Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- "Cậu đã có câu trả lời chưa."
- "Đã 4 ngày rồi cơ à..."
- "Chẳng lẽ cậu không nhớ?" Doãn Tú Kiệt than vãn: "Tôi đã chờ rất lâu đó."
- "Mới có 4 ngày thôi mà."
- "1 ngày dài như một năm. Trần Mạnh Hưng, cậu bắt tôi chờ 4 năm."
Cậu mềm lòng, thật lâu mới chậm rãi mở miệng:
- "Có lẽ...thử hẹn hò cũng không sao."
Doãn Tú Kiệt hào hứng, đột ngột lao tới ôm vai cậu, ra sức lay:
- "Vậy là đồng ý đúng không?"
- "Ừm..."
Thời điểm đó cậu không biết rằng, một trong những quyết định sai lầm nhất cuộc đời cậu chính là đồng ý hẹn hò với Doãn Tú Kiệt.
Hai người họ như một đôi tình nhân thực thụ, sáng chiều thân mật, thường xuyên đi ăn cùng nhau.
Khoảng thời gian đó thật sự rất hạnh phúc, chỉ có duy nhất một điều khiến cậu bất mãn, chính là đôi khi Doãn Tú Kiệt vô cùng ngang ngược, thích tự quyết định mọi thứ. Lần nào cũng là cậu mềm lòng trước, ngoan ngoãn chiều theo ý hắn.
Nhưng cảm giác đó không giống như yêu một người mà là giống...cảm giác tin tưởng nhiều hơn.
Nếu trong tình yêu không biết nhường nhịn một chút thì sẽ không dài lâu được.
- "Cậu cho tôi mượn tiền được không?"
Trần Mạnh Hưng nghiêng đầu:
- "Có truyện gì sao?"
- "Thực ra là có." Doãn Tú Kiệt gãi gãi đầu: "Hôm trước tôi được mời tham gia một trò chơi, cuối cùng thua thảm hại, hình phạt là phải mua đồ ăn cho cả nhóm, vậy mà quên khuấy mất. Sáng nay mua đồ ăn sáng đã hết nhẵn, tôi mượn một ít được không?"
Trần Mạnh Hưng thành thật rút ví ra, đưa tiền cho hắn.
- "Cảm ơn nhiều." Doãn Tú Kiệt hôn lên má cậu, mỉm cười.
Trần Mạnh Hưng xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng:
- "Không có gì, chúng ta là người yêu, còn cần câu nệ với nhau mấy thứ đó nữa hay sao?"
- "Cậu là tốt nhất."
Doãn Tú Kiệt cười hì hì, xoay người vẫy tay với đám con gái đứng trước cổng trường.
Nếu nói rằng, yêu đương không ảnh hưởng tới học tập thì cũng không đúng.
Doãn Tú Kiệt đôi khi sẽ đòi hỏi cậu những yêu cầu vô lý như tự dưng đòi đi ăn, kéo cậu đi chơi cả buổi tối, cả ngày chỉ nhông nhông ở ngoài đường làm những thứ mà hắn thích. Thậm chí có lần còn dẫn vào quán game, Trần Mạnh Hưng khuyên hắn không được, miễn cưỡng xem hắn đánh cả buổi.
Bài tập không làm, luyện thi không luyện, ôn bài không ôn. Ngoại trừ môn Tiếng Anh ra, các môn khác của Trần Mạnh Hưng không tính là giỏi, mất tập trung một chút thôi cũng có thể khiến kết quả thi tụt dốc không phanh.
Ai cũng nghĩ cậu học giỏi, cũng ghen ghét điểm cộng của học sinh thi thành phố.
- "Dạo này con học tập sa sút đi đó, con có bất trắc gì sao?"
Mẹ Hưng chau mày, dịu dàng hỏi.
- "Con vẫn ổn, lần sau con sẽ cố gắng hơn."
Trần Mạnh Hưng cụp mắt rì rầm. Đã có lần cậu thử từ chối Doãn Tú Kiệt, hắn hoặc là nũng nịu van nài, vừa ôm vừa hôn lên môi cậu đến bao giờ được thì thôi, hoặc là nóng nảy bực dọc, chửi rủa liên hồi. Cậu thở dài, chiều theo ý hắn.
Thú thực sau khi hẹn hò, hắn học hành sa sút không ít, đối với kì thi sắp tới, ban đầu là tràn đầy tự tin, hiện tại đã thoáng do dự, mím môi không nói gì.
Doãn Tú Kiệt từ sau khi mượn tiền Trần Mạnh Hưng thành công như được đà tiến tới, mỗi lần đi cùng đám con gái đều dẫn Trần Mạnh Hưng đi theo, tiền ăn của bọn họ bao giờ cũng là Trần Mạnh Hưng chi.
Ban đầu Trần Mạnh Hưng còn chủ động bắt chuyện với họ, sau này mới phát hiện ra đối tượng Lý Hà Vi muốn nói là Doãn Tú Kiệt chứ không phải cậu, tự ngậm ngùi im lặng. Ngày một ngày hai, Doãn Tú Kiệt dùng đủ mọi lí do để cậu chi, sau này quen rồi trực tiếp cầm luôn ví người kia mà chi, mặt dày vô sỉ tới quầy thu ngân, bỏ lại cậu như một con chó nhỏ ngồi góc phòng.
