Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Coi như Lâm Vãn có giả chết không lên tiếng thì hệ thống cũng không dễ dàng buông tha cô như vậy, ngược lại còn tiếp tục đâm chọt cô: "Quả nhiên bớt như chủ nhân, chậc chậc, ký chủ cô thật lợi hại. Kiểu chết của 887 ký chủ trước đó đều có khác biệt, không cách nào dự đoán, chỉ có cô là ta đã nhìn thấu cảnh kết thúc, cô nhất định là dâm đến chết."
Lâm Vãn vội vàng giải thích: "Mi đánh rắm, rõ ràng là chủ nhân như bớt, nó muốn dâm ta cũng không ngăn được!"
Hệ thống cười lạnh nói: "Cho nên cô vẫn là dâm chết mà, không có gì khác nhau. Đi cẩn thận nha, cô gái ~ "
Bởi vì có hệ thống phát sóng trực tiếp cho cô nên Lâm Vãn biết thời khắc này Thanh Việt chân nhân vậy mà đang phải chịu áp lực không nhỏ, đặc biệt là phấn khởi trên thân thể.
Hệ thống nói: "Tiểu Thanh Việt ngẩng đầu, muốn chào hỏi với cô nè. "
Hệ thống nói tiếp: "Tiểu Thanh Việt có tinh thần ghê, dáng vẻ vốn dĩ thanh thanh tú tú ta còn cho rằng chẳng ra sao, không ngờ lại cường tráng như thế, a a a, thật là lợi hại quá..."
Hệ thống bóng mỡ nói: "Ôi, tiểu Thanh Việt diện mạo dữ tợn, gân xanh nổi lên, cô còn không mau chào hỏi người ta đi!"
Lâm Vãn: "..." Ai đến kéo cái hệ thống không biết xấu hổ này đi giùm đi!
Sau một lúc lâu, cô mới sâu kín nói: "Mi đừng hòng gạt ta, cảnh tượng mà mi thấy khẳng định là một đống gạch men!"
Hệ thống thâm trầm nói: "Nhìn cô mới là một đống gạch men, nhưng ta miễn dịch với mục tiêu. Bởi vì giới tính của ta là nam, hắn có ta cũng có, mama đây cóc sợ nhé!"
Mãi cho đến cung điện của Thanh Việt, Lâm Vãn mới thoát khỏi ngực của hắn, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Thanh Việt cho là cô sợ người lạ, không khỏi nhẹ giọng trấn an nói: "Sau này ngươi cứ ở lại đây đi, sẽ không ai còn dám làm phiền ngươi nữa."
Lâm Vãn vẫn không lên tiếng, trong lòng lại càng không ngừng trợn trắng mắt, ta không sợ người khác làm phiền ta, ta chỉ sợ tính phúc của ngươi làm phiền ta.
Thanh Việt nhìn tiểu đồ đệ cố chấp, trong lòng có chút buồn rầu, lần đầu tiên hắn quan tâm đến tình cảm của người khác. Tựa như bởi vì tiểu đồ đệ không vui, hắn cũng có cảm giác không vui theo, tóm lại là có hơi khó chịu.
"Không cần lo lắng, hết thảy đã có vi sư ở đây." Hắn đưa thay sờ sờ đầu của cô, trong giọng nói thật sự chứa đựng vài phần dịu dàng.
Rốt cục cô cũng gật đầu: "Được."
Thanh Việt thấy dáng vẻ nhu thuận của cô, trong lòng nhất thời hoàn toàn thư thái.
Hắn vẫn chú trọng chuyện tu luyện, sau khi thu xếp tốt cho tiểu đồ đệ xong liền tự mình trở lại chủ điện tu luyện, Lâm Vãn ở tại phòng hắn đã an bài, cùng hệ thống phàn nàn về gà KFC mà cô vừa bỏ qua.
Đối với ký chủ ngay lúc này mà còn muốn ăn, Lật Xe biểu thị ký chủ này cách cái chết cũng không xa nữa.
Kết quả Lâm Vãn còn chưa kịp dỗi lại, Truyền Âm phù đột nhiên vang lên, hiển nhiên là Thanh Việt triệu kiến cô.
