Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Lâm Vãn ngớ ra, đối mặt với ngài chú hề "Đứng Đắn" trước mặt, cô cũng không biết phải phản bác làm sao nữa.
"Có ai từng nói rằng anh rất đứng đắn chưa?" Cô quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ngài chú hề hơi sững sờ, ngay sau đó hai mắt lại tỏa sáng tựa như đã phát hiện bảo bối gì đó vậy, kéo cô vào trong ngực, hung hăng dùng sức ôm lấy.
"Bé đáng yêu, tôi muốn yêu em." Hắn vừa nói vừa hôn bẹp lên mi tâm của cô một cái.
Hệ thống "Đinh" một tiếng: "giá trị đứng đắn tăng một điểm."
Lâm Vãn: "..." Cho nên đến tột cùng là cô đã làm gì vậy? Cứu vớt Địa Cầu thì còn là cống hiến cho thế giới, vì sao Đứng Đắn vừa gặp cô đã cho cô nhiều giá trị đứng đắn như thế?
"Tôi cũng muốn yêu anh." Lâm Vãn không hề khách khí hôn lại hắn một cái.
Đối với mục tiêu hào phóng như vậy, tất nhiên cô cũng không keo kiệt nước bọt, hôn một cái lại tăng một điểm giá trị đứng đắn vẫn rất có lời.
Tiếng "Đinh" vang lên lần nữa, cực kỳ êm tai.
"Giá trị đứng đắn lại tăng lên một điểm, 6666*, chuyện này được nha. Ký chủ, xem ra thế giới này ta có thể nằm theo cô mà thắng rồi. _(:3" ∠)_ "
*6666: ý chỉ rất trâu bò.
Nếu như hệ thống có thể thực thể hóa, chắc hẳn giờ phút này nhất định nó sẽ ôm móng vuốt, mắt lấp lánh đáng thương.
Đáng tiếc Lâm Vãn rất chướng mắt tên chóa nâng cao giẫm thấp này, căn bản không thèm để ý tới nó, tiếp tục ôm Đứng Đắn hôn thêm cái nữa, hôn một cái tăng một điểm, có ngu mới không hôn.
Ngài chú hề không nói chuyện, chỉ nheo mắt nhìn cô: "Em rất đặc biệt, bé đáng yêu. Chú hề vốn là kẻ đem đến niềm vui cho người khác, cho nên tôi sẽ tặng em một món quà nhỏ ~ "
Đường cong đỏ tươi trên mặt hắn ngày càng giương cao, nhìn hết sức vui vẻ.
Lâm Vãn chớp chớp mắt, vô cùng hưng phấn chờ đợi món quà của hắn, anh trai hề này nhìn có vẻ rất lợi hại, chỉ riêng mới vừa rồi lúc ôm cô vào trong ngực đã suýt nữa làm cô xì cả ruột gan ra.
Ngài chú hề cười với cô, cô cười lại còn ngọt hơn cả hắn.
Lâm Vãn dùng hết sức lực toàn thân bày ra ý muốn của chính mình, ngài chú hề, tôi thích anh đó nha, cho nên anh cũng thích tôi chứ hả?
Chú hề bỗng nhiên ôm lấy cô, sau đó ném về phía xa xa.
"A --" Lâm Vãn dùng một vòng cung xinh đẹp rơi vào giữa đám Zombie, cô nện vào một Zombie cực kỳ chính xác khiến đầu của nó bể tung tóe văng ra cả huyết tương.
Lâm Vãn tức cười đến run chân, nếu không phải hệ thống bắt đầu dùng điện chích cô thì cô đã chết ở nơi đó rồi.
Cô vừa khôi phục lý trí lập tức vắt chân lên cổ bắt đầu chạy, trong lòng càng không ngừng chửi mắng thằng hề bệnh thần kinh kia, đừng để cô gặp lại tên thiểu năng đó lần hai, nếu không nhất định cô sẽ vặn trứng trứng của hắn xuống làm bi đánh.
