Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lễ tổng kết diễn ra hết sức thuận lợi, Hạo Phong chính là lần đầu tiên bước lên đài để nhận thưởng cho thành quả học, cậu hết sức danh dự.
Sau đó chính là bảy bảy bốn chín kiểu chụp hình của lớp 11a5.
Đây là lần đầu lớp 11a5 có tổng số học sinh giỏi 24/30 học sinh, không có học sinh trung bình nào, thật sự quá tuyệt vời. Trang Duyên cười tít mắt, nghe các lời khen của giáo viên khác mà tự hào run lên.
Đều là học sinh lớp cô, phải giỏi như vậy mới đúng chứ.
Năm học vừa qua đi, cũng là lúc đón chào năm mới.
Tua nhanh đến 29 Tết.
Mãn Huy về nhà của anh đến mức quá tự nhiên. Vừa đến liền lao vào nhà kiếm nước trong tủ lạnh uống ực ực. Còn rất thong thả bước vào phòng của Lăng Minh, hiển nhiên chẳng còn coi mình là người ngoài nữa.
Còn anh…
Nắm cục tròn tròn trắng trắng trên tay, Tu Kiệt không nhịn được nhéo một cái.
Hạo Phong bị nhéo hơi khó chịu dùng chân đau đẩy đẩy tay anh ra, sau đó tìm tư thế thích hợp tiếp tục ngủ.
Chuyện chính là kì ph.át dục chà thỏ lại tới.
Vốn dĩ tự chủ biến thỏ biến người của cậu không được mạnh, gặp phải k.ích thích này liền trở về nguyên hình.
Mãn Huy hết sức là tâm lý đem cậu đến nhà anh…
Tu Kiệt rất bất ngờ khi nhìn thấy con thỏ trên tay của cậu ta, cả người bị sự dễ thương của cậu tấn công, không nhịn được rất chi là khoái chí đem đi xoa xoa cậu, bóp như cậu chẳng khác gì con gấu nhỏ.
Hạo Phong thỉnh thoảng sẽ tỏ ra kháng nghị nhưng đôi khi bị anh đụng ngay phải chỗ thoải mái, liền hừ hừ dựa vào.
Tu Kiệt lại tiếp tục xoa, chơi thỏ đến nghiện.
Lăng Minh vì Tết đến nên dứt khoát cho cả công ty nghĩ làm sớm. Anh rất thắc mắc em trai mình Tết nhất lại chẳng đem người yêu đi chơi mà ở nhà sờ thỏ là thế nào. Đã vậy con thỏ này còn do Mãn Huy đem tới.
Máu ghen nổi lên. Lăng Minh hỏi thử liền nhận được sáu ánh mắt với ý vị không rõ phóng tới.
Hai mắt là của Mãn Huy, hai mắt kia của Tu Kiệt và hai mắt còn lại là của con thỏ kia.
Mãn Huy chính là một bụng muốn nói nhưng không nói được. Sơn Dương rất lớn, đột nhiên biến thành chắc chắn là doanh chết Lăng Minh. Lần đầu tiên cậu ta hận mình không phải là một loài vật nhỏ dễ thương như thỏ hoặc mèo chẳng hạn.
Ghen tị hết sức mà nhìn Tu Kiệt sờ thỏ.
Tu Kiệt thì nhìn anh trai mình với ánh mắt, *nếu mà anh biết được thì chắc hết hồn cũng chả nhẹ*, nói chung chính là ánh mắt chờ đợi Mãn Huy bị bại lộ sự thật.
Hạo Phong thì thắc mắc. *đã lâu như vậy mà Mãn Huy vẫn chưa nói chuyện họ không phải con người cho Lăng Minh sao? Hèn gì thấy ánh mắt anh bấy nhìn cậu chẳng khác gì con thỏ thật, thì ra là chưa biết*
Lăng Minh nhận hết ánh mắt này, khó chịu kéo Mãn Huy ra một bên.
Tu Kiệt lấy lại được sự yên bình, lập tức nói chuyện mình đã suy nghĩ ra với cậu.
“Giao thừa đi chơi nhé?”
Hạo Phong giật giật tai thỏ suy nghĩ một chút, cái chân thỏ rất nhanh lấy được một chút lông, Tu Kiệt nhíu mày nhìn thói quen này của cậu, lập tức khó chịu kéo cái chân nhỏ nghịch ngợm qua một bên, cẩn thận vuốt lên lông trắng dính trên đó xuống.
Cậu suy nghĩ một chút.
Khi biết chuyện Mãn Huy yêu đương. Tử Chân suýt nữa xỉu tại chỗ.
Ông phải nói với em trai mình thế nào đây!!!
Nhưng rất nhanh, Lăng Minh và Lăng Tu Kiệt đến ra mắt nhà người yêu của mình.
Lăng Minh tất nhiên xuất sắc dành được sự yên tâm từ Tử Chân, còn Lăng Tu Kiệt thì phải nói mãi nói mãi mới có thể được sự chấp nhận của ông.
Cũng là lần đầu Lăng Minh thấy em mình phải khổ sở như vậy, lúc trước đánh nhau bể đầu cũng chưa từng thấy nó nhíu mày một cái vậy mà bây giờ đã biết yêu đương, biết lấy lòng cả ba vợ.
Hạo Phong và Lăng Minh là đối tác đã lâu, tất nhiên đều rất tán thưởng nhau, hai người phất cái giống như anh em xa cách lâu ngày.
Lâu lắm mới thấy nhà mình náo nhiệt như vậy. Tử Chân và Hạo Hiên dựa vào nhau, yên tĩnh xem hai đôi người yêu này nấu ăn.
Phải nói là chỉ có hai anh em nhà họ Lăng kia là nấu thôi, còn thằng con, với thằng cháu nhà mình thì toàn đứng nhìn với ăn vụng.
Thôi…cũng quá tốt rồi, náo nhiệt vậy cũng quá được đi chứ.
…
Trời gần vào Xuân có hơi xe lạnh chút. Hạo Phong dung bước từng bước trên phố đi bộ có hơi thất thần nhìn những vì sao trên bầu trời.
Tu Kiệt sau lưng thì nhẹ nhàng lấy điện thoại chụp lại cậu.
“Nhiều sao quá này Tu Kiệt!”
Hạo Phong thấy một ngôi sao rất lớn, quay đầu lại chỉ cho anh thì bất ngờ bị anh chụp lại.
Tu Kiệt cũng không nghĩ cậu sẽ quay đầu lại. Anh thất thần nhìn bức ảnh cậu cười tươi quay đầu nhìn mình. Thật sự đẹp quá đi.
Hạo Phong không chịu thua cũng lấy điện thoại ra chụp lại anh một tấm.
Đèn flash sáng lên khiến Tu hồi tháng, anh ngẩng đầu, đúng lúc bị cậu chụp được.
Gương mặt anh dịu dàng ngẩng lên, đôi mắt có điểm sáng nhẹ bởi đèn flash, trông giống như hồ ly câu hồn đoạt phách.
Hạo Phong nhìn ảnh, cười reo lên.
“Đẹp trai quá đi!”
Tu Kiệt cũng cười.
Phố đi bộ tuy nhiều người cũng không thể lấp đi tình yêu anh dành cho em…
Mắt luôn hướng về em.
Tim chỉ chứa mình em.
Cả đời này vì em mà đến
Cả đời này vì em mà luôn tìm kiếm.
Yêu em…
[hoàn chính văn]