Lâm Vãn ngay cả đồ vật cũng chưa thu thập xong, lập tức vội vàng đi, cô hỏi hệ thống: "Rõ ràng vừa rời khỏi, sao giờ Lạnh Nhạt lại tìm ta nữa?"
Hệ thống dò xét một chút mới nói: "Hắn loát không ra, cần cô giúp hắn một chút."
Lâm Vãn: "..." Mi nói cái gì, hiện giờ Lạnh Nhạt đã từ tự loát biến thành cần người mới được rồi sao? Đáng sợ quá...
Lúc cô tiến vào chủ điện, Thanh Việt cũng không ngồi bên cạnh bàn cờ như mọi ngày, ngược lại đã ngồi xếp bằng trong Lãnh Tuyền đợi cô.
"Đến đây, vi sư tu luyện cùng ngươi." Hắn ngoắc cô, biểu lộ trên mặt đứng đắn hơn bao giờ hết.
Nếu không phải hệ thống đã sớm báo trước cho cô, có lẽ cô sẽ thật sự bị dáng vẻ người vật vô hại này của Lạnh Nhạt lừa gạt.
Lâm Vãn cởi y phục, ngoan ngoãn tiến vào trong ao, ngồi xếp bằng cạnh hắn.
Vẻ mặt Thanh Việt vẫn là thanh tâm quả dục như vậy, nhưng lúc Lâm Vãn nhắm mắt lại đắm chìm trong trong tu luyện, lông mày của hắn lập tức nhíu lại, một tay khoác lên trên vai của cô, một cái tay khác thì sờ về phía giữa hai chân mình.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm mặt của cô, làn da của tiểu đồ đệ rất trắng, chính vì vậy vết bớt trên má trái kia mới lộ ra càng thêm rõ ràng.
Thanh Việt đưa tay vén tóc trên trán của cô ra, triệt để lộ ra vết bớt đỏ thắm kia, nhớ tới dáng vẻ không bình thường của vết bớt lúc Lâm Vãn thôn phệ Tần Khuynh tối qua, hắn thật sự cảm thấy hưng phấn.
Lâm Vãn chìm trong tu luyện, chính là trạng thái hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Giờ phút này cô cũng giống thường ngày, có điều bên tai chợt truyền đến tiếng thở nặng nề nho nhỏ, chậm rãi từ mông lung biến thành rõ ràng, lại mang theo một cỗ hương vị tình dục.
Vốn dĩ cô vẫn chưa kịp phản ứng, lúc cô phát giác được có người kề đầu lại sát cổ cô, tiếng thở dốc vang lên ngay bên tai, thậm chí nhiệt khí do người kia thở ra cũng phả lên cổ, tực như hỏa diễm do núi lửa phun ra, nóng đến nỗi khiến cả người cô đều muốn cuộn mình.
"Lật Xe, đây là..." Cô không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể gọi hệ thống trong đầu.
Hệ thống ho nhẹ một tiếng: "Ta cảm thấy lúc Lạnh Nhạt làm loại chuyện này với cô, cô là một trong những người trong cuộc, không thể cứ mơ mơ màng màng, cho nên toàn bộ quá trình đều sẽ tiếp sóng cho cô. Yên tâm đi, loại tiêu chuẩn này ta không thể nhìn thấy, hoàn toàn biến thành gạch men. Cô đừng nên nói chuyện với ta, bởi vì ta cũng không nghe thấy gì đâu, hơi thở của hắn quá dâm đãng, chậc!"
Lâm Vãn: "..." Đã ghét bỏ, vậy tại sao còn muốn phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cho cô? Cô cũng ghét bỏ đó được không!
Có điều dù sao cô cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nực cười, thế giới trước đã từng chơi qua mười tám cách thức cổ quái với Bạo Ngược, cảnh tượng hoành tráng gì đó vẫn chưa chơi qua. Cho nên rất nhanh đã bình tĩnh, chỉ coi như là đang xem AV động tác mạnh, mặc dù giá trị nhan sắc của nữ chính có hơi thấp, nhưng mỹ nam và dã thú cũng có cái đáng xem nha.
Chỉ là cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ ý định này thì đã cảm thấy trên mặt nóng lên, có một loại cảm giác mềm mại truyền đến.
