui. Vì vậy lời nói của Nguyễn Vô Niệm thực sự doạ đến bọn hắn.

Nguyễn Vô Niệm muốn chính là thông qua việc huấn luyện sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp ở bên trong quân doanh sẽ tạo thành một thói quen cho các binh sĩ, về sau hết phiên trở về bọn hắn nhìn ở nhà dơ bẩn, bừa bộn đương nhiên sẽ chướng mắt, từ đó vệ sinh trong đời sống sinh hoạt của dân chúng Đại Việt sẽ được cải thiện giúp cho con người ít bệnh tật hơn, có thể sống được lâu hơn. Nguyễn Vô Niệm không có cách nào để người Việt nhanh chóng nâng cao tri thức, thay đổi lối sống quen thuộc đã tồn tại hàng ngàn năm, thế nhưng hắn có thể thay đổi được một nhóm nhỏ người, từ đó chậm rãi lan rộng ra. Việc này cần đến thời gian dài, có thể là năm năm, mười năm, thậm chí là đến khi hắn chết, thế nhưng nó vẫn sẽ mang đến những sự thay đổi tích cực.

Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Từ nay trong sở Thiên Định thực hiện chế độ gọn gàng nội vụ, tức là phòng ốc, sân bãi, giường chiếu, nhà kho, tất cả phải được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Tất cả binh lính trong sở được chia thành đội theo phòng ngủ, mỗi buổi sáng thức dậy hoặc bất cứ thời gian nào trong ngày Thái Sung sẽ phụ trách đi kiểm tra nội vụ, phòng nào có người không đạt được tiêu chuẩn thì sẽ bị trừ điểm. Cuối tuần căn cứ theo thành tích, phòng đứng đầu tiên sẽ có thịt, có cá ăn trong một tuần, phòng thứ hai sẽ có cá ăn trong một tuần, hai phòng còn lại cái gì cũng không có.

Vừa nghe xong Nguyễn Vô Niệm nói tất cả các binh sĩ ánh mắt đều sáng rỡ hẳn lên. Quả thực đi quân dịch ăn uống quá kham khổ, trừ lúc hành quân đánh trận bọn hắn được bổ sung chất đạm, chất béo, còn lúc lên phiên như thế này triều đình vì tiết kiệm nên lương ăn cũng giảm xuống, cơ hồ vài ngày mới được ăn một miếng thịt, cá thì vẫn có, thế nhưng lượng cũng hạn chế. Vì vậy phần thưởng của Nguyễn Vô Niệm lại tương đối hấp dẫn, cách đạt được cũng đơn giản, chỉ cần giữ sạch sẽ là được rồi.

Nguyễn Vô Niệm gọi Thái Sung lại nói.

- Thái Sung, đến biểu diễn cho bọn hắn xem thử gấp nội vụ là như thế nào.

- Dạ, ông chủ.

Thái Sung đáp lời xong liền đi đến bên một chiếc giường, chọn ra một bộ mền gối được xem như là sạch sẽ nhất nói.

- Mọi người chú ý, ta sẽ làm mẫu một lần, về sau mọi người từ từ luyện tập. Thứ này đơn giản, thế nhưng cần phải làm tỉ mỉ mới được. Hiện tại chăn gối này chưa đạt được tiêu chuẩn nên ta sẽ làm những bước cơ bản, về sau có chăn gối mới ta sẽ hướng dẫn lại cho mọi người một lần.

Nói xong liền bắt đầu gấp nội vụ, các thập trưởng, ngũ trưởng lập tức bu lại nhìn xem, bọn hắn phải nhìn thật kỹ, bởi ai cũng biết sau này bọn hắn lại phải dạy lại cho các binh sĩ trong đội của mình, đến khi đó người khác làm được mà bọn hắn làm không được thì sẽ xấu mặt lắm.

Rất nhanh, dưới bàn tay khéo léo của Thái Sung, mền gối của binh sĩ Thiên Định sở đã được gấp thành một khối vuông vức, dù cho kích thước của chăn mền không đạt tiêu chuẩn, khiến có một số nơi bị dư ra, cạnh không được thẳng như mong đợi, thế nhưng nhìn vẫn rất dễ coi, đẹp mắt hơn nhiều so với cái đống bùi nhùi trước đó Nguyễn Vô Niệm nhìn thấy.

- Thật đẹp, mền gối lại có thể gấp thành thế này sao?

- Uy, hình như ta quên bước thứ năm rồi, có thể nói lại hay không?

Phải mất một hồi loay hoay, bọn hắn mới có thể coi như nắm giữ được yếu lĩnh. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Hiện tại ta cho các ngươi một khắc, các ngũ trưởng huấn luyện lại cho các binh sĩ trong ngũ của mình. Một khắc sau ta sẽ đi kiểm tra, Thái Sung chịu trách nhiệm giám sát, có gì kịp thời hướng dẫn, sửa sai cho bọn hắn.

Cứ như thế Thái Sung từ lúc nào không biết đã trở thành tư pháp quan của Thiên Định sở, chịu trách nhiệm giám sát nội vụ. Trên người hắn không treo quan chức, không treo phẩm hàm, thế nhưng đứng sau lưng của hắn lại chính là Nguyễn Vô Niệm, không ai dám đắc tội với hắn.

Giao lại việc kiểm tra nội vụ cho Thái Sung, Nguyễn Vô Niệm gọi Đỗ Quân Đao ra bên ngoài nói.

