Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Dương Gia Uy Vũ
_____________
Lâm Vãn nhìn thấy hắn, hốc mắt lập tức đỏ lên, tựa như bị uất ức rất lớn vậy.
"A Trí." Cô đè ép đầu lưỡi mở miệng, âm thanh run run lông mi run rẩy, có nước mắt lăn xuống hai bên má.
Dung mạo của cô vốn chính là kiểu mảnh mai yếu duối, bây giờ lại biểu hiện được vẻ hoa lê đái vũ, càng làm người ta hận không thể nâng niu trong lòng.
Có điều trên mặt cô mang mạng che mặt, chỉ có đôi mắt ngập nước kia lộ ra mấy phần yếu đuối, tựa như đóa mẫu đơn bị mưa to trút xuống, tự cho mình siêu phàm nhưng lại không chịu nổi một kích.
Hai chân Lâm Trí dùng sức, gần như lăng không bay đến bên cạnh cô, một tay ôm cô vào lòng, trực tiếp giẫm một cước lên xe lăn của Mộc Tiêm, mượn lực bay lên, thẳng đến bên ngoài phủ.
"Viên tiên sinh, đây chính là đạo đãi khách của Viên phủ các người sao? Chuyện chúng ta vừa bàn e là vẫn phải tính toán lại. Người làm tỷ tỷ ta khóc, hết thảy ta đều không muốn nhìn thấy!"
Hắn gần như phi độn ra bên ngoài, vừa dùng nội lực nói ra những lời này, giọng điệu của hắn xen lẫn lực đạo hùng hậu, phiêu đãng khắp Viên phủ.
Lâm Vãn chuẩn bị trình diễn cáo trạng một phen, kết quả Lâm Trí căn bản không cho cô cơ hội mở miệng đã trực tiếp bắt cô đi.
Cô tức giận bất bình phun tào với hệ thống: "Xảy ra chuyện gì vậy, khó khăn lắm ta mới định tái xuất giang hồ, hắn lại không cho ta cơ hội biểu diễn!"
Hệ thống cân nhắc nói: "Đại khái là cô khóc quá xấu, hắn muốn tìm chỗ nào đó để ói ra, dù sao ở nhà người ta cũng không tiện lắm."
Lâm Vãn: "..."
Ai kéo cái hệ thống thiểu năng này đi giùm đi, cô thật sự không chịu nổi.
"Hắn và Viên tiên sinh kia đã bàn bạc chuyện gì?"
Hệ thống nói: "Hắn nợ Viên tiên sinh một ân tình, muốn trả lại. Nhưng chuyện cùng lão già kia mưu đại nghiệp quá nguy hiểm, Bạo Ngược không đồng ý, đổi thành làm một chuyện khác."
Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm: "Còn may, tạo phản có nguy hiểm. Hắn không đi tạo phản, đến lúc ta hố hắn thì mức độ tìm đường chết sẽ nhỏ hơn một chút."
Hệ thống cười lạnh một tiếng: "Lời này ta không có cách nào tiếp nhận."
Lâm Vãn đúng lúc ngậm miệng, cô biết hệ thống lại đang đào hố cho cô, cô đã không muốn biết cái chết của mình thảm ra sao nữa rồi.
Lâm Trí ôm cô bay thẳng lên lưng ngựa, con ngựa bị chấn kinh trực tiếp giơ hai chân trước lên khiến hai người bọn họ nghiêng về phía sau, Lâm Trí kéo dây cương một cái, con ngựa đã ổn định lại.
Hộ vệ dắt ngựa phía trước kịp thời buông tay, Lâm Trí vung roi ngựa lên, trực tiếp lao ra ngoài.
Roi trong tay của hắn vung đến mạnh mẽ oai phong, gió mạnh phất qua mặt khiến Lâm Vãn có một loại cảm giác như đao nhỏ xẹt qua.
Lâm Vãn ngồi trong ngực hắn, bị ngựa xóc đến toàn thân khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Trí lại vội vàng hệt như đi đầu thai vậy.
Cô bi phẫn với hệ thống: "Có phải Bạo Ngược thật sự muốn ói không vậy? Nhất định phải về nhà mình sao? Ói luôn ở ven đường cũng được mà, chẳng lẽ hắn còn muốn phù sa không chảy ruộng ngoài?"