Hắn đang hôn hai má của cô, cánh môi có vẻ hơi tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào vết bớt, không biết là môi lưỡi của hắn càng nóng, hay là do vết bớt càng bỏng, tóm lại cảnh tượng này khiến Lâm Vãn đỏ bừng mặt, ngay cả lỗ tai cũng nóng.
Trên gương mặt trắng nõn của Thanh Việt ửng đỏ một mảnh, trạng thái ngày xưa luôn luôn thanh tâm quả dục bây giờ hoàn toàn chính là rơi vào vòng xoáy tình dục.
Ao nước vốn có ít gợn sóng nhưng dưới tình huống hai tay của hắn dao động trên dưới như bây giờ thì lại trở nên dập dờn không thôi.
Tiếng nước ào ào kết hợp với tiếng thở dốc của hắn giống như là một bài tình ca quấn quýt si mê, nỉ non trong miệng, vờn quanh bên tai, dây dưa trong lòng...
Đầu óc Lâm Vãn trở thành một mớ bột nhão, mặt bên của Thanh Việt có chút mơ hồ, góc độ phát sóng trực tiếp này của Lật Xe cũng không tốt lắm, nhưng cho dù là như vậy thì Thanh Việt vẫn cực kỳ hấp dẫn người.
Trên thế giới này người trầm mê nam sắc nữ sắc có rất nhiều, Lâm Vãn là nhan cẩu, chính là một thành viên trong đó.
Đặc biệt là khi nam nhân hệ cấm dục biến thành dáng vẻ tiêu hồn thực cốt như thế này, Lâm Vãn tỏ vẻ tay chân ảo của mình cũng muốn cứng rắn.
Thanh Việt vẫn luôn lấy tự chủ làm kiêu ngạo, nhưng dù có là ý chí sắt thép, đến trước mặt tiểu đồ đệ cũng sụp đổ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Hắn cảm thấy mình giống như là một cây lục bình trong nước không nơi nương tựa, không còn muốn sống, nhìn sinh vật kỳ kỳ quái quái đang trôi bên cạnh, tâm không gợn sóng. Nhưng bỗng nhiên có một con cá ngốc đã rơi vào trong tầm mắt của hắn, triệt để đảo loạn dự định vốn có của hắn, để hắn kìm lòng không đặng muốn tới gần.
Con cá ngốc kia chính là tiểu đồ đệ, mà cây lục bình là hắn cũng hóa thân thành rong, chủ động quấn lấy, lại không chịu buông tay.
Lâm Vãn vẫn luôn nhắm hai mắt, điều này khiến Thanh Việt càng thêm yên tâm lớn mật đưa tay bắt lấy tay của cô.
Không có tiểu đồ đệ bên cạnh, hắn sinh ra loại tâm tư kia, đồng thời sau khi tiết tinh nguyên, lo nghĩ lại nhiều hơn khoái cảm, chỉ có lo lắng thật nhiều đối với việc phá giới. Bây giờ người khiến hắn động tình đang ở trước mắt, ngược lại hắn không quan tâm được nhiều như vậy, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cho nên nói có một số việc, ngay cả thần tiên cũng khó cản.
Khóe miệng Lâm Vãn giật một cái, ngay lúc tay cô bị một bàn tay nóng hổi mà to lớn bắt lấy, đáy lòng chợt hiện lên vài phần dự cảm bất thường. Quả nhiên sau một lát, tay của cô đã bị dẫn dắt hướng bên kia tìm tòi, cuối cùng tiếp xúc thân mật cùng với tiểu Thanh Việt.
Chuyện sau đó, dường như cô cũng không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy đầu óc "Ầm ——" một tiếng chợt loạn, tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô, cô tựa như một đứa bé lén lút làm chuyện xấu, cảm giác vừa kích thích lại có chút xấu hổ.
Lúc hết thảy kết thúc, Thanh Việt thấy dáng vẻ tiểu đồ đệ vẫn không tỉnh lại, hắn vẫn ở trong nước hồ nghiêm túc nhìn tiểu đồ đệ, cuối cùng đưa tay sờ lên mặt cô.
Dường như cảm thấy mặt của cô bóng loáng trắng nõn sờ rất đã, một ngón sờ còn chưa đủ, muốn sờ thêm ba bốn ngón sờ đến nghiện.