Kết quả lúc cô lảo đảo chạy tới, chú hề vẫn còn đứng ngay chỗ cũ, thậm chí còn toét miệng cười với cô.
"Bé đáng yêu, dáng vẻ em thét lên càng thêm đáng yêu chết được!" Hắn chớp chớp mắt với Lâm Vãn, chỉ có điều thuốc màu trên mặt hắn đã sớm trôi bớt cho nên cũng không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
"Đinh --" Tiếng hệ thống vang lên lần nữa: "Giá trị đứng đắn tăng mười điểm, mời ký chủ tiếp tục cố gắng."
Lúc này Lâm Vãn không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí trong lòng của cô còn hơi khủng hoảng, lập tức kháng nghị với hệ thống: "Lật Xe, mi đui rồi đúng không? Thằng cha Đứng Đắn này là một tên bệnh thần kinh đó, hắn đang giả vờ chính đáng đó có biết không? Ngay cả Bạo Ngược cũng chưa chơi ra được cảm giác kích thích tim này đâu, ta sắp chết rồi đây nè."
Lật Xe cũng không vì vậy mà thay đổi, ngược lại còn tâm bình khí hòa giải thích cho cô: "Giả vờ chính đáng cũng là một loại đứng đắn đó. Bạo Ngược là thế giới đầu tiên, độ khó thấp nhất, đương nhiên không khơi nổi nhịp tim rồi. Nếu cô cảm thấy chưa đủ kích thích, ta sẽ xin với tổng bộ để cô có thể gặp lại hắn ở mấy thế giới cuối cùng, tương tác cùng hắn một tẹo, đảm bảo cô sướng đến phát nổ luôn!"
"Cút!" Lâm Vãn mắng lại nó không thèm nể nang mặt mũi gì.
Lâm Vãn không muốn để ý đến Đứng Đắn nữa mà chỉ muốn chạy, đột nhiên cô lại bị hắn ôm lấy lần nữa, không thể động đậy chút nào.
"Em nhìn đi, những Zombie kia đều rất sợ em. Em chạy cái gì chứ." Hắn chớp chớp mắt, đưa tay chỉ về phía đám Zombie kia.
Lâm Vãn dùng động tác chậm quay đầu lại, đám Zombie lúc đầu cứ đuổi theo cô không tha kia bây giờ đang lung lay cách cô ba bốn mét không dám tiến lên, dường như chúng đã bị một màn chắn vô hình ngăn cản lại.
Cô cũng đột nhiên nhớ tới, lúc vừa mới bị ném vào đống Zombie, nếu vẫn giống như trước chỉ sợ cô đã sớm bị chia ra ăn, nhưng vừa rồi cô phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết như vậy hẳn là đã sớm khiến đám Zombie chú ý, nhưng cô lại có thể chạy ra ngoài mà không bị tổn hao lông tóc gì.
Mà đám Zombie sau lưng kia tựa như hiểu rõ được đoạn khoảng cách này chính là giới hạn của chúng, không dám tiến về phía trước một bước, chỉ lắc lắc lư lư đi tới đi lui.
Cả người Lâm Vãn đều run lên, vốn dĩ việc xuyên đến thế giới Zombie đã khiến cô cảm thấy rất huyền ảo, hiện giờ lại gặp được cảnh tượng quỷ dị như vậy, cô càng thêm không biết nên nói gì.
Phim Zombie cũng chưa kích thích thế này đâu!
"Anh anh anh --" Lâm Vãn bỗng nhiên nhảy ra phía sau một bước dài.
Cô nhớ tới trước đó có xem trong tiểu thuyết, có Boss Zombie do đẳng cấp quá cao nên đã xuất hiện hình dạng giống hệt con người, bọn chúng không còn là loại thi thể vụng về kia nữa, cũng không vì miếng ăn mà không thể khống chế nổi chính mình.