Hệ thống bị sự vô sỉ của cô chấn kinh, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Chờ rốt cuộc cũng một đường xóc nảy đến Lâm phủ, chính là nơi trước đó Lâm Vãn vẫn luôn bị nhốt.
Cô bị Lâm Trí ôm từ trên ngựa xuống, bước nhanh vào phủ đệ, cô còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh quanh mình thì đã bị hắn ôm kiểu công chúa đến phòng ngủ.
"A Trí, đệ sao vậy?" Đôi mắt Lâm Vãn hiện giờ vẫn còn đỏ.
"Bởi vì ta nhớ nàng, ngay lúc tỷ tỷ mới rơi lệ, ta đã cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi."
Hắn vừa nói vừa cúi đầu hôn trán cô, Lâm Vãn hơi nháy nháy mắt, lập tức nghiêng đầu muốn né tránh hắn.
Kết quả cái cằm liền bị hắn nắm chặt, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt của Lâm Vãn, bỗng nhiên lè lưỡi liếm liếm mí mắt của cô.
Động tác của Lâm Trí từ dịu dàng đến thô bạo, thậm chí đầu lưỡi linh hoạt kia còn muốn nhân cơ hội tiến vào bên trong mí mắt, liếm tròng mắt của cô.
Đại huynh đệ, đôi ta ngày xa không lo âu ngày gần không thù hằn, vì sao ngươi lại muốn làm ta mù?
"Đệ lại mắc bệnh gì vậy!" Lâm Vãn không nhịn được hỏi ra lời trong lòng.
Động tác của Lâm Trí dừng một chút, ánh mắt ngày càng sâu thêm, xen lẫn một dòng nước ngầm mãnh liệt.
"Tỷ tỷ, nàng vừa khóc." Hắn đưa tay chạm vào nước mắt trên lông mi của cô.
Đôi mắt của Lâm Vãn cũng không dám mở to, cách liếm như vậy, ai bị liếm cũng sẽ rơi lệ đó được không? Không chảy không phải người Trung Quốc!
"Đó là do ta đón gió rơi lệ, bệnh cũ, vừa rồi đệ mới dẫn ta một đường phi nước đại." Miệng cô cứng rắn nói.
Lâm Trí nhìn chằm chằm hai mắt của cô, bỗng nhiên thổi hai cái vào đôi mắt vừa có thể mở ra của cô, lập tức nước mắt của cô lại ào ào chảy xuống lần nữa.
"Tỷ tỷ, ta muốn thấy nàng khóc." Hắn thâm tình chậm rãi nói ra câu này.
Sau đó quả nhiên Lâm Vãn khóc hơn nửa ngày, mười tám cách khóc dạt dào tình cảm trên giường.
Càng khóc Lâm Trí càng kích động, càng khóc Lâm Vãn càng muốn khóc.
Cuối cùng cô cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nằm trên giường suy nghĩ về cuộc đời, Lâm Trí thì cực kỳ hài lòng hôn nhẹ lên trán cô, đồng thời tỏ vẻ muốn nấu canh cho cô để bồi bổ nước mắt.
Hi vọng cô biểu hiện tốt một chút, lần sau vẫn khóc như thế. _(:з" ∠)_
Hệ thống thấy cô nửa ngày không nói lời nào, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Cô vẫn khỏe chứ? Có muốn ta cho cô chút thuốc giảm đau không?"
Lâm Vãn thở dài một hơi: "Lật Xe à, mi nói thật với ta đi, xe này phải lái đến lúc nào? Mỗi ngày mi đều lấy chuyện lật xe uy hiếp ta, ta con mẹ nó mỗi ngày đều phải đi tàu lượn siêu tốc đó biết không hả? Ta muốn khiếu nại &*% $#..."
Lâm Vãn cho dù tính tình tốt, cũng phóng ra sự thô tục, trực tiếp mắng hệ thống đến choáng váng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ngữ khí của nó hơi yếu ớt: "Người điều khiển là cô mà, cô lái xe thành màu vàng ta cũng không có cách nào, ký chủ người ta lúc trước cũng không có tiếp xúc da thịt. Chỉ có lúc Bạo Ngược đối mặt với cô mới như sói đói vồ mồi vậy. Có điều dựa vào hồng phúc của cô, ta mới biết được Bạo Ngược có thiên phú dị bẩm ở phương diện này. Cảm tạ tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ đã mang ta lên xe!"