Lâm Vãn: "Đệch, mau lấy cái tay bẩn đó của ngươi ra! Lật Xe, điện giật cho ta, điện giật chết cái tên khốn kiếp này đi!"
Hệ thống ho nhẹ một tiếng: "Giá trị lạnh nhạt tăng hai mươi điểm."
Lâm Vãn lập tức đổi giọng: "Vậy quên đi, nể tình hắn nhiệt tình như lửa với ta, coi như ta tri kỷ phục vụ cho hắn một lần đi."
Hệ thống hừ nhẹ: "Vậy cô phải mở mắt đi chứ."
Tu luyện đã sớm kết thúc, Lâm Vãn còn nhắm mắt lại ở đó giả chết, giống như đặt biệt ở lại để Thanh Việt chiếm tiện nghi vậy.
Lâm Vãn ấm ức nói: "Tay của ta run quá à, vừa rồi lực tay của hắn thật lớn mà, cũng không sợ lột trọc da mình."
Hệ thống: "..." Kí chủ đúng là đồ thiểu năng, nó nên nói cái gì nữa đây?
"Khó trách mục tiêu tăng cho cô nhiều điểm giá trị lạnh nhạt như vậy, chậc chậc. Tự mình an ủi và có người khác giúp đỡ, cảm thụ vẫn khác biệt như ngày và đêm." Sau khi hệ thống kịp phản ứng, chẹp miệng nói.
Lâm Vãn không khỏi muốn trở mặt, cái hệ thống phá hoại này, lúc nó nên thông minh thì lại vô dụng muốn chết, nhưng lúc không cần thông minh thì nó lại hiểu rõ mọi thứ.
Bản lĩnh đứng đắn thì không có, bàng môn tà đạo ngược lại là không thiếu chút nào.
Lúc Lâm Vãn mở mắt, bên trong Lãnh Tuyền vẫn là nhiệt độ ấm áp, cực kỳ giống cảm giác ở Ôn Tuyền.
Cô đưa tay cảm thụ một chút, dòng nước chảy qua giữa kẽ tay dễ chịu mà ấm áp.
Trước đó cô vẫn luôn không hiểu, rõ ràng mình là thể chất băng hàn, nhiệt độ nước của Lãnh Tuyền cũng rất thấp, lúc cô vận công nhiệt độ nước vốn nên càng ngày càng thấp mới phải, nhưng vì sao mỗi lần thanh tỉnh nhiệt độ nước đều là nóng, bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu rõ.
Đây hết thảy đều là công lao của Thanh Việt, chưa kể đến thời điểm hắn cùng mình vận công khiến nhiệt độ nước lên cao. Chỉ riêng cỗ nóng rực trên đùi lúc cuối cùng kia đã suýt chút làm bỏng cô, có thể thấy được pháp thể của Thanh Việt nóng đến dường nào.
Trong đầu của cô lại xuất hiện những cảnh tượng không thể miêu tả kia, đáy lòng không khỏi xấu hổ, có điều thần sắc trên mặt lại không có chút thay đổi nào.
Lâm Vãn càng không ngừng tiến hành ám thị tâm lý cho mình: Ta là mộ đứa thiểu năng phản ứng cực chậm, sư phụ làm chuyện xấu hổ đối với ta, nội tâm của ta cũng không hề dao động. ( ̄ - ̄)
Đến lúc cô đi ra, quả nhiên nhìn thấy Thanh Việt lại ngồi trước bàn cờ, làm bộ xếp quân cờ.
Không đợi Lâm Vãn lên tiếng, Thanh Việt đã phất phất tay để cô ra ngoài, cô không khỏi bĩu môi, quả nhiên xài xong lập tức ném, đúng là tra nam điển hình. ╭(╯^╰)╮
Cô phàn nàn với hệ thống: "Lúc trước khi hắn nắm chặt tay của ta để ta hỗ trợ cũng không phải như vậy, rõ ràng là nhiệt tình như lửa với ta."
