Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Văn, ngươi làm sao vậy? Các ngươi lớn mật, ai cho các người đụng vào Tiểu Văn của ta?” Nháo như vậy, hai tên thị vệ cũng không có biện pháp, sôi nổi nhìn Hoàng đế thỉnh cầu. Kỷ Nhiên lúc này mới chú ý thấy còn một người đứng đó. Không thể không nói, người nọ lớn lên thật đúng là không còn gì để nói, tóc đen được cố định bởi một dải lụa trắng, một thân tơ lụa màu tuyết trắng. Bên hông đeo một dải lụa trắng có một dây trường tuệ rũ xuống, trên đó có một khối dương chi bạch ngọc, khoác áo lụa mỏng mềm Yên La. Một đôi mắt như chứa linh tú của thiên địa không một tia tạp chất, triệt rồi lại sâu không thấy đáy. Màu da tinh oánh như ngọc, tóc dài đen bóng rũ xuống hai vai, lóe lên tia sáng bóng. Dáng người đĩnh tú cao kỳ, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng phiêu dật xuất trần không nói nên lời, phảng phất như thiên nhân, nhưng nam nhân đó lúc này lại mặt mày thâm nhăn, hai mắt ở trong bóng đêm giống như muốn phun ra lửa, tức khắc phá hủy toàn bộ hảo cảm của hắn về vẻ bề ngoài của người này. Trực giác nói cho hắn biết kẻ này muốn mang Tiểu Văn đi.
“Ngươi là ai? Vì sao lại muốn mang Tiểu Văn đi?” Xét cho cùng thì Kỷ Nhiên kỳ thật chưa thấy qua bộ dáng của Hoàng Thượng, tính cả lần tuyển tú hôm đó, hắn vì không muốn bị mọi người chú ý nên cúi đầu thật thấp, cho nên không thấy được bộ dáng của Hoàng Thượng.
“Trẫm là ai?” Hoàng đế nghẹn họng, trong hậu cung này còn có nữ nhân không biết trẫm.
“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, thỉnh Hoàng Thượng tha thứ tiểu thư vô tri!” Tiểu Văn lôi kéo Kỷ Nhiên khóc hô. Một bên Kỷ Nhiên vẫn không thèm nhúc nhích, chàng là Hoàng Thượng? Hoàng thượng tới? Kỷ Nhiên đột nhiên cảm thấy mình có đôi khi thật giống mấy nữ nhân trong hậu cung đó ngóng trông Hoàng Thượng tới, cho dù mục đích không giống nhau nhưng cũng làm Kỷ Nhiên cảm thấy thực bi thương.
“Hoàng Thượng, ngài làm sao lại muốn mang Tiểu Văn đi? Tiểu Văn nàng làm sai chỗ nào?” Kỷ Nhiên nín nhịn, Tiểu Văn là nha hoàn của hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể tùy tiện lộn xộn.
“Vô kỷ luật, không lớn không nhỏ, Kỷ Mạc, đây là nô tài ngươi dạy ra sao?”
Mất một lúc lâu, Kỷ Nhiên mới nhớ tới mình bây giờ tên là Kỷ Mặc, thầm chột dạ trong lòng, nhìn xuống ghế nằm, lại nhìn đầu tóc Tiểu Văn có hơi hỗn độn, tức khắc minh bạch đã xảy ra chuyện gì, không khỏi có chút ảo não, hắn như thế nào lại quên đây là hoàng cung, Tiểu Văn… Ai…
“Thực xin lỗi, Hoàng Thượng, đây đều là ta sai, là ta cường ngạnh muốn Tiểu Văn ngủ bên cạnh ta, ngài muốn phạt thì phạt ta đi.”
Tiểu Văn tính cũng chỉ tính tới việc tiểu thư sẽ cầu tình thay mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thư sẽ đem mọi lỗi lầm ôm đến trên người mình, trong lòng vừa yêu vừa hận, “Hoàng Thượng, đừng trách tiểu thư, là nô tỳ sai, Hoàng Thượng muốn phạt thì phạt nô tỳ đi!”