Ngược lại loại Zombie cao cấp này có trí tuệ, có tất cả những dấu hiệu của một con người, thậm chí còn thích ăn mặc sạch sẽ, âu phục phẳng phiu mặt người dạ thú, nhưng trên thực tế bọn chúng không có tình cảm, bọn chúng vẫn là một loại thi thể, vẫn vì thức ăn mà sống.
Nhưng chẳng qua bọn chúng chỉ giỏi che giấu hơn so với Zombie cấp thấp mà thôi, còn thân phận kẻ săn mồi thì vẫn không thay đổi.
Ánh mắt Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào hắn, cả người như bị giẫm phải đuôi, lông toàn thân muốn dựng hết cả lên.
"Lật Xe, mi mau xem thử coi con hàng này có phải vua Zombie không?" Cô quyết định xin hệ thống giúp đỡ.
Lật Xe quét qua một lần: "Không phải, ta xem rồi, thể trạng rất tốt, khỏe như trâu. Còn là một anh giai thiên phú dị bẩm, chúc ký chủ tính phúc!"
Đối mặt với loại thời khắc nguy cấp này mà hệ thống vẫn chỉ nhớ tới phương diện kia, chuyện này khiến Lâm Vãn cảm thấy vô cùng đau lòng: "Cút trong một nốt nhạc cho ta, ta chỉ nói -- "
"Cô nói nhiều lần lắm rồi." Hệ thống không đợi cô nói hết lời đã chặn miệng cô lại.
Ngài chú hề dường như biết cô lo lắng, vươn hai tay bày ra dáng vẻ vô tội.
"Tôi không phải là người xấu đâu, bé đáng yêu, em đừng sợ. Tôi chỉ vừa mới cho em uống thuốc ức chế, một loại thuốc có thể ức chế Zombie mà thôi. Tôi là đội trưởng Đội săn Zombie Chú Hề, cho em xem huy hiệu của đội nè."
Hắn vừa nói vừa lộ ra huy hiệu đội được thêu trước ngực, một cây gậy gỗ được khăn gấm màu xanh che kín một nửa, nhìn sao cũng thấy hạ lưu.
Phía dưới còn kèm theo một hàng chữ: Đội săn Zombie Chú Hề.
Lâm Vãn thấy hơi do dự, hệ thống đã nói đây là Đứng Đắn, cô nhìn sao cũng thấy đây là tên thiểu năng, nhưng cô cũng không còn cách gì, chỉ có thể đi theo hắn.
Nếu cách hắn quá xa, cô sẽ không có biện pháp nào xoát giá trị đứng đắn được.
Có trời mới biết rốt cuộc số liệu nội bộ của Lật Xe đã xảy ra chuyện gì mà để cô gặp được tên bệnh thần kinh này, còn tên là Đứng Đắn, tên này mà đứng đắn, cô sẽ chặt trứng xuống cho hệ thống làm bi đá.
"Ký chủ, cô đừng có coi thường ta không phải con gái, chuyện cô không có trứng ta vẫn biết rất rõ nhá." Lật Xe lập tức trồi lên phá, sắc mặt Lâm Vãn càng thêm khó coi.
Nhưng cô không nói chuyện, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Cũng may là trên đường đi ngài chú hề này đều cực kỳ bình thường, thậm chí còn chủ động giải quyết mấy con Zombie, lúc này mới khiến Lâm Vãn hơi yên lòng.
Cứ cho là ngài chú hề có muốn lấy cô nấu canh uống thì cũng phải nuôi cô béo một tí, nhìn dáng vẻ gầy trơ cả xương của cô mà xem, nói thật, ngay cả nấu canh cũng không có vị thịt đâu. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn theo anh vào căn cứ, căn cứ của con người thời mạt thế, cho dù là căn cứ cỡ lớn tương đối an toàn nhưng bốn phía cũng hơi rách nát, không thể nào so được với thời bình.