Hệ thống trấn an cô: "Tha thứ cho hắn đi, tiểu xử nam lần đầu tiên để một cô bé giúp hắn, sau đó còn muốn duy trì hình tượng của mình, khẩn trương là khó tránh khỏi."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn lập tức kêu ầm lên: "Nói bậy, khẩn trương đâu ta không thấy, rõ ràng hắn đang làm bộ làm tịch."
Hệ thống chẹp miệng nói: "Cô thấy ai làm bộ làm tịch bằng cờ năm quân* chưa?"
Lâm Vãn: "..." Hình như không có.
*Cờ năm quân (五子棋): loại cờ có 5 quân, cờ ca rô, cờ Renju
***
Bích Lạc gần như là một đường hộc máu đi đến chỗ Vị Minh chân nhân, ngũ tạng lục phủ của nàng ta đều hoại tử, trong lòng thầm hận Thanh Việt chân nhân ác độc, chỉ một chưởng chính là muốn mạng của nàng ta, căn bản không cho nàng ta đường sống.
Mà một chưởng kia rõ ràng chính là nhằm vào một mình nàng ta, còn lại mấy tên sư huynh đệ đều chỉ chịu trách phạt mà thôi, nhiều nhất là sau này sẽ có ảnh hưởng nho nhỏ đến tu luyện, sẽ không mất mạng, nhưng lại là hung ác hạ độc thủ với nàng ta như thế.
May là thần không biết quỷ không hay để nàng ta còn sống chống đỡ được một hơi này, nếu như không phải nàng ta không ngừng nhồi nhét linh dược trị thương tốt nhất vào miệng, chỉ sợ giờ phút này nàng ta đã sớm chết.
Nàng ta gắng gượng chống đỡ một hơi đến trước mặt Vị Minh chân nhân, chỉ kịp hô một tiếng sư phụ liền hôn mê bất tỉnh.
May mắn là Vị Minh chân nhân không hề từ bỏ nàng ta, cứu được nàng ta về, nhưng tu vi của nàng ta đã bị hủy hết, chỉ sợ sau này cũng không còn cách nào tu luyện.
"Sư phụ, người phải cứu con. Tần Khuynh nhất định đã bị Lâm Vãn giết chết, Thanh Việt chân nhân căn bản không cho con đường sống, lẽ ra hắn nên thân cận với người có thể chất băng hàn, nhưng là hạ tử thủ với con, con không tin trong đó không có ẩn tình." Mỗi khi Bích Lạc nói một câu đều cảm thấy càng thêm tức ngực, trong cổ họng toát ra một cỗ vị tanh ngọt, dường như tùy thời đều có thể phun ra một ngụm máu, cực kỳ khó chịu.
Đối diện nàng ta là một phụ nhân xinh đẹp chừng ba mươi tuổi ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt như đang tu luyện, trên mặt của bà ta không vui không buồn, dù là giờ phút này đệ tử của mình sắp phải chết, cũng không có sóng gió gì lớn.
"Ngươi có dò xét ra đệ tử mà Thanh Việt thu kia là pháp thể gì không?" Qua một lát sau, Vị Minh chân nhân mới mở miệng.
"Đệ tử không biết, nhưng lúc Lâm Vãn nhập tông môn thì không có bất kỳ pháp thể gì, vẫn là phế linh căn, nếu không phải như vậy thì đã không nằm trong đám đệ tử ngoại môn rồi." Bích Lạc cụp mắt, không dám nhìn bà ta, trước đó Vị Minh chân nhân phái nàng ta xuất thủ, dặn dò điều tra linh căn của Lâm Vãn, nhưng Bích Lạc và Tần Khuynh có tình cảm rất tốt, nhất thời cảm xúc kích động nên đã quên chính sự, muốn chờ tra tấn Lâm Vãn một phen rồi sau đó lại dò xét cũng như nhau thôi.
Nào biết lúc sau Thanh Việt chân nhân xuất thủ làm nàng ta bị thương, mọi tính toán đều thất bại.
Vị Minh chân nhân câu môi cười lạnh: "Phế vật."
Trên mặt bà ta mặc dù mang nụ cười, nhưng kinh khí xung quanh thân thể dường như đang chuyển động, hiển nhiên là đang phẫn nộ.