“Tiểu Văn!” Dựa vào, sao cứ phải phân biệt rạch ròi thế, động cái là muốn chết muốn sống, trong mắt Kỷ Nhiên tựa hồ muốn phun hỏa, tản ra tin tức rất rõ ràng chính là, chớ chọc lão tử.
“Đúng là một đôi chủ tớ tình thâm.” Hoàng đế nói xong thì đi vào nội thất, cũng không thèm nhìn tới Kỷ Nhiên liền phân phó nói: “Thả tiện tì kia, Kỷ Mạc, tiến vào.”
Kỷ Nhiên lại choáng váng, Tiểu Văn lại cười, một đôi mắt ái muội nhìn về phía Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên tổng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, không cấm một cái đầu hai cái đại. Căng da đầu đi vào.
Từ xa đã thấy Hoàng Thượng ngồi ở trên giường gắt gao nhìn chằm chằm hắn, Kỷ Nhiên thật không dám đi vào.
“Đứng như vậy xa làm gì, ngồi lại đây.”
“Không cần, ngồi gần nóng.”
Hoàng đế cảm thấy có hơi buồn cười, trong hậu cung này còn có một nữ tử dám trốn tránh trẫm như vậy, Kỷ Mạc này cũng coi như là một kẻ kỳ ba.
“Lại đây.”
Thấy hoàng đế tựa hồ muốn phát hỏa, Kỷ Nhiên mới chậm rì rì đi qua ngồi ở bên cạnh hoàng đế.
Không khí như thế nào lại có chút không đúng? Kỷ Nhiên ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt nhiếp nhân tâm phách đó, ách… Sợ tới mức Kỷ Nhiên lập tức gắt gao cúi thấp đầu xuống.
“Nhìn trẫm.”
“Hoàng Thượng, nóng quá nha, chúng ta tâm sự tuổi hồng đi.” Kỷ Nhiên nhảy dựng lên đi đi dừng dừng trong phòng, dùng tay không ngừng quạt gió, trộm ngắm liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, mới phát hiện chàng tựa hồ không tức giận mới bắt đầu lớn mật.
“Hoàng Thượng, nghe nói gần đây có một quốc sư mới tới tên Văn Túc đúng không?”
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự.” Hoàng đế gắt gao nhìn nữ tử đi qua đi lại trước mắt này, đối với việc nàng đột nhiên nhắc tới Văn Túc mà động sát tâm.
“Hoàng Thượng, việc này đâu thể nói là tham gia vào chính sự được nha, ta chỉ là hỏi một chút thôi, ngài nếu không muốn nói thì thôi, ờ, chúng ta nói chuyện khác.” Kỷ Nhiên nhìn sát ý đột nhiên xuất hiện nơi đáy mắt hoàng đế, khẩn trương trong lòng, mình thật là khổ quá mà, trở về nhất định phải kêu tên Hỏa Bạc đó bồi thường cho mình mới được.
“Kỷ Mạc, lại đây.”
“Lại đây làm gì?” Cơ hồ là thuận miệng tiếp chuyện, Kỷ Nhiên có chút chột dạ.
“Thị tẩm.”
“Hầu, thị tẩm?” Kỷ Nhiên muốn khóc, hắn không nghĩ tới ngày này nhanh như vậy đã tới rồi, muốn hắn thị tẩm, còn không bằng trực tiếp đến giết hắn đi.
“Không muốn thị tẩm?” Hoàng đế bây giờ cũng cảm thấy mình hồ đồ rồi, cư nhiên còn cùng hắn vô nghĩa nửa ngày như vậy.
“Không phải không muốn, chủ yếu là… Là… Đúng rồi, Hoàng Thượng, mấy ngày nay kỳ kinh nguyệt của ta tới, không thể làm chuyện đó.” Ờ, Kỷ Nhiên suy nghĩ nửa ngày cuối cùng mới nghĩ ra một cái cớ tốt như thế.
“Ta không ngại.”