"Ngài chú hề, ngài chú hề!" Một đám con nít trong căn cứ nhìn thấy anh thì vội vàng chạy tới.
Cho dù là mấy hạt đậu nhỏ chỉ vừa biết đi cũng loạng chà loạng choạng chạy về phía anh, thậm chí còn có mấy đứa bé quá nhỏ đang được mẹ ôm trong lòng.
Trên mặt của bọn họ đều toát ra sự tha thiết, có vẻ đều đang chờ ngài chú hề trở về.
"Ngoan, tất cả mọi người xếp thành hàng nào, ngài chú hề sắp phát quà cho mọi người đây!" Hắn vừa nói vừa lấy ra ba viên kẹo nhỏ từ trong túi, tung hứng lên xuống.
"A a a ~ có quà kìa, ngài chú hề tuyệt quá!" Một đám trẻ con đều rất nghe lời anh, từng đứa xếp thành hàng, ánh mắt chăm chú nhìn kẹo trong tay anh không rời mắt.
Lâm Vãn đã chủ động tránh sang một bên để những đứa trẻ này có đủ không gian, thời khắc này người đàn ông mới có dáng vẻ của một chú hề chân chính.
Anh thoải mái cười to, thỉnh thoảng lại chớp mắt, cố gắng biểu diễn mang đến sự vui vẻ cho những đứa trẻ này.
Lúc những viên kẹo kia được tung trọn một vòng, trong tay của anh sẽ có nhiều thêm một viên kẹo, sau đó chia cho đứa bé đang đứng đầu tiên.
Sau khi đứa nhóc được chia kẹo xong thì lập tức rời đi vô cùng vui vẻ, tiếng la chói tai vang lên cả quãng đường chạy, vẻ mặt của bé con kế tiếp đứng ở trước mặt anh cũng mong đợi vô cùng.
Đến tận khi tất cả trẻ con đều nhận được kẹo, anh còn cho những người mẹ đang ôm con kia mỗi người một viên.
Thật ra viên kẹo rất nhỏ, nhưng khi còn bé Lâm Vãn rất thích ăn loại kẹo hoa quả được bọc giấy nhiều màu, hơi chua nhưng ăn rất ngon, giấy gói kẹo rất xinh đẹp, đặt dưới ánh nắng sẽ hiện ra đủ mọi màu sắc.
Cô sẽ dùng giấy gói kẹo kia để gấp hạt giấy, còn về phần viên kẹo thì ít nhất cô phải ăn tám đến mười viên mới chịu thôi.
Nhưng đối với đám trẻ hiện giờ mà nói, giá trị của một viên kẹo có thể đổi lấy một bữa cơm của cả nhà. Hiện tại kẹo chính là mặt hàng xa xỉ, về phần loại lương thực quý giá như cơm và các loại lương thực làm từ gạo đã biến thành bánh bột ngô, lần đầu ăn chắn chắn sẽ bị đau họng, trước kia chỉ dành cho heo ăn, nhưng hiện giờ đến người còn không có đồ ăn thì nói gì đến heo.
"Bé đáng yêu, đừng đau lòng. Tôi để dành loại kẹo ngon nhất cho em nè!"
Chú hề đã chia kẹo xong, thấy cô đang ngẩn người thì không khỏi thấp giọng trấn an một câu.
Vừa dứt lời, trên tay của anh chợt xuất hiện một cây kẹo mút, còn là nhãn hiệu cô thích ăn.
"Nhanh cất kỹ đi, nếu để đám quỷ con kia nhìn thấy thì tiêu luôn đó." Chú hề vừa nói vừa dùng bàn tay phủ lên tay cô.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, gần như đan tay vào nhau, chỉ có điều giữa tay hai người là một cây kẹo mút.
Lâm Vãn hoàn hồn, nhìn chú hề đã bị phai đi lớp hóa trang, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, không khỏi thấp giọng nói: "Ngài chú hề, tôi thích vị xoài, lần sau cho tôi vị xoài nhé."