Trê mặt Bích Lạc hiện lên mấy phần lo sợ, vội vàng cầu xin tha thứ: "Chân nhân tha mạng, mặc dù đệ tử bị phế tu vi, nhưng pháp thể vẫn còn, sau này nhất định có thể có tác dụng. Chỉ cần Thanh Việt chân nhân còn cần người có thể chất băng hàn thể chất, đệ tử nhất định có thể tiếp cận —— "
Nàng ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên im bặt.
Chỉ thấy Vị Minh chân nhân bỗng nhiên mở mắt, bấm tay thành trảo hướng ra không trung, Bích Lạc đã bị bà ta bóp cổ.
Thân thể của nàng ta nương theo dòng linh khí phun trào của Vị Minh chân nhân, chậm rãi trở nên khô quắt suy kiệt, giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ chậm rãi từ từ khô héo.
Thẳng đến cuối cùng, nàng ta trở thành một bộ thây khô, mà sắc mặt Vị Minh chân nhân lại hồng hào vui vẻ, tựa như bỗng nhiên trẻ hai ba tuổi.
Quỷ dị nhất chính là, vầng trán vốn không có gì của bà ta lại lóe ra một nốt chu sa, chỉ có điều nốt chu sa này màu sắc ảm đạm, còn cực kỳ không ổn định, lúc ẩn lúc hiện.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hiện tại liền để ngươi phát huy tác dụng."
Vị Minh chân nhân cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy cái trán dâng lên một mảnh cực nóng, ngón tay khẽ điểm, cái ghế cách đó không xa liền bị băng sương bao trùm.
Trong mắt bà ta hiện lên mấy phần mừng như điên, lập tức lấy ra một cái gương đồng ra soi chính mình.
Kết quả là nốt chu sa trên trán sau khi trải qua mấy lần thoáng hiện, cuối cùng vẫn biến mất, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.
Bà ta tức giận đến nỗi mặt mày dữ tợn, bỗng nhiên ném gương đồng một cái, gương đồng vốn có bảo quang bắn ra bốn phía lập tức vỡ thành mảnh vụn.
"Đáng hận, đã hấp thụ nhiều pháp thể Băng Phượng như vậy nhưng vẫn không thể biến thành pháp thể Băng Phượng. Đều là phế vật!" Hai mắt bà ta đỏ ngầu, đã sớm không còn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng trước đó đâu nữa, trái lại khí tức quanh thân còn cực kỳ đáng sợ.
Trên con đường tu tiên vốn long đong, tư chất thiên phú đều có cao thấp, không ít người sau khi đạt tới cảnh giới nhất định lại khó tiến thêm một bước. Vị Minh chân nhân cũng là như thế, trên thực tế thọ nguyên của bà ta đã sắp hết, nếu thật sự không thể gần thêm một bước sẽ phải thân tử đạo tiêu*, nhưng mà bà ta không cam tâm.
*Thân tử đạo tiêu (身死道消): tử vong, đạo hạnh tiêu tan.
Trong một lần lịch luyện ngẫu nhiên đạt được một bản ma công, giảng giải một loại thuật làm thế nào để hấp thụ pháp thể và tư chất của người khác để bù đắp cho mình, vì thế bà ta bắt đầu vơ vét đệ tử có được pháp thể Băng Phượng.
Tần Khuynh vốn là người có tư chất tốt nhất trong đám đệ tử bà ta nhận, bà ta cũng định bồi dưỡng, thế nhưng còn chưa kịp lợi dụng thì đã chết không rõ ràng rồi.
"Thanh Việt đáng chết, hắn có thiên tư cao như vậy, cũng không cần biến thành pháp thể Băng Phượng, tội gì cướp người với ta." Vị Minh chân nhân càng nói càng tức, nhưng lại không thể làm gì.
Đừng nói là bà ta bây giờ, cho dù sau này bà ta thật sự biến thành pháp thể Băng Phượng cũng không có cách nào chống lại Thanh Việt, cho nên cũng chỉ có thể thầm hận sau lưng.
***
"Haizz." Đây là lần thứ mười tàm Lâm Vãn thở dài hôm nay.
Từ khi cô chuyển vào điện của Thanh Việt, vị sư phụ này dứt khoát phát huy sự không biết xấu hổ đến vô cùng tinh tế. Trước đó chẳng qua là gọi cô đến luyện công một canh giờ mà thôi, hiện tại là cả một ngày, ngoại trừ đi ngủ ra, còn lại là ngay cả ăn cơm cũng mặt đối mặt.