Nhóm Lý Hà Vi tựa hồ không ưng cậu lắm nhưng cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khinh thường khẽ liếc một cái, không đáng để trong mắt.
Có gì đó đã đi khỏi khuân khổ của nó.
Tháng 11 này cậu thi rồi, dù là Doãn Tú Kiệt hay Lý Hà Vi cũng không được để nó ảnh hưởng đến kết quả học tập.
Trần Mạnh Hưng bước xuống cầu thang, đột nhiên thấy một bóng người cao lớn chạy tới, khuôn mặt ủ dột.
- "Cứu tôi với!"
Trần Mạnh Hưng thoáng căng thẳng, Doãn Tú Kiệt tốt xấu vẫn là người yêu cậu, khi gặp nạn vẫn sẽ giúp, sốt sắng hỏi:
- "Có chuyện gì vậy."
- "Bố tôi bán xe đạp của tôi đi rồi." Doãn Tú Kiệt nhỏ giọng thủ thỉ: "Đó không phải xe của tôi mà là xe thuê. Tôi đã cố nói với ông ấy nhưng ông ta không chịu nghe, ông ta cho nó đi cầm đồ mất rồi! Chủ thuê bắt tôi trả ngay ngày hôm nay không ông ta sẽ đánh gãy chân tôi!"
Trần Mạnh Hưng biết, bố Doãn Tú Kiệt là tên nát rượu. Sau khi mẹ hắn qua đời, ông càng sa vào cờ bạc nghiện ngập.
- "Vậy giờ cậu phải làm thế nào?"
- "Tôi cũng không biết nữa!" Giọng Doãn Tú Kiệt run run: "Tôi không có đủ từng ấy tiền trong một ngày, số tiền bán được kia bố tôi đã cầm đến quán rượu hết rồi!"
- "Đừng lo." Trần Mạnh Hưng sốt sắng ẩy vai hắn: "Tôi giúp cậu trả nợ."
Doãn Tú Kiệt đột ngột ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn cậu:
- "Thật chứ?"
- "Thật!"
Doãn Tú Kiệt nâng gáy cậu, hôn một ngụm lên môi người nọ. Trần Mạnh Hưng theo bản năng chống cự, lâu dần bỗng thuận thế vòng tay qua cổ hắn, khiến cái nụ hôn càng thêm sâu đánh.
- "Vợ tôi là tốt nhất."
- "Mau mau đi chuộc lại chiếc xe đi."
Trần Mạnh Hưng đỏ mặt ho khan, vỗ vỗ gáy hắn.
Cậu cũng không thấp, so với Doãn Tú Kiệt chỉ kém đúng 2cm.
Thông thường khi mua lại chiếc xe từ tiệm cầm đồ, người trong tiệm sẽ bán lại với giá đắt gấp đôi hoặc gấp 3. Trần Mạnh Hưng nghĩ nghĩ một hồi, dúi vào tay hắn 4 triệu, Doãn Tú Kiệt mới bỏ đi bộ mặt ủ dột, vẫy tay với cậu, lao nhanh xuống tầng.
Đêm đó, Trần Mạnh Hưng chằn chọc cả buổi, lo lắng nguyên một đêm.
Cậu biết gia cảnh Doãn Tú Kiệt không tốt đẹp là bao, khi sinh ra là con nhà nghèo, mẹ mất sớm, cha nghiện ngập, đáng lý ra cậu không nên so đo chuyện tiền nong với hắn. Thân là người có điều kiện hơn, cậu giúp đỡ người kia một chút cũng không sai.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị phá nát khi Vũ Minh Hiền đột ngột cho cậu xem Facebook của Doãn Tú Kiệt.
- "Không phải hai người đang hẹn hò sao?"
- "Tôi..."
Vũ Minh Hiền nhăn mặt:
- "Cậu không biết tấm ảnh này hả?"
- "Không." Trần Mạnh Hưng lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy."
- "Chẳng trách thằng trai bao đó để chế độ bạn bè loại trừ." Vũ Minh Hiền hừ lạnh, dí điện thoại vào tay Trần Mạnh Hưng: "Tự xem đi."
Sắc mặt cậu thoáng cái trắng bệnh.
Trong tấm ảnh là cảnh Doãn Tú Kiệt đang ôm Lý Hà Vi, thân mật chụp cùng nhau trong Vivaland. Vivaland là một công viên trò chơi mới mở trong Times City, chỉ mở ngắn hạn trong 2 tháng.
Doãn Tú Kiệt có tiền để vào đây sao?
- "Vé của Vivaland đắt cắt cổ ra."
Trần Mạnh Hưng run giọng:
- "Bao nhiêu tiền một vé?"
- "Khoảng 2 triệu."
Hôm qua cậu đưa hắn 4 triệu, vừa đủ mua vé cho 2 người.
