Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi trưa, trong nhà Thẩm An Ninh vẫn rất an tĩnh
Phòng khách không có cửa sổ, âm u vô cùng, Chân Mạch ngả ra thảm trên đất nghỉ, ngủ say sưa.
Một lát sau, phòng ngủ mơ hồ có động tĩnh, phảng phất như hai con gặm nhắm nho nhỏ nào đó đang cắn phá, đào lỗ, kêu loạn, vui đùa ầm ĩ, áp lực tiếng động mà cười khẽ, thỉnh thoảng một hai tiếng than nhẹ không thể nhẫn nại mà tràn ra, tiếng thở dốc gấp gáp làm cho người ta cảm thấy như có một con gấu đang ẩn nấu bên trong. Trên tường treo muôn vàn đồ trang sức kỳ dị, khiến phòng khách hắc ám vắng vẻ càng như một huyệt động viễn cổ nguyên thủy, yên lặng trầm trọng.
Chân Mạch quấn chặt cái chăn mỏng, gương mặt an tường trong cảnh vật dị thường càng thêm tái nhợt.
Một hồi lâu, Cao Kiến Quân mặc áo ngủ khinh thủ khinh cước từ phòng ngủ đi ra, xem Chân Mạch một chút, lúc này mới xoay người lại lôi tay Thẩm An Ninh, hai người lặng lẽ vào phòng tắm.
Đến khi rửa mặt xong, bọn họ lại nhẹ nhàng mà vào nhà bếp, đóng cửa lại, làm bữa sáng.
Trong không khí tràn ngập tiếng nói chuyện nho nhỏ cùng tiếng cười khe khẽ mơ hồ, trong phòng vốn có mở điều hòa, rất ấm áp, lúc này càng khiến cho người khác cảm thấy vui sướng.
Hai người kia ở trong nhà bếp rất lâu, kỳ thực cũng chỉ uống một ly sữa bò, ăn hai miếng bánh mì nướng.
Cao Kiến Quân nhìn gương mặt sạch sẽ tuấn tú của Thẩm An Ninh vô tư dưới nắng sớm, bao giờ cũng nhịn không được muốn ôm lấy cậu, cậu liền tránh trái tránh phải, đẩy qua đẩy lại. Hai người đè thấp tiếng cười đùa, lại tạo thành một loại tình thú khác.
Chờ rửa xong chén đĩa, Cao Kiến Quân nhìn đồng hồ một chút, sắp tới giờ đi làm chiều, anh đi thay quần áo, chuẩn bị rời đi.
Đi qua phòng khách, Chân Mạch vẫn ngủ, ngay cả tư thế cũng chẳng đổi.
————————–
Hừng đông hôm nay bọn họ mới trở về, Chân Mạch đưa bọn họ đến dưới lầu, muốn tự mình chạy xe về nhà. Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh ở trên xe ngủ một giấc, tinh thần rất tốt, tự nhiên không chịu để hắn trở lại.
Cao Kiến Quân dự định lái xe đưa hắn về, Thẩm An Ninh nghĩ cần gì phiền phức như thế, mời Chân Mạch ở tại nhà cậu luôn.
Cao Kiến Quân hiểu ý tứ của cậu, sợ Chân Mạch trở lại miên man suy nghĩ, bản thân nghĩ không ra lại rúc vào sừng trâu. Giờ anh cũng dần biết tính Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh vừa vặn tương phản. Thẩm An Ninh có chuyện gì đều có thể oang oang nói ra, sau đó ném ra sau đầu. Mà Chân Mạch cái gì cũng không nói, tất cả đều ứ đọng ở trong lòng. Hiện tại, hắn ở một mình, vạn nhất có chuyện gì, ngay cả người chiếu ứng cũng không có.
Nghĩ thế, Cao Kiến Quân thành khẩn mà nói: “Mạch Mạch, xe hết xăng rồi, không bằng cậu ở lại đây đi.”
Thẩm An Ninh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, giống trước đây thôi mà, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Chân Mạch vừa nghe liền nở nụ cười, liếc Cao Kiến Quân một cái, cái gì cũng không nói.
Cao Kiến Quân làm ra bộ dạng thành thật, nghe lời, khiến hai người trẻ tuổi buồn cười không ngớt.