Lâm Vãn bị tức đến thổ huyết, cô là mơ mơ hồ hồ lên xe, có cảm giác chính là nuôi Bạo Ngược lớn để làm mình, loại mua bán lỗ vốn này lại là Lâm Vãn cô làm ra.
Nói thật, nếu như trước kia có người nói với cô như thế, cô nhất định sẽ tiến lên quất cho người ta hai cái bạt tai.
"Đúng rồi, Lật Xe, trước đó mi có nói muốn ta hoàn thành nhiệm vụ gì?"
Hệ thống: "..."
"Cmn, mi đừng có giả chết, mi nói chuyện đi chứ. Nếu không ta thà tự sát lật xe còn hơn, làm trâu làm ngựa mười kiếp, còn tốt hơn so với bị Bạo Ngược tra tấn cả một đời." Lâm Vãn hối hận, cô đã nói đời trước cô chết thảm như vậy, làm sao có thể sống chứ.
Lúc cô vừa vào nghề, câu đầu tiên mà tiền bối đã dạy cô chính là, vĩnh viễn không nên tin trên đời này có cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Rất nhiều đồng nghiệp lừa đảo có nghiệp vụ tinh luyện, thường thường đều quên quy củ mà lão tổ tông lưu lại, sau đó bị lừa gạt ngược lại ngay cả cặn cũng không còn.
Hệ thống thấy cô muốn lật xe, rốt cục cũng chịu mở miệng: "Nếu cô không cùng Bạo Ngược khanh khanh ta ta thì còn có thể tự chủ lật xe. Nhưng hiện tại cũng không biết đã thâm nhập giao lưu bao nhiêu lần rồi, kí chủ đã bị tính cưỡng chế của mục tiêu trói lại, kiếp sau của cô vẫn là hắn, kiếp sau sau nữa vẫn là hắn..."
Lâm Vãn: "Đại huynh đệ, mi đừng nói nữa, ta thở hết nổi luôn rồi! Kiếp sau xin cho ta làm Thiên Sơn Đồng Mỗ*, cảm ơn! Ta cũng không tin hắn đối một người bề ngoài là cô bé, thân phận lại là một bà già mà vẫn có thể cứng rắn!"
* Thiên Sơn Đồng Mỗ (天山童姥): hay còn gọi là Thiên Sơn Đồng Lão, là một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, là sư tỷ của Vô Nhai Tử và là chủ nhân của Linh Thứu cung trên núi Thiên Sơn. Bà sử dụng một môn võ công mạnh mẽ để tăng sức mạnh của mình, nhưng một trong các tác dụng phụ của nó là bà sẽ duy trì kích thước cơ thể hiện tại của mình bất kể tuổi tác. Bà đang ở độ tuổi 90, nhưng do bắt đầu tập luyện môn võ này từ thời thơ ấu nên cơ thể của bà vẫn là một đứa trẻ.
Hệ thống trầm mặc một lát, chần chờ nói: "Ta nói với cô chưa nhỉ, mục tiêu đều là người cực kỳ không bình thường, tính cách thiếu hụt cực độ. Có lẽ hắn thích như vậy không chừng?"
Lâm Vãn: "..."
Hệ thống dường như biết cô bị sốc không nhẹ, sau đó cũng không chủ động tìm cô nữa.
Lâm Trí bày ra dáng vẻ dịu dàng dễ gần, thâm tình chân thành đi đến, đút cô ăn cháo, thay cô vẽ lông mày, hận không thể ngay cả y phục cũng mặc cho cô.
Hai người ôn tồn mấy ngày, rốt cuộc Lâm Trí cũng chịu buông tha cho cô.
Hắn ôm Lâm Vãn ngồi trên bàn đu dây, hai chân thỉnh thoảng lại đá hai lần trên mặt đất, bàn đu dây lắc lư ung dung đong đưa.