Chú hề nhíu mày, dường như thấy hơi bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Đã là lúc nào rồi mà cô còn kén ăn!"
Hai người một trước một sau vào trong căn cứ, khi nhìn thấy ngài chú hề thì gần như tất cả mọi người đều gật đầu chào hỏi, nụ cười dịu dàng trên mặt kia cũng không phải giả vờ, có vẻ đa số người trong căn cứ đều rất thích anh.
"Bé đáng yêu, em có nhà không?"
"Không có."
"Người nhà của em đâu?"
"Chết rồi."
"Vậy em còn họ hàng để nương tựa không?"
"Không có, dù họ hàng nhà tôi có còn sống đi nữa thì chắc chắn cũng muốn bóp chết tôi, sẽ không có ai thích tôi đâu. Hì hì, ngài chú hề, tôi không giống như anh được mọi người yêu thích, tôi chỉ là chuột chạy qua đường người người muốn đánh mà thôi." Lâm Vãn nâng gương mặt xinh đẹp lên, cười hì hì không tim không phổi nói.
Ngài chú hề không nói gì, chỉ đưa tay sờ đầu cô tựa như muốn an ủi.
"Vậy đi cùng tôi đi, Đội săn Zombie Chú Hề của chúng tôi còn thiếu một cô búp bê, cô làm nhé?" Anh hỏi.
Lâm Vãn gật đầu chẳng cần suy nghĩ, ngài chú hề này nhìn có vẻ không thiếu tiền, có thể lấy ra nhiều kẹo để chia cho đám trẻ trong căn cứ như vậy, có thể thấy được anh ta giàu có đến mức nào, cộng thêm Lâm Vãn cũng không có chỗ đi, còn phải xoát đầy giá trị đứng đắn của anh ta.
Dù chú hề không hỏi cô thì cô cũng phải mặt dày mày dạn đi theo.
"Lật Xe, ta thu lại lời vừa rồi, Đứng Đắn vẫn rất đứng đắn. Hắn là người tốt nhất mà ta từng gặp, Bạo Ngược chỉ biết đe dọa ta, Lạnh Nhạt chỉ đút ta ăn cháo. Ha ha --" Tâm trạng Lâm Vãn tốt, bắt đầu tán gẫu cùng hệ thống.
Đương nhiên Lật Xe đã từng bị cô cà khịa nhiều lần như vậy sẽ luôn có lúc khó ở, ví như hiện tại.
Nó cho Lâm Vãn một nụ cười lạnh: "Đúng rồi, dù sao cô cũng đá bọn họ thôi. Đối xử tốt với cô thì thà nuôi con chó còn hơn, ta nghĩ hiện giờ nhất định là bọn hắn đang hối hận vô cùng, chỉ cần nhìn thấy cô sẽ ngũ mã phanh thây cô!"
Lâm Vãn: "..."
"Được, ta hiểu rồi, cô khỏi phải nói nữa. Ta cút là được!" Lật Xe hừ lạnh một tiếng, lập tức không để ý đến cô nữa.
Lâm Vãn chưa kịp nói gì đã lập tức cảm thấy mình tội ác tày trời.
"Mi quay lại đây, rốt cuộc là cuối cùng có xoát đầy giá trị lạnh nhạt không?" Đến giờ Lâm Vãn mới nhớ tới chính sự.
"Đầy."
"Vậy chẳng lẽ chỉ có chết mới có thể đầy? Vì sao ta xoát lâu như vậy mà Lạnh Nhạt vẫn không chịu cho ta?" Lâm Vãn ưu sầu hỏi một câu.
Nói thật ở thế giới thứ nhất cô chết trước nên cũng không biết Bạo ngược sống như thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại Lâm Trí bảo vệ tỷ tỷ như vậy, đặt sinh tồn của tỷ tỷ lên hàng đầu, chắc hẳn khi Lâm Vãn chết rồi thì Lâm Trí tuyệt đối không dễ chịu. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ở thế giới thứ hai, có lẽ Lạnh Nhạt đã nhận ra được gì đó, lúc hắn nói không muốn thấy cô mà sẽ thả cô đi, có là Lâm Vãn cũng có chút không đành lòng, nếu có thể bất tử thì vẫn đừng nên chết thì hơn.