- Tình hình các anh em trọng thương hôm trước như thế nào rồi?

Mấy ngày qua Nguyễn Vô Niệm tương đối bận rộn, vì vậy còn chưa hỏi được tình hình của bọn hắn ra sao. Đỗ Quân Đao lắc đầu nói.

- Bẩm vệ uý, người tử trận đã được đưa về quê an táng, hai người trọng thương đã giải ngũ, một người còn có thể quay trở lại phục dịch nhưng được cho phép hết phiên để trở về quê.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu, cũng không có cảm xúc gì quá lớn, kiếp trước tham gia chiến tranh cánh quân của hắn tử trận cũng không phải là một hai người, mà có đến mấy trăm người, trong trận cuối cùng sát cánh bên cạnh Hoài Văn hầu, nô gia quân của hai bên cơ hồ tử trận sạch sẽ.

Nguyễn Vô Niệm lấy ra mấy túi tiền đưa cho Đỗ Quân Đao nói.

- Đây là tiền tử tuất cho binh sĩ hi sinh cùng với thương binh, ngươi trao đến cho bọn hắn giúp ta. Mặt khác nói với bọn hắn, nếu cuộc sống quá khó khăn có thể đi lên La Hiên, nơi đó là đất phong của ta, ta sẽ chăm sóc cho gia đình của bọn hắn, ít ra mẹ goá con côi không bị cường hào ức hiếp. Còn nữa, nếu như ngươi biết được gia đình tử sĩ nào khó khăn cũng có thể bảo bọn hắn đi La Hiên, nơi đó ta sẽ cho bọn hắn cuộc sống mới. Có thể đi đến tiệm Điềm để tìm kiếm sự giúp đỡ, hằng tháng tiệm Điềm đều có đoàn người đi lên La Hiên, như vậy sẽ bảo đảm cho sự an toàn của bọn hắn.

Tiệm Điềm lúc này cơ hồ đã trở thành trạm trung chuyển của Nguyễn Vô Niệm, tại đây Mạc Khoa sau khi thu vào được tài chính đã bắt đầu mua muối, lương thực, nông cụ để chuyển lên La Hiên, treo lên cờ hiệu của La Hiên bá. Dọc đường đương nhiên là có người kiểm tra, thế nhưng người ta vận chuyển muối và nông cụ đến đất phong của mình, như vậy có vấn đề sao? Hơn nữa bây giờ ở Trấn Thái Nguyên đều biết đến danh tiếng của La Hiên bá thu phục được châu Hạ Lang, tương lai không thể đo đếm được, quan phủ cũng cho bọn hắn đi qua mà không kiểm tra gì nhiều.

Người có quyền chính là như vậy, ở trong triều tuy nói có người chủ trương hạn chế thương nghiệp, thế nhưng ai chẳng biết sau những đoàn thương đội buôn muối, buôn lụa đều có người trong triều chống lưng. Tại chế độ nào cũng vậy, không có người chống lưng đằng sau thì muốn đi một bước cũng khó đi.

Đỗ Quân Đao cầm túi tiền trên tay trong lòng không khỏi xúc động. Bọn hắn đi làm lính ra chiến trường kiếm công lập nghiệp, đã xác định rằng mạng treo trên lưỡi đao. Tử trận triều đình đương nhiên có tiền tử tuất, thế nhưng không thể bù đắp được cho một trai tráng sức lao động chính trong gia đình, thường thường mẹ goá con côi cuộc sống vô cùng khó khăn. Vì vậy khi Nguyễn Vô Niệm đề nghị sắp xếp cuộc sống cho gia đình các tử sĩ Đỗ Quân Đao không khỏi xúc động nói.

- Tạ ơn vệ uý, ngài yên tâm, ta sẽ chuyển đến tận tay gia đình của bọn hắn. Ta cũng biết được rất nhiều gia đình tử sĩ, sau khi hết phiên ta lập tức đi liên hệ bọn hắn. Vệ uý không biết, những gia đình tử sĩ, thậm chí là thương binh trọng thương trở về mất đi sức lao động, cuộc sống bọn họ vô cùng bấp bênh.

Thực ra Đỗ Quân Đao cũng không biết đó cũng là một kế hoạch của Nguyễn Vô Niệm để phát triển dân số của La Hiên. Đất La Hiên lúc này cần nhân khẩu hơn bao giờ hết. Nhưng hiện tại vấn đề mua người Chăm vẫn chưa thể giải quyết được, từ lúc huynh trưởng rời đi đến giờ vẫn chưa hề tìm hắn lần nữa, do đó Nguyễn Vô Niệm cũng không tiện nhờ vả. Trong khi đó người Kinh ở dưới đồng bằng có đất, có ruộng rất ngại đi xa, nhưng đối với gia đình tử sĩ thì lại khác.

Mất đi trụ cột của gia đình bọn hắn chẳng khác nào đèn treo trước gió, cường hào tại địa phương sẽ ức hiếp tìm cách cướp lấy ruộng đất của gia đình bọn hắn. Vì vậy cuộc sống mẹ goá con côi vô cùng khó khăn, bị tước đoạt ruộng đất, mất đi nguồn sống duy nhất của mình. Như vậy La Hiên như mở ra một con đường mới cho bọn hắn có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Quảng cáo
Trước /178 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ôn Văn Nho Nhã

Copyright © 2022 - MTruyện.net