“Để anh ấy ngủ ở phòng khác là được rồi.” Thẩm An Ninh cười nói. “Cho anh ấy một góc để ngủ là nể mặt mũi anh ấy lắm rồi.”
Cao Kiến Quân lập tức liên thanh: “Hoàng ân cuồn cuộn, hoàng ân cuồn cuộn.”
Chân Mạch cười theo chân bọn họ lên lầu, tuy rằng rất ít nói chuyện nhưng dường như vạn sự chẳng vướng bận trong lòng, phong khinh vân đạm.
Ba người vô cùng náo nhiệt mà ăn ăn uống uống, tắm nước nóng, Chân Mạch không khỏi giành chăn, ra phòng khác ngủ, đuổi hai người còn lại vào phòng.
Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh đều biết tính tình hắn, cũng không miễn cưỡng, để hắn đi.
Không nghĩ tới, hắn ngủ ngon như thế.
——————-
Cao Kiến Quân đi tới cửa, đổi giầy, kéo Thẩm An Ninh qua ôm chặt lấy, hôn cậu một hồi lâu. Lúc này mới buông cậu ra, chuẩn bị mở cửa.
Thẩm An Ninh cười mỉm nhìn anh, hiển nhiên rất vui vẻ.
Trước khi Cao Kiến Quân xuất môn, trong lúc vô tình liếc nhìn Chân Mạch một cái. Sau khi cửa được mở, ánh sáng chiếu vào anh mới nhìn thấy rõ, sắc mặt Chân Mạch rất xấu. Anh không khỏi sửng sốt, đưa tay mở đèn, cởi giầy liền đi tới bên cạnh Chân Mạch.
Thẩm An Ninh có chút giật mình, vội đóng cửa, chạy lại.
Cao Kiến Quân đưa tay sờ trán Chân Mạch, nói khẽ với Thẩm An Ninh: “Cậu ta đang sốt.”
Thẩm An Ninh quýnh lên: “Vậy.. vậy…đưa đi bệnh viện?”
Cao Kiến Quân gật đầu, suy nghĩ nửa ngày, rút tay về, muốn ôm cả hắn cùng chăn lên.
Chân Mạch giãy dụa mở mắt, nhẹ giọng nói: “Không cần, là bệnh cũ, uống thuốc là được rồi.”
Cao Kiến Quân thành khẩn khuyên hắn: “Bản thân tự tiện uống thuốc là không khoa học, đi bệnh viện khám một chút, kiểm tra một chút thì tốt hơn.”
Chân Mạch nhẹ lắc đầu, mỉm cười nói: ” Bệnh lâu thành lương y, tôi trị cho người khác không được, trị cho bản thân thì được. Anh cứ đi làm đi, để An Ninh giúp tôi mua thuốc là được rồi.”
Cao Kiến Quân biết hắn cố chấp lên thì ai cũng khuyên không được, đành phải nói: “Như vậy, tôi đi mua thuốc, để An Ninh ở cùng cậu. Cậu nếu muốn ăn cái gì uống cái gì, cứ để em ấy lấy cho.”
Chân Mạch còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm An Ninh cắt ngang: “Đúng, cứ như vậy, cậu cần uống thuốc gì, nói đi.”
Trong thiên hạ, Chân Mạch chỉ hết cách với thằng bạn này mà thôi, cũng không kiên trì nữa, báo hết thuốc bản thân cần cho cậu.
Cao Kiến Quân ghi vào điện thoại di động của mình rồi đi ra cửa.
Thẩm An Ninh đưa sữa bò, bánh mì lại, Chân Mạch ngồi xuống, miễn cưỡng mà ăn. Ăn xong ngồi dựa lưng vào nệm, nói chuyện phiếm với cậu.
Thẩm An Ninh nhìn hắn, không nói gì một lúc lâu.
Chân Mạch cũng rất hiểu ý tứ của cậu, cười cười với cậu, xoa dịu: “Cậu yên tâm, tôi không sao.”
Thẩm An Ninh lại thở dài.
Chân Mạch cũng biết cậu thở dài cái gì, không khỏi lắc đầu: “Không, bọn họ không giống nhau. Với lại, tôi cũng không phải tiểu cừu ngu ngốc 4 năm trước nữa rồi.”