Mấy ngày nay Lâm Vãn thường xuyên hoài nghi chính cô đã liệt nửa người, làm chuyện gì cũng không cần cô động thủ, Lâm Trí hầu như đều nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cảm thấy mình chính là một cục xương hầm được nấu chín, còn bốc hơi nóng, Lâm Trí chính là con chó đang ôm cục xương kia, lúc vui vẻ sẽ liếm hai cái, lúc không vui sẽ khảy hai cái.
Lúc Lâm Vãn hoài nghi cuộc đời, đặc biệt thích quấy rối hệ thống: "Mi nói xem ta và Bạo Ngược có giống đôi song sinh dính lấy nhau không?"
Hệ thống suy tư chốc lát mới nói: "Lúc hai người đang làm mấy chuyện xấu hổ, quả thật là đôi song sinh dính lấy nhau."
Lâm Vãn: "..." Cùng hệ thống nghiên cứu thảo luận những chuyện này chính là cô sai, Lật Xe chính là lão tài xế.
"Tỷ tỷ, nàng muốn ra bên ngoài xem thử không?" Lâm Trí ôm cô trong lòng, bàn đu dây phiêu diêu lúc cao lúc thấp, làm cô có cảm giác buồn ngủ.
Trong ngực của nam nhân vô cùng ấm áp, làm tính cảnh giác cả người cô đều giảm thấp, từ khi cô tới Bắc địa vẫn chưa từng đi ra ngoài, trước đó ngồi trên lưng ngựa cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, đối với phong thổ Bắc địa vẫn hết sức tò mò, hắn đã hỏi như vậy, Lâm Vãn lập tức vô ý thức gật đầu. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
"Đệ dẫn ta ra ngoài sao?" Cô cảm thấy Lâm Trí hỏi như vậy, khẳng định là muốn mang cô ra ngoài cho biết một chút.
Kết quả Lâm Trí bỗng nhiên không nói lời nào, động tác giẫm trên đất đưa dây cũng ngừng lại.
Trong lòng Lâm Vãn dâng lên vài phần dự cảm bất thường, cô vội vàng la lên với hệ thống: "Có phải ta lại nói gì sai rồi không?"
Hệ thống ha ha cười lạnh với cô: "Đệ đệ cô tâm lý biến thái, cô nói cái gì cũng là sai."
"Tỷ tỷ cứ muốn rời khỏi ta như vậy?" Quả nhiên, lúc Lâm Trí lại mở miệng, ngữ khí của hắn đã cực kỳ âm trầm, tựa như ngâm trong băng vậy.
Nói thật, đối với loại đệ đệ biến thái này, cô lựa chọn tử vong, một lời không hợp liền xuyên tạc ý tứ của cô.
"Không có mà, ta nói đệ dẫn ta ra ngoài, chúng ta cùng đi. Dạo chơi ngoại thành đạp thanh, ngắm nhìn phong cảnh của Bắc quốc." Lâm Vãn lập tức bắt lấy tay hắn, nhẹ giọng thì thầm trấn an hắn.
Bởi vì câu nói này của cô, khí chất u ám quanh thân Lâm Trí thối lui, hắn đưa thay sờ sờ đỉnh đầu Lâm Vãn, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ cố nhẫn nại thêm mấy ngày nữa, ta phải ra ngoài làm một việc giúp tiên sinh, trả lại ân tình của ông ta. Xong xuôi, ta sẽ đưa nàng đi khắp chân trời góc biển, cuối cùng sẽ tìm một nơi không người để ẩn cư."
Hắn nói xong những lời này, cũng không đợi Lâm Vãn phản ứng, đã cúi đầu xuống hôn hôn vành tai của cô.
Cuối cùng lại ghé vào bên tai của cô thấp giọng nói: "Ta chỉ cần tỷ tỷ là được, thích tỷ tỷ nhất trên đời, tỷ tỷ cũng thích ta nhất có được không?"
Thân thể Lâm Vãn đều bị nhiệt khí bên tai thổi đến mềm nhũn, cô ngoại trừ gật đầu còn có thể làm cái gì, tỷ tỷ sợ đệ đệ nhất trên thế giới chính là cô đó được không?
Không thể yêu được. _(:з" ∠)_