"Không phải." Hệ thống trầm mặc một lát, dường như đang cân nhắc có nên nói cho cô hay không, cuối cùng mới nói: "Hắn là không chịu cho cô. Hắn ghen tỵ với Cố Chấp, trong lòng còn bất mãn với cô nên giá trị lạnh nhạt mới chưa xoát đầy."
"Cái gì, không phải Cố Chấp cũng chính là hắn hay sao? Đùa gì vậy, đừng tưởng rằng cách thức hóa thì không biết nhá, không phải cũng ăn ta như thường à!" Lâm Vãn cực kỳ không biết xấu hổ phản bác, nói cái gì cũng được, nhưng kiên quyết không thể xoá bỏ cố gắng của cô trước đó.
"Đại khái là ghen ghét Cố Chấp chơi xe chấn trên trời với cô chăng? Có thể hắn cũng muốn chơi phi thuyền vũ trụ, kết quả hai người các cô chơi trước, đến lần sau hắn lại cùng cô chơi máy bay trực thăng, hình như không đã nghiền lắm." Hệ thống cân nhắc nói, nó không phải lão tài xế, không hiểu nhiều những tình tiết của lão tài xế kia.
Lâm Vãn: "..." Hình như cũng có lý lắm.
Quả nhiên như Lâm Vãn suy đoán, ngài chú hể đơn giản chính là ngài thổ hào nạm vàng.
Bọn họ dừng trước một căn biệt thự đặc biệt xa hoa, đẩy cửa ra thì thấy bên trong có năm sáu người đang vây quanh đánh bài poker, trong đó có một cặp nam nữ hình như thua đặc biệt nhiều, trên mặt bị dán đầy giấy.
"Thu bài lại hết đi."
"Lão đại, lão đại về rồi!"
"Woa, cô gái nhỏ xinh đẹp này là ai vậy? Lão đại, là chị dâu anh chọn được ạ?"
Mấy người khác lập tức thu bài poker lại, nhìn thấy Lâm Vãn dứng bên cạnh chú hề thì sôi nổi huýt sáo, có hai anh em sinh đôi còn mang vẻ mặt cười nhạo nhìn ngài chú hề.
"Đây là búp bê tôi tìm được, cô ấy rất yếu đuối, đối đãi cho cẩn thận một chút, nếu không đừng trách tôi trở mặt."
Ngài chú hề vừa dứt lời, mấy tiếng huýt sáo cứ vang lên liên tục, hiển nhiên mọi người có vẻ cực kỳ hoan nghênh cô búp bê mới tới này.
"Rốt cuộc cũng có búp bê, bằng không cái đội này của chúng ta đúng là dị dạng, mỗi lần biểu diễn đều mệt chết tôi. Nếu đã có búp bê, chỉ cần cô ấy lên sân khấu làm vài động tác thì chúng ta có thể tranh thủ thời gian rồi~ "
Lâm Vãn hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, lúc ấy cô cho rằng búp bê chỉ là biệt danh ngài chú hề tùy ý đặt, giống như khi anh ta gọi cô là bé đáng yêu vậy.
Nhưng bây giờ nghe những lời mà tiểu đồng bọn của anh ta nói thì có vẻ như còn có ẩn tình khác, cô không khỏi nhíu mày.
"Hì hì, búp bê chị đừng nhíu mày, khó coi lắm, lại đây em trang điểm cho chị." Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn bắt lấy tay của cô, trực tiếp kéo cô vào phòng.
Hai anh em sinh đôi có vẻ ngoài xinh đẹp kia cũng đi theo, cô bé kia lại ngăn bọn họ lại: "Mấy cậu không được vào, nam nữ thụ thụ bất thân."