Giữa lúc luyện công đang tăng trưởng, thời gian luyện công đường đường chính chính lại giảm bớt, còn lại đều là tận tình chơi đùa.
Trò chơi của hai người tương đối nhiều, tỉ như chơi nước chơi đụng chạm chơi tiểu Thanh Việt.
Đương nhiên việc này trên cơ bản đều là một mình Thanh Việt chơi, Lâm Vãn đều là nhắm mắt lại cảm thụ hết thảy.
"Haizz ——" cô lại thở dài một hơi.
Hệ thống đã sắp bị cô phiền chết, cảm giác tiếng thở dài của cô sâu tận xương tủy làm người ta ghét, không khỏi lên tiếng oán cô: "Kí chủ, bộ cô dục cầu bất mãn hả?"
Lâm Vãn lập tức phản bác: "Cứt chó chứ bất mãn, tay của bà đây là túng dục quá độ. Đáng thương cho đôi tay ngọc ngà của ta, đã lên vết chai rồi này. Sao tiểu Thanh Việt của hắn vẫn chưa bị lột trọc da?"
Hệ thống hì hì gượng cười: "Bởi vì Lạnh Nhạt có thiên phú dị bẩm nha, tiểu Lạnh Nhạt chính là cứng như sắt thép, không phải là loại người như cô có thể hiểu được đâu."
Lâm Vãn hừ lạnh: "Sao ta lại không hiểu hả, nó có mấy nếp nhăn ta đều biết rõ ràng đó."
Hệ thống cảnh cáo cô: "Kí chủ, lời vừa rồi của cô đã chạm giới hạn cua đồng, vượt qua sẽ bị điện giật!"
"Cút!" Lâm Vãn sắp bị làm tức chết, trước đó cô và Bạo Ngược muố muối ủ ủ cũng không bị điện giật, hiện tại ngoài miệng nói hai câu thô tục đã bị cảnh cáo, kỳ thị giới tính, được lắm!
Còn không đợi cô thở dài lần nữa, mệnh bài trong tay áo vang lên lần nữa, Lâm Vãn lập tức cảm thấy tay mình lại bắt đầu nóng rát.
Cô thật sự không muốn phải sờ thứ đồ chơi tiểu Thanh Việt không may kia nữa đâu.
Nhưng dù trong lòng có thế nào thì trên mặt ngược lại là không biểu lộ ra chút nào, cô đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút rồi đi về phía chủ điện.
"Sau đó sẽ có đại hội chọn lựa đệ tử, mỗi vị chân nhân đều phải dẫn đệ tử đi tham gia, không được vắng mặt. Vi sư chỉ dẫn ngươi cho có mặt thôi, ngươi không cần khẩn trương." Hắn nói xong câu đó, lại đặt một cấm chế lên người cô, hiển nhiên là vì bảo vệ cô.
Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, may mà cuối cùng cũng không phải lại muốn thân thể cô nỗ lực thực hiện, thịt cá mỗi ngày cô vẫn không chịu nổi.
Chờ sau này có cơ hội, cô nhất định phải nhắc nhở sư phụ nhà mình, túng dục quá độ không tốt, dễ dàng khiến tuyến tiền liệt xảy ra vấn đề.
Có điều ý nghĩ này vừa mới nhảy ra khỏi đầu cô, hệ thống lập tức nhảy ra đả kích cô: "Không hề nhá, Lạnh Nhạt thiên phú dị bẩm, loại chuyện này không liên quan đến hắn."
Nói thật, hệ thống không nói lời nào sẽ không có ai nói nó câm điếc.
Tác giả có lời muốn nói: chương gấp đôi xong rồi nha, canh một ba ngàn chữ cảm giác không thể nhìn, ta liền đặt ở một chương, ngày mai ngày nghỉ lễ, ta chuẩn bị phấn đấu một vạn chữ, các ngươi nhiều cổ vũ một chút ta à (づ ̄3 ̄)づ╭? ~
Cảm tạ một đợt bá vương phiếu a, tạ ơn, cúi đầu ~