“Không… Không ngại?!” 555… Vì sao ngươi lại không ngại chứ, ngươi liền không thèm để ý mà cứ lao vào sao…
“Hoàng Thượng, chúng ta vẫn nên thương lượng đi.” Kỷ Nhiên hiện tại cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, hắn tính toán đưa ra lời thỉnh cầu: “Hoàng Thượng, ta cảm thấy ta thật sự một chút cũng không thích hợp làm nữ nhân của ngài, ta biết ta bây giờ chạy đến một bước này thì không còn đường lui nữa, trước khi ta tiến cung đã bị trúng độc, không ai biết chuyện này, ta chỉ sống không quá một năm nữa, ta tiến cung chỉ để hoàn thành một tâm nguyện chưa xong của mình, chính là, xin cho ta làm thị nữ bên người ngươi đi!” Kỷ Nhiên cảm thấy mình có thể vào Hollywood đóng phim được rồi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm. Muốn hỏi vì sao Kỷ Nhiên lại muốn làm thị nữ bên người chàng, thứ nhất, hắn cho rằng muốn thỉnh tôn đại Phật Văn Túc này đi tuyệt đối không phải một ngày hai ngày là có thể thành công; thứ hai, nếu mình dám nói mình muốn gặp Văn Túc, Hoàng đế khẳng định sẽ nghi thần nghi quỷ; thứ ba, muốn tiếp cận người bên Hoàng Thượng, lại có cơ hội thấy Văn Túc, dường như chỉ còn biện pháp này, về sau muốn tìm cơ hội nói chuyện với Văn Túc, hắn hoàn toàn không lo lắng, có thể nhìn thấy lại nói.
“Vì sao phải làm thị nữ bên cạnh trẫm?” Hoàng đế nhìn nàng ra sức biểu diễn vừa bực mình vừa buồn cười, tốt, nếu ngươi muốn diễn, vậy trẫm liền bồi ngươi diễn.
“Ta là bởi vì ngưỡng mộ Hoàng Thượng, nghĩ nếu mỗi ngày đều có thể nhìn Hoàng Thượng liền cảm thấy mỹ mãn.”
“Vậy làm nữ nhân của trẫm không phải càng tốt hơn sao?”
Như thế nào vòng tới vòng lui lại vòng về làm nữ nhân của chàng? “Kia không giống nhau, bởi vì, bởi vì độc ta trúng là một loại độc phi thường kỳ lạ, nghe nói là một loại nguyền rủa, mặc kệ ta cùng ai xảy ra quan hệ, người nọ liền sẽ… Liền sẽ…”
“Liền sẽ như thế nào?”
“Chết.”
“Lớn mật!” Hoàng đế nghĩ nàng chém gió như thế nào, cũng không nghĩ rằng nàng sẽ chém bay nóc nhà như vậy, dám nguyền rủa lên trên người trẫm.
Tiểu tâm can của Kỷ Nhiên bị tiếng hét này dọa sợ không nhẹ, không khỏi có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là chú mày cường ngạnh muốn anh nói, bây giờ lại quay ra trách anh đây, “Thực xin lỗi.”
“Được, nếu ngươi đẫ nói như vậy, vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi, từ ngày mai trở đi ngươi liền tiếp nhận chức vụ thị nữ bên người trẫm, ngủ thì ngủ ở phòng ngự hầu, yên tâm, trẫm tuyệt không sẽ chạm vào ngươi.” Hoàng đế tức giận đến mức phất tay áo đi ra ngoài cửa, đang lúc Kỷ Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm âm trắc trắc của hoàng đế ở cửa vang lên. “Còn có, nếu một năm sau ngươi vẫn còn sống tốt, ba thước lụa trắng hay một ly rượu độc cho ngươi tự chọn.” Nói xong liền tuyệt trần rời đi.
Kỷ Nhiên cười to, ai mà biết một năm sau ông mày đang ở đâu chứ? Dù sao bây giờ đã tiến một bước đến thành công rồi, ngày lành của ông đây sắp tới, chờ chuyện này ổn thỏa, lão tử liền đi lưu lạc giang hồ!