Lúc này Thẩm An Ninh mới yên tâm, nói với hắn: “Cậu cứ ngủ đi. Ngày mai sinh nhật cậu, tôi cùng Kiến Quân sẽ chúc mừng linh đình cho cậu.”
Chân Mạch không khỏi bật cười: “Tuổi còn trẻ, cũng không phải đại thọ, có cái gì chúc mừng chứ?”
Thẩm An Ninh lại cười: “Bao giờ cũng cần một cái cớ nha, cùng nhau chơi ấy mà.”
Chân Mạch cũng hài lòng nở nụ cười. Ngày hôm qua, gắng gượng chống đỡ một ngày đêm, hiện tại hắn đã trầm tĩnh lại, nhất thời uể oải bất kham, chỉ muốn ngã đầu ngủ mà thôi.
Trong mông lung, dường như Cao Kiến Quân đã trở về, ngoại trừ mua thuốc ra, anh còn mua thêm thứ gì đó.
Hai người liền đi vào nhà bếp, nho nhỏ nói chuyện.
Cao Kiến Quân nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy Mạch Mạch bao giờ cũng tâm sự trọng trọng cả, có phải trước đây có chuyện gì không?”
Thẩm An Ninh thở dài thường thược: “Đúng vậy, cũng gần 4 năm rồi, aiii….”
Tiếp theo, cửa nhà bếp đóng lại, không còn tiếng nào.
——————–
Đến khi Chân Mạch tỉnh lại, trời đã tối
Trong phòng tràn ngập mùi canh ấm áp, khiến hắn cảm thấy thật đói.
Thẩm An Ninh vừa thấy hắn mở mắt, liền kêu lên: “Kiến Quân, Mạch Mạch tỉnh rồi.”
Cao Kiến Quân liền bưng một chén canh nhỏ ra, nở nụ cười nói: “Nào, uống trước chén canh này đi.”
Thẩm An Ninh cười hì hì: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy nấu canh rất ngon đó. Sợ cậu bị bệnh, uống canh nhiều mỡ thì ngán cho nên dùng nấm nấu canh, thanh đạm lại dinh dưỡng.”
Chân Mạch cười gật đầu, liền ngồi dậy, nhận chén canh chậm rãi uống. Trong chén canh có nấm hương, nấm đầu khỉ, dương can khuẩn, kê tông khuẩn, lão nhân đầu khuẩn, trúc tôn,…. quả nhiên rất ngon, nước canh ấm ấp chảy vào cổ họng khiến toàn thân cũng ấm lên.
Cao Kiến Quân mở TV xem tin tức, sau đó lấy bàn để trước mặt Chân Mạch, Thẩm An Ninh hài lòng theo sát anh, bưng đồ ăn từ bếp lên, còn không nói với Chân Mạch: “Những món này đều là anh ấy làm cả, cậu nếm thử coi ngon không.”
Chân Mạch cười gật đầu.
Ba người quây quần bên bàn ăn, ngồi xếp bằng trên thảm. Thẩm An Ninh lập tức phủ thêm cho Chân Mạch một cái áo ngủ bằng nhung, Cao Kiến Quân bới cho hắn một chén cơm.
Chân Mạch vẫn cười nhưng không nói “Cảm ơn” nữa, hiển nhiên đã coi họ như người thân của bản thân, chẳng cần khách sáo làm gì.
Ba người còn chưa kịp ăn, tin tức đã bắt đầu: “Trời đang rét đậm, các thương nhân lớn của thành phố ngược tuyết đi tới khu Lộ Châu nghèo khó ở bắc bộ, quyên tặng một khoản tiền lớn, vì giáo dục vùng núi phân một phần sức lực….”
Bọn họ đều nhìn về phía màn hình, tiếp theo liền thấy được Lương Hân, Tiết Minh Dương, Cao Kiến Quân, bao quát cả các lão bản quyên tặng khác, trên cơ bản tất cả đều có trên màn ảnh. Khuôn mặt Chân Mạch mỉm cười đặc biệt ăn ảnh, cực kỳ đẹp trai, phảng phất như được phóng viên, biên đạo thiên vị, thời gian chiếu hắn nhiều hơn người khác một chút, tối thiểu cũng 10 giây, chủ yếu là đoạn hắn cùng với cô bé giúp hắn mang khăn quàng. Sau đó hiện lên khuôn mặt tươi cười của cô bé, làm cho người khác rất cảm động, rất phiến tình.