- "Làm gì đắt đến mức đấy."
Vũ Minh Hiền thờ ơ đáp:
- "Nó bao gồm vé tham gia tất cả các trò chơi của Vivaland trong 24 tiếng, cả phí dịch vụ, phòng nghỉ, đồ ăn,...bất cứ thứ gì trong Vivaland đều nằm trong tấm vé."
- "Không phải cậu ta tối qua phải đi chuộc lại xe đạp hay sao?"
Vũ Minh Hiền ngạc nhiên:
- "Xe đạp nào?"
- "Doãn Tú Kiệt nói bố cậu ta bán xe đạp cho tiệm cầm đồ, tối nay sẽ đi chuộc về."
- "Hả?" Vũ Minh Hiền há hốc mồm: "Xe cậu ta đâu bị bán, chiều hôm qua tôi vẫn còn gặp cậu ta dưới hầm để xe nhà trường."
Đại não Trần Mạnh Hưng nổ uỳnh một tiếng.
Doãn Tú Kiệt lừa cậu.
Người cậu yêu, người luôn nhận là chồng cậu, lừa cậu.
Hoá ra, biết được sự thật cũng không đau đớn như mình đã tưởng tượng.
Mối quan hệ này vốn không có kết quả, cố gắng chỉ làm mọi thứ tệ hơn, cậu cũng nên kết thúc được rồi, không cần ràng buộc hắn thêm chút nữa.
Lý Hà Vi là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc nét, tạo cho người ta một cảm giác ấn tượng sâu đậm ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Vẻ sắc sảo ma mị như hồ ly tinh, đuôi mắt nhếch lên, đôi môi đỏ thắm mím mại thành một đường kẻ ngang.
Nhưng Doãn Tú Kiệt sẽ tha cho cậu sao?
- "Chúng ta chia tay đi."
Giọng Doãn Tú Kiệt gần như mất khống chế, khó chịu nhìn cậu:
- "Cậu nói gì?"
- "Tôi nói." Trần Mạnh Hưng kiên nhẫn đáp: "Chúng ta chia tay đi."
- "Đang yên đang lành tự dưng nói chia tay!"
Doãn Tú Kiệt gầm lên, hung hăng nhìn cậu.
- "Có bệnh gì thế hả?!"
- "Chúng ta không thích hợp để yêu nhau, tôi đã thử yêu đương với cậu nhưng không thành, cậu cũng nói nếu không hợp thì chia tay, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này thêm một ngày nào nữa."
Không cần làm khổ nhau nữa.
Doãn Tú Kiệt nghiến răng nghiến lợi, đè nghiến cậu lên tường, hung hăng gằn giọng:
- "Tôi không chia tay!"
Hơi thở hắn nóng hầm hập, mạnh mẽ phả lên mặt cậu. Trần Mạnh Hưng hoảng hốt, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa, quát lớn:
- "Cậu bỏ tôi ra! Cậu đã nói sẽ không ép buộc tôi! Tôi muốn chia tay!"
Trần Mạnh Hưng vùng vẫy, Doãn Tú Kiệt bỗng vươn tay nắm cầm cậu, ép cậu quay lại nhìn mình:
- "Vì cái gì tự dưng lại đòi chia tay?!"
- "Thôi thói hống hách ngang ngược đó đi! Cậu không thể đối xử công bằng với tôi được hay sao?! Tôi không phải bạn gái cậu, tôi là con trai!"
- "Cậu có chỗ éo nào giống con trai không?!" Doãn Tú Kiệt quát tháo: "Suốt ngày đõng đẹo như một con đàn bà, ỏng ả ỏng ẻo đi bên cạnh, sống vậy không biết chán hả?!"
Trần Mạnh Hưng sững sờ, một lát sau mới mím môi, khó chịu nói:
- "Cậu chỉ thích tôi vì tôi là kẻ có tiền."
Xem ra cậu ta đã phát hiện ra chuyện hôm qua rồi.
- "Đúng! Tôi chỉ thích tiền của cậu." Doãn Tú Kiệt thẳng thắn thừa nhận, động tác bóp má ngày một mạnh: "Nhưng vậy thì sao? Cậu khẳng định trong suốt thời gian qua cậu không hề động tâm?"
- "Tôi là kẻ nghèo khó, là thằng ăn mày ngu si chỉ biết đánh nhau là giỏi, cậu thì sao? Có tất cả mọi thứ tôi muốn còn không cam tâm, khiến cha mẹ thất vọng vì sinh ra là một thằng gay, chẳng thể lấy vợ làm cho nhà họ Trần nở mày nở mặt. Mỗi lần tôi hôn cậu đều khiến tôi buồn nôn!"
Trần Mạnh Hưng cứng họng, cổ họng khẽ rên rỉ.
- "Lần sau gặp lại, chúng ta không còn là người yêu nữa. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt nữa, nếu lần sau đi cạnh tôi mà không xoè tiền ra, vũ lực không phải thứ duy nhất tôi sử dụng để xử lý kẻ làm tôi khó chịu."