Cặp sinh đôi đồng thời trừng mắt, nhìn qua tựa như cùng một người: "Bọn mình còn là vị thành niên, không sao cả, lúc búp bê thay quần áo thì bọn mình sẽ ra ngoài."
Vài người hi hi ha ha lôi kéo Lâm Vãn tiến vào một căn phòng, gian phòng này rất cao, chắc là có một tầng lầu vốn nên ở đây, nhưng cầu thang đã bị phá hủy, cả phòng trở nên rất lớn, hầu như đủ cho ba người ở, nhưng ngoại trừ một cái giường ra thì ngay giữa không trung còn treo một đoạn dây thép.
"Em là Nghi Quân, nghi gia nghi thất lại Nghi Quân*." Cô bé tự giới thiệu trước, cặp sinh đôi bên cạnh lại xen vào: "Thật ra chính là muốn cô ấy tìm được lang quân như ý, hì hì..."
*Nghi gia nghi thất: Nên vợ nên chồng. Ý cả câu là vừa nên vợ nên chồng còn tìm được người chồng như ý.
"Chúng ta mặc kệ bọn họ đi, bọn họ là con trai thì sao hiểu được tâm tư của con gái chúng ta." Cô ấy nhếch miệng, rõ ràng còn là một cô gái nhỏ nhưng lại có giọng điệu của một người lớn.
"Đây là cần câu cơm của em, lúc em ngủ đều nằm ở trên đó, mặc bạch y vào thì em chính là Tiểu Long Nữ." Nghi Quân thấy cô vẫn luôn nhìn sợi dây thép kia thì thuận miệng giải thích một câu, cặp sinh đôi tiếp tục chen miệng: "Đáng tiếc cô ấy toàn bị rơi xuống, dây thép được treo quá cao, có một lần còn làm sập cả giường, ha ha ha..."
"Đó là giường gỗ, vốn định đổi từ lâu rồi."
Ba người đùa giỡn ầm ĩ, Lâm Vãn cứ ngồi trên ghế nhìn ba người truy đuổi nhau, rõ ràng vẫn còn dậy thì, nếu còn là thời bình thì chắc bọn họ chỉ cần lo thi cử, quần áo mới đồ chơi mới, nhưng bây giờ lại phải ưu sầu nghĩ cách làm sao để sinh tồn với đám người lớn ngoài kia.
Đến tận khi dưới lầu truyền đến tiếng quát lớn, ba người mới thu liễm tâm tư giúp Lâm Vãn ăn mặc trang điểm.
Mặc dù Nghi Quân còn nhỏ tuổi nhưng tài trang điểm lại rất có nghề, Lâm Vãn ngồi trước gương nhìn chiếc váy bồng bềnh mà mình đang mặc, nhất thời sững sờ.
Cô không ngờ rằng, búp bê trong miệng ngài chú hề chính là búp bê thật.
"Chị thật xinh đẹp!" Nghi Quân lôi kéo cô xuống lầu.
Dưới lầu cũng ồn ào huyên náo, thì ra mấy người còn lại đang chia đồ, cặp sinh đôi đã sớm xuống lầu cũng đang ở trong đó.
Cảnh tượng giờ phút này bác nháo như vậy nhưng ngược lại ngài chú hề cũng không có thái độ của lão đại gì, anh đang tìm kiếm thứ gì đó rất nhanh, đến cuối cùng anh đã đoạt lại một cây kẹo mút từ trong tay Nghi Quân.
"Lão đại, đó là của em mà!"
"Từ nay về sau kẹo mút vị xoài trong đội đã có chủ hết rồi, đừng hòng có ai đoạt được." Anh đưa tay ném kẹo mút lên không trung, trên mặt đắc ý.
Ngay lúc kẹo mút bay lên mức cao nhất, anh ngẩng đầu, thấy được Lâm Vãn đang đứng ở đầu cầu thang.