Cuối cùng là phỏng vấn Lương Hân, cô cao độ biểu dương những lão bản làm việc thiện này, ngoài ra còn đại biểu bọn nhỏ vùng núi cảm ơn bọn họ.
Xem xong, bọn họ chẳng nói gì thêm về chuyện này, chỉ là tán gẫu, tiếp tục ăn.
Ánh mắt Cao Kiến Quân xem Chân Mạch phá lệ thương tiếc, không ngừng mà kêu hắn ăn nhiều một chút, sau khi ăn xong còn cẩn thận tỉ mỉ cho hắn uống thuốc, chiếu cố cẩn thận.
Chân Mạch nhìn những biểu hiện bất thường của anh, cũng hiểu anh đã biết chuyện quá khứ của mình, nhưng không nói thêm gì nữa, thủy chung chỉ mỉm cười, hợp tác toàn diện.
Sáng sớm hôm sau, hắn cảm thấy khỏe hơn nhiều, liền đứng dậy muốn đi làm. Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh nhất tề ngăn cản hắn.
Chân Mạch cười khẽ: “Nếu như tôi không đi, chỉ sợ có người cho rằng tôi lại phát giận, trái lại hiểu lầm. Dù sao, tôi không có việc gì rồi. Bệnh tới nhanh, hết cũng nhanh, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc là được.”
Hai người hết cách, đành phải để hắn đi nhưng cố đưa hăn đến tận Chí Tôn Nghiễm Tràng lúc này mới yên tâm.
———————
Tuy rằng hai ngày không đi làm, nhưng ở đây vẫn ngay ngắn rõ ràng, năng lực quản lý của Ngụy Dĩ cực kỳ mạnh.
Thấy hắn đi vào cửa, Ngụy Dĩ cười cười tiến ra đón: “Chân tổng đã về rồi! Hai ngày cậu không ở đây, rất nhiều khách hỏi cậu đó.”
“Thế sao?” Chân Mạch một bên mỉm cười một bên đi về phía văn phòng của mình. “Có tình huống khác thường nào không?”
“Không có, đều rất tốt.”
Một đường bọn họ đi qua, không hề ít nhân viên bán hàng cười nói: “Chân tổng, tối hôm qua bọn tôi thấy anh trên TV nha. Aiii, trên màn ảnh anh rất hấp dẫn đó.”
Chân Mạch cũng cười: “Tiêu chuẩn các cô thật là rộng mà, thoáng thấy ai cũng gọi hấp dẫn.”
“Đâu có đâu? Chân tổng khiêm tốn rồi, ai cũng thấy thế hết đó…”
Nghe mấy tiếng cười trẻ trung ấy, Chân Mạch vững bước đi vào văn phòng.
Hắn cùng Ngụy Dĩ xử lý công sự nửa ngày, khó khăn lắm mới đến buổi trưa. Hắn đang muốn đề nghị mời cô đi ra ngoài ăn liền có một vị nhân viên gõ cửa.
“Chân tổng, bên ngoài có khách nhân tìm anh, nói là bạn cũ trước đây của anh.” Cô gái này mỉm cười rất kỳ lạ, thần tình trên mặt cũng mang nhiều nét kỳ dị.
Chân Mạch tưởng là khách quen ở đây, liền thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Trước đây chưa thấy qua, hẳn là lần đầu tiên đến đây.” Thanh âm cô gái kia rõ ràng thanh thoát. “Anh ta nói anh ta tên là Tiết Minh.”
Ngụy Dĩ nghĩ tên này rất quen thuộc, chợt trong đầu cô chợt lóe ra, thì ra rất giống tên Tiết Minh Dương, lập tức nhìn về phía Chân Mạch.
Ngay trong nháy mắt này, sắc mặt Chân Mạch trắng bệch, con ngươi đen như mực trầm lại, cả người tản ra khí tức băng lãnh.